Edit: Ochibi
Trong nhà này, tuy rằng cơm canh đạm bạc, nhưng cũng rất có tư có vị.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +2, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 52, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 25. A ha, ký chủ, Lâm Dật Dương ở bên ngoài nhớ cô! 】
“Có lẽ là nhớ ngươi.” Từ Như Ý có nhàn tâm cùng nó nói giỡn.
【 Nga, cái kia luân gia cần phải thẹn thùng ~~ 】
“Ha ha……”
Lục tục thời gian mấy ngày, vẫn cứ có người tìm tới cửa, Từ Như Ý đều thỏa mãn hết.
Tuy rằng tiền trong nhà nhiều hơn, nhà đang dần tốt hơn trước, nhưng những cái chuẩn bị xong đó rất nhanh cũng bán hết, điều này có nghĩa, nguồn thu vào của cô sắp bị chặt đứt.
Từ Như Ý vào không gian.
Nhìn đến cây mơ lúc trước trồng đã cao hơn, mặt trên còn treo rất nhiều trái đã chín, so với tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Cô hái xuống, tiếp tục ngâm. Dù sao cô có bao nhiêu hàng trữ, những người khác cũng không biết rõ.
Những quả nho đó không định bán, cô có thể lưu trữ tự mình ăn.
Mà chờ thời điểm không sai biệt lắm, bán rượu nho ra ngoài cũng tốt, cô không lo không có cách kiếm tiền.
Còn về nhân sâm, không biết vì sao vẫn không có động tĩnh. Cô đành phải rót vào chút nước, tiếp tục chờ đợi.
Từ Như Ý bẻ gãy cành, ngồi xổm bên nhân sâm uy hiếp: Này, thành thật đi. Mau nảy mầm cho ta!”
Hệ thống: “……”
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, Lâm Dật Dương đã khảo xong trở về thôn, sáng sớm mọi người liền chờ ở cửa thôn đốt pháo.
“Dật Dương, lần này có hy vọng thành cử nhân không?” Thôn trưởng đi đầu hỏi.
Lâm Dật Dương trước khi yết bảng cũng không dám nói ngoa, chỉ nói: “Ta chuẩn bị sung túc, hy vọng có thể đi.”
Hắn rời nhà lâu như vậy, cảm nhận được nỗi khỗ tương tư khắc sâu mà trước đây hắn không có.
Lúc này, ánh mắt Lâm Dật Dương tìm kiếm trong đám người, hy vọng có thể nhìn đến thân ảnh thiến lệ kia.
“Dật Dương, đệ rốt cuộc đã trở lại.” Tần Tú Tú sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, tiến lên làm bộ lơ đãng cầm tay hắn.
Đã có thể quang minh chính đại thân cận với hắn, lại có thể biểu hiện ra bản thân nôn nóng cùng lo lắng.
“Tần tẩu tử.” Lâm Dật Dương rút tay ra. Vẫn duy trì khoảng cách hảo hữu với nàng ta, không dấu vết lui về phía sau hai bước.
Tần Tú Tú nhìn ra hắn xa cách, nhưng một chút cũng không nhụt chí.
“Vào thu rồi, trời lạnh. Tẩu tử làm cho đệ vài món quần áo, lúc về ta đưa cho đệ.” Tần Tú Tú ân cần nói.
“Không cần. Nương ta sớm chuẩn bị tốt.” Lâm Dật Dương xin miễn.
Hắn nhìn đến, Như Ý đứng ở cuối đám đông. Cô doanh doanh cười nhạt.
Gió thu thổi bay sợi tóc cô, chứng tỏ Như Ý đã đứng ở chỗ này được một lúc. Cô mặc một cái bố sam thêu hoa mới, chứng tỏ cô coi trọng việc hắn về quê.
Lâm Dật Dương trong lòng ấm áp.
Như Ý tuy rằng ngoài miệng không quan tâm hắn nhiều, thật ra mỗi một chỗ đều dùng nhiều tâm tư như vậy.
Hắn nhất định phải hứa một cái tương lai tươi sáng cho cô!
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +3, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 55, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 25. Làm đẹp lắm! 】
Hắn bước nhanh về hướng bên kia, được nửa đường lại dừng bước.
Gần nhất, hôn ước của bọn họ xem như trở thành phế thải, tìm không ra lý do để cùng cô thân cận. Thứ hai, hiện tại công danh của hắn chưa định, cũng không dám dễ dàng hứa hẹn.
Lâm Dật Dương thay đổi bước chân, đi đến hướng Lâm Nhị Nương.
“Dật Dương, con gầy đi.” Làm mẹ, quan tâm đầu tiên không phải nhi tử có lấy được thành tựu hay không, mà là thân thể hắn có khỏe mạnh hay không.
Lâm Dật Dương cảm thấy hổ thẹn, “Nương, làm người lo lắng. Nhi tử rất tốt.”
Hai mẹ con trở về nhà.
22/1/2020