[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 129: Nông Môn Kiều Nữ VS Tướng Công Trạng Nguyên (13)




Edit: Ochibi
Từ Như Ý kéo tay nàng, “Nương, nữ nhi hiện tại nghĩ thông suốt. Gả vào gia đình giàu có, sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta trèo cao, không bằng mình tìm nhiều chút của cải, đến lúc đó tìm cái môn đăng hộ đối là được.”
Từ gia gia vừa nghe, lập tức tán đồng: “Như Ý nói đúng. Chúng ta không cần phú quý giàu sang gì cả, chỉ cần cháu ở bên kia sống tốt là được.”
Ông cảm thấy cháu gái thật sự hiểu chuyện, càng thêm thích cô.
Bên kia
Lâm Dật Dương nhìn bên kia, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Hắn về nhà, bắt đầu nhặt sách vở.
“Nương, con quyết định, muốn tham gia kỳ thi mùa thu năm nay. Không thi đậu công danh, tuyệt không về quê hương!”
Như Ý xinh đẹp lại thông minh, hiện trạng gia đình hắn hiện giờ, đừng nói cô không đồng ý, hiện tại xem ra, Lâm Dật Dương cũng cảm thấy hắn không xứng với cô.
Hắn nhất định phải làm ra một chút thành tích, cũng không uổng phí cha mẹ tiêu tốn tinh lực cùng tiền tài nhiều năm như vậy vì hắn đọc sách.
Lâm mẫu nghe xong rất cao hứng, trước kia nàng làm chậm trễ nhi tử, hiện tại tự nhiên là người đầu tiên ủng hộ: “Được, nhi tử của ta có chí khí lớn, nhất định đạt được công danh.”
…………
Bên kia bà mối Vương cho rằng Từ gia rất nhanh liền sẽ tới cầu mình, đã mở xong cao tư thái.
Ai ngờ đợi hai ngày cũng không thấy động tĩnh, bà ta sốt ruột. Phải biết rằng, một cọc hôn sự tốt như vậy sự nếu không thành, mặt bà ta còn biết giấu đi đâu?
Cũng bất chấp phô trương, lại lần nữa đi vào Từ gia.
“Ta nói này Từ tẩu tử, bà nghĩ kỹ rồi sao? Trong thôn này không còn có ai được như vậy đâu!”
“Bà mối Vương, chúng ta đã thương lượng xong. Hôn sự này, phiền bà đẩy đi.”
“Cái, cái gì?” Bà mối Vương vẻ mặt không thể tin nổi, “Không biết bao nhiêu người muốn gả nữ nhi đến Thẩm gia đâu! Các người thế mà từ chối?”
“Cha Như Ý mất chưa đến ba năm, đây cũng không làm cho nhà trai chờ.”
“Sợ gì đâu, nhà trai nói, cũng chỉ có nửa năm. Không có việc gì!”
“Không cần. Vẫn là phiền bà mối Vương đẩy đi.”
Bà mối Vương không nghĩ tới các nàng thật sự không muốn. Bà ta đấm ngực dừng chân, bộ dáng thay các nàng tiếc hận không thôi: “Hiện tại cũng không phải là thời điểm tự cao tự đại! Từ tẩu tử, các ngươi ngàn vạn lần đừng hối hận, đến lúc đó để người khác nhìn mà chê cười!”
Từ gia rất kiên trì, làm bà ta ủ rũ mà đi.
Người trong thôn cũng khe khẽ nói nhỏ, có chút than đáng tiếc, cũng có người khen ngợi Từ gia có chí khí, Như Ý có hiếu tâm.
Lâm Dật Dương nghe được, càng thêm kiên định nhất định phải thi đậu công danh.
Thẩm gia điều kiện tốt như vậy còn bị cự tuyệt, lấy vốn hiện tại của hắn đi cầu thân, bản thân đều cảm thấy không đủ.
Hai ngày sau, đột nhiên mưa to gió lớn. Trời vẫn luôn quang bỗng nhiên nổi mưa to, làm người không có cách ra khỏi cửa vài ngày.
Những người sớm thu lúa cũng đã phơi khô, những người không tin lúc này hối tiếc không kịp. Chỉ biết dầm mưa đi thu, nhưng mà dù thu xong, cũng không có cách nào phơi.
Mà bởi vì Từ gia đi đầu, những người khác cũng đều tin Lâm Dật Dương nói, lúc này may mắn không thôi. Bọn họ thay đổi ấn tượng với Từ Như Ý rất nhiều, không hề cảm thấy cô kiều khí cao ngạo.
Mưa liên miên không ngớt hơn nửa tháng.
Lâm Dật Dương vừa lúc ở nhà ngoan ngoãn mà đọc sách.
Mà Từ Như Ý nhàn rỗi không có việc gì, chỉ có thể cùng mẫu thân học thêu hoa, may vá. Thỉnh thoảng sẽ có tiểu hài tử dầm mưa đi qua cửa, thời gian trôi qua cũng quá an nhàn.
Lúc nhàm chán, sẽ có Từ Lương Thị nhảy ra cùng cô nói vài câu, nhưng mà mỗi lần cô đều không nói lại nhiều.
Từ Như Ý đột nhiên cảm thấy, có một nhân vật như vậy tồn tại cũng rất có thể giải buồn.
Mưa dừng lại, mọi người đều ra hoạt động ngay, trong thôn náo nhiệt cực kỳ.
21/1/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.