Editor: Ochibi
Sáng sớm hôm sau, Từ Như Ý nhìn Mộ Hàm Phong cuộn tròn cách cô không xa.
Hắn đang ngủ ngon lành, khoé môi hơi hơi giơ lên, hiển nhiên là đang làm mộng tốt đẹp gì đó.
Tên này, tối hôm qua nhất định hưng phấn một đêm, thật sự mệt đến không nổi mới ngủ.
Bằng không, hắn đã mộng du đến bên cạnh cô rồi.
Tay chân cô nhẹ nhàng rời giường, chuẩn bị ra ngoài rửa mặt.
“Bạn gái của anh, chào buổi sáng!” Mộ Hàm Phong ngồi ở chỗ kia, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, lưu manh mở miệng.
Từ Như Ý nhịn không được cười rộ lên, “Bạn trai của em, chào buổi sáng.”
Mộ Hàm Phong vội vàng bò dậy, đi đến bên người cô, cợt nhả nói: “Như Ý, tôi chính là muốn xác định, đêm qua rốt cuộc có phải đang nằm mơ hay không.”
“Là nằm mơ, làm sao vậy?” Cô cố ý trêu hắn.
Mộ Hàm Phong quýnh lên: “Không đúng không đúng không phải! Cậu không thể đổi ý!”
“Gạt cậu thôi, mình không có đổi ý.”
Nhìn cô cười sủng nịch, Mộ Hàm Phong đột nhiên đỏ mặt. Hắn cúi đầu, tránh để cô phát hiện quẫn cảnh của mình, “Như Ý, tôi, tôi muốn……”
Từ Như Ý cười khẽ, tiến lên hai bước. Ôm lấy hắn, “Như vậy có thể chứ?”
Mộ Hàm Phong duỗi tay, gắt gao ôm eo cô, đặt đầu chỗ cổ cô, “Ừ. Như Ý, tôi thật sự rất thích cậu……”
Cảm nhận được thân mình mềm ấm của cô, hắn thỏa mãn than thở.
Có thể quang minh chính đại ôm lấy cô, là người thân mật nhất bên cạnh cô, tùy thời tùy chỗ có thể nhìn cô, thật là quá hạnh phúc!
“Được rồi, đi dọn dẹp nơi đó một chút.”
“Tuân mệnh!” Mộ Hàm Phong vui sướng cực kỳ, tung tăng nhảy nhót chạy đi hoàn thành nhiệm vụ cô giao.
A…… Cô cuối cùng cũng là cuả mình! Thật gấp không chờ nổi muốn cho người nhà nhìn thấy cô! Như Ý đáng yêu như vậy, ông nội nhất định sẽ thích cô ấy?
Từ Như Ý không để ý tới hắn, mang theo Tiểu Liệp Báo đi trước. Nhóc con vui sướng rải bước chân.
Ra cửa, gặp Lục Sơ Vân vô biểu tình đứng đối diện ở cửa. Thân hình anh thon gầy lẳng lặng đứng yên, đôi mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn cô.
“Sơ Vân Ca, chào buổi sáng……” Từ Như Ý tiến lên hai bước, đi đến trước mặt anh, “Ngày hôm qua, em đáp ứng làm bạn gái cậu ấy……”
Chúc mừng em.
Cô từ trong mắt gợn sóng bất kinh của Lục Sơ Vân, chỉ đọc ra ba chữ này.
“…… Cảm ơn.” Từ Như Ý chớp chớp mắt, quay đầu. Vừa lúc thấy được Tiểu Lệ gõ cửa.
Tiểu Lệ đã thay quần áo mới sạch sẽ xinh đẹp, trên tóc còn đeo chiếc kẹp thủy tinh. Nhìn đã biết là đãi ngộ một trời một vực so với bọn họ.
“Như Ý, em…… Sẽ không còn trách chị chứ?” Tiểu Lệ có chút chột dạ mở miệng.
Không có quy tắc pháp luật, mấy người không theo lẽ thường này, rất có thể tự mình đối phó cô ta.
Tiểu Liệp Báo câu vòng eo, lộ hàm răng sắc nhọn với cô ta.
“Nó…… Là thứ gì?!” Tiểu Lệ kinh hoảng thất thố.
Vẫn luôn cho rằng đây là một con mèo con, nhưng càng lớn, càng khiến người cảm giác đáng sợ. Cái loại ý niệm bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên xé nát cô ta, thật sự chỉ là ảo giác sao?
Từ Như Ý tựa như không thấy được, chỉ lo chuyện mình đang làm.
Tiểu Liệp Báo từng bước bức bách, đôi mắt to thâm u dán chặt vào cô ta, một khi Tiểu Lệ có dị động, sẽ lập tức nhào lên.
“A ——” Cô ta la hoảng lên.
Thẩm Thường Hạo đuổi đến, bắt gặp tình cảnh như vậy, giận sôi máu.
Một chân đá qua, muốn giết chết Tiểu Liệp Báo, “Súc sinh! Dám dưới mí mắt ta làm càn!”
Nhưng có người nhanh hơn hắn ta một bước. Lục Sơ Vân một chân phi thân, ngăn cản hắn ta tập kích.