Editor: Ochibi
Mộ lão gia đi tới.
Nhìn đến đám người, không để ý Thẩm Thường Hạo và Tiểu Lệ chật vật khó tả.
“Tiểu tử thúi, giấu kỹ lắm nha!” Đồng hành trên đường với Thẩm Thường Hạo lâu như vậy, thế mà không để lộ ra dị năng hệ hoả.
“Đối phó với bọn họ, cần gì dùng đến nó?” Mộ Hàm Phong hừ một tiếng. Thu khí thế trên người, nhìn người muốn chia rẽ bọn họ này, vẫn có chút bất mãn.
“Ông không phản đối hai đứa ở bên nhau.” Mộ gia gia nói, “Hai người này, hãy giao cho ta xử lý đi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên. Thật ra lúc trước chỉ là khảo nghiệm với hai đứa tí thôi” Mộ gia gia cười cười, không dấu vết nói dối, “Nhìn hai đứa đúng thật là thiệt tình yêu nhau, ông cũng tiếp nhận cô ấy.”
Ông và Lục Sơ Vân đã đạt hiệp nghị, điều kiện đối phương là ông phải buông tay.
Trong đầu Mộ Hàm Phong đâu nghĩ đến nhiều như vậy? Lập tức tin ngay.
Hắn dẩu miệng, “Ông nội, còn may cháu trai của ông không có bệnh tim, bằng không có lẽ đã thăng thiên.”
“Ha ha, được rồi. Mang hai người này đi.” Mộ gia gia nhìn hai người trên mặt đất cũng là lạnh lùng.
Thẩm Thường Hạo không được gọi là tâm phúc của ông, nhưng tính cách bướng bỉnh và kiểu dùng cơ bắp như cháu trai ông vậy, cho nên có thể ông thấy trách nhiệm. Ông tưởng hai người tính cách gần giống nhau, có lẽ sẽ chơi thân. Nào ngờ, vẫn là thất sách mà.
Cẩn thận nghĩ, tuy rằng Mộ Hàm Phong có chút ngốc, nhưng bản tính thuần lương. Thẩm Thường Hạo trải qua sự cố, đã sớm lẫn vào láu cá. Ông sao lại cảm thấy hai tên này giống chứ? Ai chà!
……
“Mộ Hàm Phong, anh có thể cách xa em một chút không?” Từ Như Ý bất đắc dĩ nhìn người cứ dán trên người mình.
“Không thể.” Mộ Hàm Phong ôm lấy cánh tay nhỏ của cô, không ngừng cọ cọ.
“Người nhà em nhìn thấy anh như vậy, ấn tượng sẽ không tốt.”
“Nga!” Hắn lập tức buông cô ra, chải vuốt tóc mình một chút, sau đó…… Lại dính trên người cô.
Từ Như Ý lắc đầu. Cái đồ ngốc này, sợ cô lại rời hắn nửa bước, mỗi ngày gần như cũng không rời một tấc bên cạnh cô…… Không đúng, là trên người cô!!
Người Từ gia được sắp xếp ở toà nhà số một, rất vừa lòng với miếng ăn chỗ ở.
Một gia đình lớn, có hai người thức tỉnh dị năng, không tính nhiều lợi hại, nhưng cũng đủ để đối phó với zombie bình thường, cho nên sinh hoạt cũng còn vô ưu.
“Ba, mẹ!” Từ Như Ý ngọt ngào kêu.
“Ba, mẹ!” Mộ Hàm Phong cũng kêu theo. Kiếm Hiệp Hay
“……” Người Từ gia kinh ngạc.
“Chào mọi người! Cho phép con tự giới thiệu một chút: Con là con rể tương lai của hai người! Con họ Mộ, tên Hàm Phong! Năm nay 16 tuổi! Là dị năng giả song hệ sức mạnh và hoả cấp tám. Không có sở thích xấu, toàn tâm toàn ý với Như Ý!”
“Được rồi……” Đột nhiên lòi ra đứa con rể tương lai, bọn họ trong nhất thời không phải có thể tiếp thu được.
Ngay sau đó, có người phản ứng lại, “Con là Mộ Hàm Phong?”
“Dạ dạ!”
“Thì ra, người Như Ý vẫn luôn thích chính là con!” Bọn họ thoải mái.
Con bé bướng bỉnh kia, thích hắn suốt ba năm, rốt cuộc cũng được như mong muốn.
Được người Từ gia tán thành, Mộ Hàm Phong nhẹ lòng.
Buổi tối, hắn ở lại nơi này ăn một bữa cơm. Mãi cho đến 10 giờ còn luyến tiếc chưa muốn đi.
Suốt quãng đường đi, hắn vẫn luôn ở bên cô. Hiện tại, có người Từ gia, hắn ngại tiếp tục ngây người.
“Mộ tiểu thiếu gia, lão gia thúc giục cậu trở về.” Có cảnh vệ tới báo.
Người Từ gia ngẩn người, nửa giương miệng, “Con…… Là tôn tử của Mộ nguyên soái?”
“Vâng.” Mộ Hàm Phong gật đầu. Với cái danh hiệu này, không phải đặc biệt để ý.
“Khó trách.”
Lúc trước hắn giới thiệu bản thân, không có đề cập tới cái này. Ấn tượng của người Từ gia đối với hắn lại tốt hơn vài phần.
Mộ Hàm Phong lưu luyến không rời mà trở về.
20/3/2020