Edit: Ochibi
Nhìn bé trai xinh đẹp kia, mẹ Tằng càng giận sôi máu.
"Lão bà bà, phiền bà một chút." Tống Nghị Vĩ không ấn tượng với bà ta nhiều, nên cũng không nhận ra, lễ phép nói.
"Lão bà bà? Tôi nơi nào già rồi?" mẹ Tằng giận dữ.
"Bà nơi nào cũng già." đứa bé trong lòng ngực Tống Nghị Vĩ đột nhiên lên tiếng.
Cậu bé mới bốn tuổi, vậy nhưng có thể phân biệt người tốt và xấu từ thần thái, biểu tình. Người này, rõ ràng không có ý tốt.
Từ Như Ý nhịn không được nở nụ cười.
Mẹ Tằng đối với Từ Như Ý giương nanh múa vuốt: "Cô không biết xấu hổ......"
"Không được khi dễ mommy của tôi!" Cậu bé từ trên người ba ba nhảy xuống, vẻ mặt cảnh giác che chắn trước mặt cha mẹ.
"Đứa nhóc không lễ phép này từ chỗ nào tới......"
"Bà mới là không lễ phép!" Cậu bé không nghĩ tố chất bà thấp hèn thế, tức giận nói.
"Tuổi nhỏ đã biết tranh luận, lớn lên nhất định không phải thứ tốt đẹp!" mẹ Tằng thở phì nói.
"Câm miệng! Bà lớn tuổi cũng không phải thứ tốt gì!" Tống Nghị Vĩ tức giận. Đây là con anh cùng Như Ý sinh ra, làm sao để bà già này càn rỡ?
"Hừ, giáo huấn tôi? Tôi chính là mẹ chồng trước kia của cô ta!" Mẹ Tằng chống nạnh nói.
Tống Nghị Vĩ lập tức nổi giận, "Thì ra là lão yêu bà! Lúc trước dung túng con trai chân trong chân ngoài, hại Như Ý đau khổ, tôi còn chưa tìm bà tính sổ đâu!"
Tiểu bằng hữu một bên híp hai mắt lại, bên trong con ngươi chớp động mang theo tia sáng nguy hiểm.
"Hoá ra bà còn chọc mommy tôi đau khổ sao?"
"Các người, các người làm gì? Cho rằng người đông hơn thì ghê gớm lắm sao?" Mẹ Tằng thấy đối phương thật sự tức giận, sợ hãi lui về phía sau hai bước.
Tiểu bằng hữu giảo hoạt đôi mắt lóe lên ánh sáng linh động, cậu dùng thủ đoạn cười: "Còn tưởng rằng bà không nhìn ra!"
"Đừng, các người đừng tới đây......" Mẹ Tằng bị khí thế trên người cậu dọa choáng váng, liên tục lui về phía sau.
Bà ta chạy lui về phía sau, đột nhiên té ngã, đau không đứng dậy nổi nên phải bò.
"Ai da, các người khi dễ bà già tôi đây......"
"Khi dễ bà thì thế nào? Tôi còn muốn đánh bà nữa kìa!" Cậu bé mạnh miệng.
Nếu không phải ba với mommy nói không được đánh nhau, cậu đã sớm giáo huấn bà già này một trận ra hồn!
"Được rồi, nhìn bà ta chật vật thế kia, chỗ nào còn đáng tôn kính? Tức giận với bà ta, không khéo lại hạ thấp thân phận bản thân." Từ Như Ý nhẹ nhàng dắt tay con, thở dài.
"Hừ, lần này tôi tha cho bà. Bảo an!" Âm thanh của tiểu bằng hữu non nớt vang lên, nhấn một cái nút trong balo phía sau lưng.
Vì sợ cậu chạy lạc, nên mới đặt hệ thống báo nguy bên trong.
Bảo an nhanh chóng chạy tới, tiểu bằng hữu giọng ngây thơ phân phó: "Đây là nhà của chúng ta, không phải nơi để người không đứng đắn có thể tùy ý ra vào, hãy đem cái người xấu xa này đuổi đi mau!"
"Không đứng đắn?" Mẹ Tằng tức giận đến run rẩy.
Nhưng mà, bà ta đã bị vài tên bảo an mang đi, lúc quăng ra ngoài không ít người qua đường nhìn thấy, cho rằng bà ta là trộm cướp, bàn tán sôi nổi.
Bà ta chịu không nổi ánh mắt đó, mặt xám xịt chạy đi.
Bên kia.
"Mommy, mommy yên tâm, con sẽ ăn cơm thật nhiều, sẽ lớn lên nhanh, không cho bất cứ ai khi dễ mommny!" Cậu nhóc hứa hẹn.
Từ Như Ý vui mừng vuốt đầu cậu, "Ngoan. Mommy tin tưởng con."
"Vâng ạ! Con mang em gái đi chơi!"
Tống Nghị Vĩ nhìn con trai hiểu chuyện ôm em gái trong xe lên, đi đến bãi cỏ cách đó không xa.
Anh vui mừng cảm thán: "Con chúng ta giỏi quá đi!"
"Đương nhiên, là ai sinh ra cơ chứ!" Từ Như Ý tự hào.
Tống Nghị Vĩ nhân cơ hội lại gần cô, ôm eo cô.
Thì thầm bên tai cô: "Đã vậy, gen tốt như thế ngàn vạn đừng lãng phí. Như Ý, chúng ta đêm nay trở về liền tạo thêm một đứa...... Không phải, hai đứa thì thế nào? Vẫn là ba đứa đi. Sinh thêm ba đứa, sau này không cần thêm nữa!"
"Lão công, anh thật tốt."
"Thật sự sao?" Anh thụ sủng nhược kinh*, "Nói cho anh nghe đi, chỗ nào tốt?"
"Nghĩ thật tốt!"
(*Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương nơm nớp lo sợ)
......
......
PS: Có người hỏi vì sao Như Ý thay đổi không ai nghi ngờ: Người cô muốn công lược chỉ có nam chủ, trước mặt người khác bảo trì nguyên dạng là được. Nam chủ căn bản là không có để ý cô quá, thế nên......
28/11/2019