Edit: Ochibi
Vài ngày sau, có một người trẻ tuổi tới trong thôn. Mặc áo dài tơ lụa, tay cầm quạt giấy, trang điểm dạng văn nhã. Khí chất nhẹ nhàng, làm người vừa thấy tâm liền sinh hảo cảm.
Nơi bần cùng lạc hậu này, tất cả nam nhân đều cẩu thả, những tiểu cô nương đó chỗ nào gặp qua văn nhân như hắn ta vậy?
Hắn ta nói năng ngọt xớt, nho nhã lễ độ, dễ khiến nữ hài tử thích. Nơi hắn đi đến có thể nói là không một ai chống đỡ được.
Từ Như Ý lạnh lùng cười.
Bởi vì tên này chính là kẻ làm hại nguyên chủ ở thanh lâu nhận hết lăng - nhục, cuối cùng nuốt vàng tự sát, Liêu Đại Hải!
Đóng cửa lại, cô bắt đầu ở nhà vẽ bản thiết kế, sau đó tìm thợ rèn, để người rèn mấy cái bẫy kẹp chuột.
Trên đường trở về, Liêu Đại Hải vừa vặn đi ngang qua. Nhìn đến cô, tức khắc trước mắt sáng ngời.
Nữ hài nhi này tuy rằng mặc y phục vải bố thô, nhưng mặt phấn đào hoa, khuôn mặt trắng nõn tinh tế tìm không ra chút tì vết. Hai mắt to sáng ngời long lanh, lông mi nhỏ dài nồng đậm chớp, cả người đẹp nói không nên lời.
Đặc biệt là khí chất trên người cô, duyên dáng yêu kiều, hoàn toàn không giống cô gái nông thôn.
Tinh thần Liêu Đại Hải lập tức tỉnh táo, ở nơi đó rung đùi đắc ý cố làm ra vẻ như văn nhân, hy vọng cho lưu lại ấn tượng tốt nhất với cô.
Hắn ta biết, tại nơi nông thôn lạc hậu này, các tiểu cô nương gặp tất cả đều là anh nông dân thô ráp. Bằng trang điểm cùng phong độ của hắn, đối với các nàng quả thật dễ như trở bàn tay.
Từ Như Ý mắt lạnh nhìn hắn ta, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc gì. Làm Liêu Đại Hải biểu diễn nửa ngày đều cảm giác mệt mỏi.
Hắn ta chỉ nghĩ, có lẽ đây là cô nương hàm súc, nhưng ít ra cô sẽ không có ấn tượng xấu về mình. Về sau lại tiếp xúc dần dần, bắt được trong tay nhất định bán ra giá tốt!
Sau khi gặp qua Từ Như Ý, Liêu Đại Hải không có tâm tư trêu ghẹo nữ tử khác, một lòng nhào vào hết trên người cô.
Thậm chí hắn ta nghĩ, có lẽ đem cô lưu tại bên người cũng được. Chờ chơi chán rồi, lại đưa đến thanh lâu, khi đó cũng có thể bán với giá tốt.
Vì thế, Liêu Đại Hải thường hay cố ý xuất hiện gần Từ gia, tìm cơ hội trước mặt Từ Như Ý xoát cảm giác tồn tại.
Mỗi một lần, hắn ta đều cố ý trang điểm, ăn mặc như Chu Ngô Trịnh vương, hy vọng được cô thích.
Chẳng qua, tính tình nữ tử này giống như rất quạnh quẽ, hắn ta vòng rất nhiều lần cũng không được con mắt kia nhìn qua.
Liêu Đại Hải có chút tức giận, nhưng mà cô càng như vậy, hắn ta càng không từ bỏ.
Nơi có Từ Như Ý, nhất định xuất hiện thân ảnh hắn ta. Dần dà, người trong thôn cũng nhìn ra manh mối.
Tần Tú Tú cảm thấy đây là một cơ hội tốt, cố ý nói ngay: “Hình như Liêu công tử rất thích muội tử Như Ý của chúng ta, nhìn hắn ta tuấn tú lịch sự, thật là xứng đôi.”
Lâm Dật Dương vừa nghe, liền nhíu mày.
Liêu Đại Hải này rõ ràng tâm thuật bất chính, chỗ nào xứng đôi với Như Ý như nàng ta nói? Tẩu tử Tần gia có ý tứ gì?
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 75, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú -10, độ hảo cảm hiện tại là 10. Quả nhiên ở ác gặp dữ ha. 】
Liêu Đại Hải thấy có người ủng hộ, càng cảm thấy có thêm hy vọng.
Lá gan hắn ta lớn, bắt đầu mỗi ngày tới gần Từ gia một ít. Tuy rằng Từ Như Ý vẫn lạnh mặt, nhưng lại không có ý bài xích, trong lòng hắn ta âm thầm đắc ý.
Vừa thấy Từ Như Ý ra cửa, liền cầm quạt giấy hắn ta ép mình dùng, rung đùi đắc ý thì thầm:
“Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ*…… Ta hái cây cỏ lớn, đau chết cha!!”
Còn chưa đọc xong, hắn ta giết heo gầm rú lên.
Đậu mé, nơi này tại sao lại có bẫy kẹp chuột? Còn không phải một cái!
Liêu Đại Hải hai chân đều bị kẹp, đau đến kêu cha gọi mẹ, một chút phong độ cũng không còn.
(*Nếu bạn nào muốn biết thì đây là bài "Quan Thư" nha)
27/1/2020