Từ khúc nhạc đệm trả lại ô ngày đó qua đi, A Lạc liền dưỡng thành thói quen thường xuyên đến Đường Tâm, nhưng không biết có phải do vận khí tốt của cô đã dùng hết rồi hay không, mỗi lần cô ghé qua đều rất ít khi gặp được Tạ Vô Niên, chỉ thấy có mỗi chị nhân viên làm việc trong cửa hàng, quả đúng như Lý Tư Tề nói, ông chủ Tạ là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Có điều, quan hệ với cô bạn cùng bàn Lý Tư Tề, ngược lại đã quay trở về như lúc trước sau khi A Lạc mời cô uống một ly trà sữa.
Cuộc sống của học sinh cao trung thực sự rất đơn điệu, nhàm chán, đặc biệt là học sinh lớp 12, mỗi ngày ngoại trừ việc lên lớp thì vẫn là lên lớp học, ngay cả ngày nghỉ duy nhất trong tuần, cũng tràn ngập trong đống bài tập được giao về nhà.
Cũng may A Lạc rất trạch, cũng không phải loại người không chịu nổi cô đơn tịch mịch, trong khoảng thời gian ngày ngày hcoj tập này, cô dần dần thích ứng với hoàn cảnh sống mới.
Một cơn mưa mùa thu lạnh, sau trận mưa đầu tháng 10, nhiệt độ cũng bắt đầu giảm dần.
Mùa đông ở Lam Thành nhiều gió, từng đợt cuồng phong gào thét, xuyên qua giữa các tòa nhà giảng dạy, mang đến cảm giác mát mẻ cuối thu.
Trong giờ học, tám lớp cao tam có người đang đọc sách, có người đang nói chuyện cười, có người nằm sấp trên bàn ngủ bù. A Lạc kéo khóa áo đồng phục lên trên, cúi đầu cầm bút suy nghĩ đề bài, Lý Tư Tề gục đầu lên bàn, vùi đầu đọc một quyển truyện tranh trong hộc bàn.
Lớp trưởng từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một xấp bài thi trắng như tuyết, đứng trên bục giảng.
Có người nhìn thấy cảnh này, kêu rên nói: 'Không phải chứ, mình mới nghỉ có một ngày, đã làm ba bài kiểm tra rồi, lại làm nữa hả?"
"Lớp trưởng, đây là bài thi của môn nào vậy?"
Lớp trưởng nói: "Là môn vật lý, chỉ có một bài thôi, lão sư nói lớp chúng ta học vật lý có kém một chút, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, phải ôn tập bổ túc thêm."
A Lạc ngồi ở phía dưới, vẻ mặt có chút sững sờ.
Vậy mà lại đến cuộc thi kiểm tra giữa kỳ rồi sao? Tính toán thời gian, hiện tại đã cuối tháng mười, cô chuyển tới đây đã hơn một tháng.
Lúc A Lạc chuyển trường tới là cuối tháng chín, một tháng cứ như vậy mà qua đi, trừ việc nhiệt độ càng ngày càng thấp, quần áo mặc dần dày lên, những thứ khác hình như không có gì thay đổi.
Lớp trưởng phát bài thi cho cả lớp, khi phát đến A Lạc, cậu nhỏ giọng nói: "Khương Lạc, chủ nhiệm gọi cậu đến văn phòng một chuyến."
A Lạc sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói cảm ơn, đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
Đến văn phòng của giáo viên, A Lạc vừa bước vào cửa, giáo viên chủ nhiệm liền vẫy tay với cô. Chủ nhiệm cao tam của bọn họ là Nghiêm lão sư, là một người đàn ông trung niên rất nghiêm túc, mi tâm của hắn có một nếp gấp thật sâu, đó là những đường vân do thường xuyên nhíu mày mà thành. Môn học hắn dạy là toán, năng lực giảng dạy rất mạnh, nghe nói đã được bình xét lên chức giảng viên cao cấp, ở trường thuộc về hàng ngũ giáo viên có tiếng, ai ai cũng biết đến.
Nghiêm lão sư làm người nghiêm nghị cẩn trọng, không chỉ là chủ nhiệm của tám lớp cao tam mà còn là chủ nhiệm giáo dục, thường xuyên tuần tra các phòng học, bắt được không ít học sinh xấu, vậy nên mới bị người ta bí mật gọi là Diêm La vương.
Cảm quan của A Lạc đối với Nghiêm lão sư không tệ lắm, tư duy giảng bài của thầy rõ ràng rành mạch, trùng hợp môn học A Lạc am hiểu nhất cũng là toán, lúc trước làm bài kiểm tra đầu vào phát hiện A Lạc đạt được kết quả tối đa, thái độ của thầy Nghiêm rất ôn hòa, sau đó còn thường xuyên quan tâm cô có thích ứng với tiến độ học tập trong lớp hay không.
Quả nhiên, lúc này thầy Nghiêm gọi cô tới, lại là thường lệ quan tâm an ủi.
"Khương Lạc, dạo này em vẫn ổn chứ? Cuộc sống của một người có gì khó khăn không? Nếu có chuyện gì khó giải quyết, cứ nói với thầy, biết không?"
A Lạc tất nhiên là liên tục gật đầu, biểu thị cái gì cũng tốt, không cần phải trợ giúp.
Nghiêm lão sư nói một phen, cuối cùng dặn dò cô kỳ thi giữa kỳ sắp tới không phải quá căng thẳng, cứ phát huy như thường lệ, nói xong liền để A Lạc trở về.
Mắt thấy cho dù mặc đồng phục học sinh phổ biến nhất ở Hoa quốc, thiếu nữ vẫn xinh đẹp thoát tục xoay người rời đi, bóng lưng biến mất sau cửa, Nghiêm Hoa thu hồi tầm mắt.
Một nữ giáo viên ngồi đối diện Nghiêm Hoa trêu ghẹo: "Nghiêm lão sư, không nhìn ra a, anh còn rất quan tâm học sinh."
Nghiêm Hoa thở dài: "Không quan tâm không được, cô gái nhỏ một thân một mình sinh hoạt, dù sao cũng phải chiếu cố một chút, nếu xảy ra chuyện gì thì không tốt."
Nghe vậy, nữ giáo viên kia vẻ mặt ngẩn ra, một lát sau nói: "Đúng vậy, anh hỏi nhiều một chút, đừng sơ sẩy."
Hai người nhìn nhau không nói gì, không hẹn mà cùng nghĩ đến một tai nạn xảy ra ở trường hai năm trước.
Một nữ sinh lớp 12 vì quá áp lực với kỳ thi đại học mà nhảy lầu tự sát, tử vong tại chỗ, chuyện này ồn ào huyên náo, hầu như ai cũng biết.
Những người khác có thể nghĩ rằng đây là một vụ tự tử bình thường, nhưng với tư cách là một giáo viên trường học, vẫn biết một chút bí mật không ai biết đến. Năm đó sau khi nữ sinh tự sát, đã có cảnh sát đến lập án điều tra, sau khi kiểm tra thi thể phát hiện trên người nữ sinh có dấu vết rõ ràng của quan hệ tình dục.
Đáng tiếc cảnh sát kiểm tra một trận, cũng không phát hiện chứng cứ rõ ràng chứng minh cô bị người khác cưỡng bức, hơn nữa nữ sinh đúng thật là gieo mình từ trên lầu nhảy xuống, không để lại di thư, nhật ký hay bất cứ đồ đạc gì, cuối cùng chỉ có thể qua loa kết luận là do tự sát.
Khi đó Nghiêm Hoa cũng là giáo viên chủ nhiệm của nữ sinh kia, bị cảnh sát gọi đến làm biên bản, bởi vậy đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Hắn nhớ rất rõ, nữ sinh kia cũng là gia đình cha mẹ đơn thân, cha mẹ không ở bên cạnh, sống một mình, rất giống với hoàn cảnh học sinh Khương Lạc mới chuyển trường đến. Quan trọng nhất là, các cô đều có tướng mạo xinh đẹp lại an tĩnh nhu thuận.
Mỗi lần nhìn thấy Khương Lạc, Nghiêm Hoa liền nhịn không được nhớ tới học sinh năm đó.
Trong trí nhớ của hắn, nữ sinh kia từ trước đến nay luôn yên lặng, vừa nhìn đã thấy rất ngoan, bài tập về nhà làm rất tỉ mỉ cẩn thân, chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, nghe giảng vô cùng nghiêm túc. Ở trong lớp, cảm giác tồn tại của cô không quá mạnh, nhưng hắn chú ý tới thường có nam sinh nhìn trộm cô, đó là một thiếu nữ giống như hoa nhài, thuần mỹ sạch sẽ kỳ lạ.
Nghiêm Hoa và đại bộ phận lão sư biết nội tình, kỳ thật đều có khuynh hướng thiên về việc cô bị người xâm phạm mới tự sát. Dạy học sinh gần ba năm, Nghiêm Hoa hiểu rõ tính tình của cô, có lẽ đứa nhỏ kia có chút hướng nội, nhưng cũng không phải là người vì áp lực học tập mà suy nghĩ nông cạn tìm đến cái chết.
Chỉ là không tìm được hunng thủ kia, cảnh sát bí mật điều tra giáo viên dạy học trong trường, xem qua camera, đi thăm hỏi hàng xóm nơi nữ sinh ở, còn có bạn học quen biết cũng không tìm được bất kỳ một chút chứng cứ phạm tội nào, thậm chí ngay cả nghi phạm hình sự cũng không thể xác định.
Trải qua chuyện đó, các góc trong khuôn viên trường cao tam đều được lắp camera, tiết tự học buổi tối vốn là môn bắt buộc phải thực hiện, cũng biến thành tự nguyện, hơn nữa còn mãnh liệt yêu cầu phụ huynh đến trường đón.
Hai năm trôi qua, trường tam trung gió yên sóng lặng, không còn xảy ra tai nạn tương tự nữa, nhóm học sinh lớp 12 năm ấy cũng đã tốt nghiệp, chuyện liên quan đến sự kiện kia chậm rãi bị mọi người quên lãng, biến thành truyền thuyết về những câu chuyện ma trường học trong miệng người khác.
Mãi đến khi Khương Lạc xuất hiện, lập tức đã dấy lên hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng Nghiêm Hoa.
Hai người bọn họ có quá nhiều điểm tương đồng, cùng gia cảnh, cùng tính cách, hắn không cách nào không chú trọng đến.
Tiếng chuông lớp vang lên, các thầy cô lấy sách giáo khoa và giáo án, lần lượt đi ra khỏi văn phòng đến các lớp học. Chu Gia Toàn, giáo viên hóa học ngồi cách đó không xa cũng đứng dậy, khi đi ngang qua Nghiêm Hoa, Chu Gia Toàn thuận miệng hỏi: "Thầy Nghiêm, buổi tối trước tôi về nhà, thấy đứa nhỏ Khương Lạc kia đi một mình trên đường, tôi luôn cảm thấy không an toàn, nhà trò ấy cách trường học không xa chứ?"
Giọng điệu hắn lo lắng, Nghiêm Hoa cũng không nghĩ nhiều, nói: "Khương Lạc ở tiểu khu Hải Lam bên cạnh trường, rất gần, dọc theo đường đi cũng có không ít học sinh, chắc là không có việc gì."
Chu Gia Toàn thở phào nhẹ nhõm, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi."
***
Lại một tuần học nữa kết thúc, như mọi khi, A Lạc và Lý Tư Tề cùng nhau đến Đường Tâm ăn bánh ngọt.
Điều này cơ hồ đã trở thành thói quen của hai người, mỗi chiều thứ sáu sẽ đến quán ngồi một chút.
Trong cửa hàng vẫn không có bóng dáng của ông chủ Tạ, chỉ có chị nhân viên kia.
A Lạc cùng Lý Tư Tề đến quá thường xuyên, chị gái cũng dần quen biết hai cô, nhìn thấy hai người liền cười rộ lên.
"Vẫn là khẩu vị như trước hả?", chị gái hỏi.
Hai người gật gật đầu, đi qua vị trí quen thuộc ngồi xuống. Trong cửa hàng không có nhiều người, chỉ có mấy nữ sinh, Lý Tư Tề ngồi xuống bắt đầu chơi điện thoại di động, nhà trường không cho phép dùng điện thoại di động, vậy nên mỗi khi tan học nghỉ phép, cô đều điên cuồng chơi trả thù.
A Lạc cũng không có nghiện điện thoại di động gì đó, cô thích đọc sách, đủ các loại sách ngoại khóa, loại nào cũng thích lật một cái, gần đây cô mê thể loại trinh thám giải mã tội phạm, lúc này liền cầm một quyển Sherlock Holmes toàn tập xem rất say sưa.
Đang tập trung đọc, bên tai đột nhiên bắt được mấy chữ, thì ra là các nữ sinh đang hỏi chị nhân viên chuyện của ông chủ Tạ.
"Sao ông chủ Tạ lại thường xuyên vắng mặt trong cửa hàng vậy?"
"Ông chủ có việc bận.", chị gái trả lời.
"Không phải anh ấy mở cửa hàng sao? Còn chuyện gì bận nữa chứ? Chẳng lẽ anh ấy còn kiêm thêm các công việc khác?" Các cô gái cười hì hì.
"Cái này tôi cũng không rõ lắm, hay là các bạn chờ ông chủ tới rồi tự mình hỏi anh ấy?"
Nếu thật sự có thể hỏi thì tốt rồi, vấn đề là căn bản không gặp được hắn, những nữ sinh này bình thường còn phải đi học, lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy để ngẫu nhiên gặp được ông chủ Tạ đây?
Cuộc nói chuyện bên kia kết thúc, A Lạc cũng nhịn không được tự hỏi, mỗi ngày Tạ Vô Niên đang làm cái gì vậy? Anh ta là loại người gì?
Suy nghĩ trong chốc lát không có đầu mối, A Lạc cũng không nghĩ đến nữa, tiếp tục vùi đầu đọc sách. Tình tiết vụ án trong sách đang tiến triển đến thời khắc mấu chốt, Holmes đại phát thần uy, thông qua một chút manh mối rất nhỏ liền xác định được thân phận nghi phạm hình sự, đã sắp bắt được hung thủ phía sau màn kia rồi.
Đúng lúc này, chuông gió phía sau vang lên, có người đẩy cửa đi vào.
Trong lòng A Lạc nhảy dựng, từ nơi sâu thẳm phát ra dự cảm làm cho cô quay đầu lại nhìn, người vào cửa quả nhiên là người cô tâm tâm niệm niệm kia.
Người đàn ông mặc quần jeans áo gió đen, cộng với một đôi giày vải đơn giản, bề mặt giày dính bụi, dường như đi qua rất nhiều con đường.
Mặt mày hắn rũ xuống, lông mi thật dài ở dưới mắt tạo ra một hình bóng, thần sắc ẩn giấu một tia mệt mỏi.
Đáng chú ý nhất, hắn đeo trên vai một túi máy ảnh màu đen, ống kính thủy tinh trong suốt phản chiếu ánh sáng trong.
A Lạc nhìn hắn không chớp mắt, tầm mắt từ lúc hắn vào cửa đuổi theo cho đến khi hắn lên lầu, mới lưu luyến không rời mà thu hồi.
Trong lúc này, Tạ Vô Niên chỉ lạnh nhạt chào hỏi chị nhân viên bán hàng, liền không nói gì nữa. Mấy nữ sinh vừa rồi lớn mật tìm hiểu tin tức qua chị gái nhân viên, căn bản cũng không dám tiến lên bắt chuyện với hắn, chỉ giống như A Lạc, nhìn hắn từ xa.
Rõ ràng thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như trước, trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa, nhưng mọi người đều có thể mơ hồ nhìn ra, tâm tình ông chủ Tạ tựa hồ không tốt lắm.