Edit: Chym
° ° °
Có câu nói, phụ nữ mang thai mười tháng sẽ là nữ vương, còn đàn ông mang thai thì sao?
Đương nhiên sẽ là hoàng đế cao quý nhất trong nhà.
Thật ra Kỷ Vãn không có phản ứng gì khác ngoài việc ngủ nhiều và ăn nhiều, nhưng mấy người trong nhà cũng không yên, hầu như khoảnh khắc nào cũng có người theo dõi cậu.
Sở Nam Trúc vốn tuyệt vọng không muốn đi làm lại càng bị tra tấn, nhưng phim điện ảnh mới khởi động máy cũng không lâu lắm, lịch trình quay là ba tháng, trong thời gian đó hắn phải dành phần lớn thời gian trong ngày ở trường quay.
Vì lý do này, lần đầu tiên trong đời, Sở ảnh đế có ý nghĩ tiêu cực muốn đình công.
Thời điểm xin nghỉ phép cho Kỷ Vãn cũng khá buồn cười, nói với Quý Mộc Ly hắn sắp làm ba. Phản ứng đầu tiên của Quý Mộc Ly là Sở Nam Trúc hắn ngoại tình.
Nói với cô: “Kỷ Vãn có thai rồi.”
Quý Mộc Ly: “Đùa giỡn chị vui lắm đúng không.”
Sở Nam Trúc: “Tóm lại, em ấy xin nghỉ phép mười tháng.”
Sau khi Quý Mộc Ly cúp điện thoại, cô gọi cho chồng một cuộc: "Chồng, chúng ta có phải xuyên qua không, tại sao... Anh gặp một người đàn ông mang thai, em nghi ngờ em cũng gặp?"
"Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?"
.......
Lúc Kỷ Vãn giơ tay muốn lấy thứ gì đó...
"Nhân Nhân con không được cử động!!! Mẹ sẽ giúp con lấy!" Tưởng Thiến sẽ lập tức chạy tới giúp cậu.
Khi Kỷ Vãn muốn uống nước...
"Nhân Nhân con đừng nhúc nhích! Baba sẽ giúp con lấy nước!" Trần Thanh Thư sẽ ngay lập tức chạy đến để giúp cậu lấy cốc.
Kỷ Vãn: "..."
Mệt mỏi nhất là lúc ăn cơm, ban ngày Sở Nam Trúc không có ở nhà, bốn vị phụ huynh thay phiên nhau thêm đồ ăn cho cậu, ba mẹ Sở Nam Trúc khi biết tin vội vàng quay về yêu thương Nhân Nhân.
Cái bát của Kỷ Vãn quá nhỏ nên Vương Hiểu Huyên đã đổi thành một cái bát to. Sau mỗi bữa ăn Kỷ Vãn tự hỏi liệu cậu có trở thành một con lợn béo 200 cân hay không.
Cũng may là cậu có vẻ đang cần dinh dưỡng, dù mỗi ngày ăn theo cách này cũng chỉ thấy bụng ngấn mỡ, chân tay không mấy thay đổi.
Chính Sở Nam Trúc là người khiến Kỷ Vãn đau đầu nhất, hắn luôn nghĩ ra cách để về nhà đeo bám Kỷ Vãn.
Buổi trưa hắn nghỉ ngơi một tiếng, đi lại tốn 50 phút, về nhà khoảng 10 phút là dán vào người cậu, ôm hôn, sờ soạng, lúc nào cũng cười khúc khích, Kỷ Vãn suýt chút nữa đã bị hắn làm cho phiền chết.
“Đủ chưa? Được rồi chứ?” Một buổi sáng nọ, Kỷ Vãn đứng ở cửa đưa Sở Nam Trúc đi làm, đây là ngày quay cuối cùng của hắn. Hắn còn phải tham gia tiệc đóng máy, sẽ về nhà trễ một chút.
Ba tháng nay bụng của Kỷ Vãn hơi phình ra, tuy không lộ rõ nhưng để không bị người khác dòm ngó và vì lý do an toàn, Kỷ Vãn đã lâu không ra ngoài, muốn mua gì thì đều là người trong nhà mua giúp.
Sở Nam Trúc ngồi xổm xuống, ghé đầu trên bụng Kỷ Vãn, một bên ngây ngô cười một bên nói: "Nếu con muốn ba, ngày mai ba xin nghỉ phép để ở cùng con mỗi ngày."
"Hử? Ngày mai anh có thể nghỉ ngơi?" Kỷ Vãn có chút kinh ngạc, dù cho Sở Nam Trúc không quay phim thì lịch trình vẫn còn rất nhiều.
"Ừm, đã xin Quý Mộc Ly nghỉ phép, chuẩn bị ở bên cạnh em đến lúc sinh."
Cái này... Thật ra không cần ở cạnh, lúc sinh sẽ không đau. Chỉ là tới lúc đó nốt ruồi tự rơi ra...
"Làm sao chị Mộc có thể đồng ý?"
Sở Nam Trúc: "Anh dùng tiền lương đóng phim để chi trả một ít tiền vi phạm hợp đồng, tiền có thể kiếm lại được, nhưng trong khoảng thời gian này nếu bỏ lỡ em cùng con mình thì sao. Anh muốn ở cùng em và con."
"Chị Mộc có nổi điên không?"
Sở Nam Trúc cúi đầu suy nghĩ một chút: "Gần như vậy, cũng sắp điên rồi."
Này... Sở Nam Trúc cũng đủ tùy hứng, nhưng cậu hơi xúc động.
Kỷ Vãn bây giờ chỉ mặc bộ quần áo ở nhà, quần áo trên dưới rộng rãi, trên cổ áo có thêu hình cây trúc cùng ánh nắng rực rỡ. Mặt dây chuyền bằng ngọc đeo trên người cũng chưa bao giờ tháo ra. Sở Nam Trúc rút ngọc bội từ trong cổ áo cậu, vuốt ve ngọc dính nhiệt độ cơ thể của Kỷ Vãn.
"Nhất định phải phù hộ em bình an."
“Ngày nào em cũng ở nhà thì có chuyện gì?” Kỷ Vãn luôn cảm thấy hắn mỗi ngày đều vô cớ buồn lo, nên đẩy hắn ra cửa: “Anh mau đi đi.”
“Anh biết rồi,” Sở Nam Trúc nghiêng đầu hôn lên sườn mặt Kỷ Vãn: "Buổi tối anh có thể về muộn. Em đi ngủ sớm một chút."
"Ừm... Em biết rồi." Kỷ Vãn mỉm cười chào tạm biệt hắn, sau khi tiễn Sở Nam Trúc đi Kỷ Vãn cố ý nói với người nhà cậu muốn ngủ, đừng vào tìm cậu.
Sau khi xác định không có ai vào cửa, cậu nhốt mình trong nhà vệ sinh rồi vén áo lên, nốt ruồi Sinh Con đã bám trên bụng cậu ba tháng chưa gỡ ra, rất khó chịu, hơn nữa dán lâu còn bốc mùi mồ hôi.
Kỷ Vãn xé xuống để rửa, giây phút cậu gỡ nó ra, bụng Kỷ Vãn xẹp xuống, áp lực lên cơ thể giảm đi rất nhiều, Kỷ Vãn có cảm giác như sắp bay.
Thân nhẹ như chim én!
Nhưng chưa vui được hơn mười giây, chú lông thối hiếm khi nói chuyện đột nhiên mở miệng: "Ta khuyên cậu đừng xé xuống."
"A? Có chuyện gì vậy? Cháu thấy không có ai nhìn thấy nên xé xuống, cảm giác nhẹ nhàng hẳn."
Lông thối: "Nốt ruồi đã dựng dục thai nhi, nếu rời khỏi cậu hơn một phút đứa bé sẽ chết ngay lập tức."
"Cái gì!" Kỷ Vãn hoảng hốt, chỉ thấy nốt ruồi vừa rồi màu đỏ tươi và sáng bóng, lúc này màu sắc đã ảm đạm hẳn.
Kỷ Vãn nhanh chóng nhặt nó lên, dán lại trên bụng mình, ngay lập tức bụng dưới của cậu lại phồng lên.
Mặc dù nốt ruồi trở lại màu đỏ tươi, nhưng rõ ràng không tốt như trước kia, Kỷ Vãn lo lắng, ngay lập tức dò hỏi chú lông thối: "Chú, có chuyện gì vậy? Con của cháu sẽ không sao chứ?"
Chú lông thối thở dài một hơi, "Cậu đó, cái gì cũng không biết, vậy mà lại sắp làm ba."
"Đứa trẻ được hình thành bởi nốt ruồi Sinh Con có cùng nhịp thở với cậu, mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Kể từ ngày nó bén rễ, nó sẽ tiếp tục hấp thụ chất dinh dưỡng từ cậu. Nếu đột ngột tách ra sẽ làm tổn thương đứa bé."
"A!" Kỷ Vãn hối hận chỉ muốn đâm vào tường: "Cháu vừa mới tách ra, có phải làm tổn thương bé con hay không, làm thế nào bây giờ? Đều là lỗi của cháu!" Kỷ Vãn vuốt nốt ruồi, rất áy náy.
"Vừa mới tách ra thời gian cũng không dài, hẳn là không ảnh hưởng quá lớn, nhưng trước khi trưởng thành, đừng xé nó xuống nữa."
Kỷ Vãn nghiêm túc gật đầu: "Được, chú lông thối."
"Đúng rồi, cậu ngoài việc ăn nhiều, ngủ nhiều, đến khi thai nhi trưởng thành, chuẩn bị thêm nhiều nước."
"Nước?"
"Ừ, đổ đầy nước vào bồn tắm. Sau khi sinh nốt ruồi tự động rụng, chúng cần được ngâm trong nước."
"Trong nước? Tại sao?"
Chú lông thối im lặng một hồi, tức giận nói: "Kêu cậu làm thì cậu cứ làm, ở đâu mà cứ tại sao, không cho vào nước thì đợi nhặt xác đứa nhỏ đi."
"Vâng vâng vâng, cháu nghe chú. Đứa bé để trong nước vậy phải để bao lâu?"
"Chỉ cần đợi cho đứa bé hoàn toàn từ nốt ruồi ra tới là được"
"Ồ ---- chú lông thối, cám ơn chú, không ngờ chú lại biết nhiều về nốt ruồi Sinh Con như vậy, giúp ích được rất nhiều! Vậy cháu còn điều gì cần chú ý nữa không?"
Chú lông thối ho khan một tiếng, ngập ngừng nói: "Không có không có, ta buồn ngủ chết mất, nhớ giúp ta nghĩ cách mọc lông đấy!!"
Kỷ Vãn:...
Chú lông thối ngắt liên lạc với Kỷ Vãn, trong lòng Kỷ Vãn vẫn còn sợ hành động vừa rồi sẽ thực sự ảnh hưởng đến đứa bé. Cậu lập tức nhờ Trần Thanh Thư giúp làm một đống đồ ăn, ép bản thân ăn. Sau khi ăn xong, cậu quay lại giường nằm xuống, chạm vào chiếc bụng bầu bĩnh của mình, Kỷ Vãn hy vọng dinh dưỡng sẽ được bé con hấp thụ.
"Nhân Nhân," Trần Thanh Thư gõ cửa phòng ngủ của Kỷ Vãn: "Baba mang cho con chén canh tiêu hóa. Con vừa ăn quá nhiều, baba sợ con khó tiêu."
Vừa rồi Kỷ Vãn một hơi ăn xong một bát mì, mười cái bánh bao nhỏ và một cái đùi gà lớn, mấu chốt là... Cậu vừa ăn sáng xong không lâu, còn vài tiếng nữa là đến bữa trưa.
Trần Thanh Thư biết rằng người đang mang thai cần dinh dưỡng, nhưng y không biết Kỷ Vãn thế mà có thể ăn nhiều như vậy.
"Ba, vào đi."
Sau khi Trần Thanh Thư đi vào, y đỡ Kỷ Vãn dậy, đút cho cậu ăn canh, cái miệng nhỏ của Kỷ Vãn nhấp một ngụm, uống xong một nửa thì lắc đầu: "Bụng căng quá, không uống được, đợi lát nữa."
"Ừ.” Trần Thanh Thư cầm lấy cái chén, cất đi, sau đó nhét Kỷ Vãn vào trong chăn bông, cẩn thận che lại rồi vỗ nhẹ lên ngực Kỷ Vãn, như muốn dỗ dành cậu ngủ.
"Ba có bận gì thì làm đi. Con nằm nghỉ ngơi một chút rồi dậy."
"Không bận, baba muốn nhìn con nhiều một chút. Baba luôn cảm thấy mình vẫn chưa nghiêm túc nhìn cục cưng của baba." Trần Thanh Thư rất trìu mến vuốt ve khuôn mặt Kỷ Vãn, vẻ mặt dịu dàng nhưng trong mắt lại có chút thương hại và bất đắc dĩ, y khẽ thở dài.
“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Vãn hỏi, y có băn khoăn gì sao?
“Không--” Trần Thanh Thư cụp mắt xuống: “Baba hơi xót khi thấy con đau.”
Hóa ra là như vậy, Kỷ Vãn cười: “Không sao, con không sợ.”
“Ừm,” Trần Thanh Thư gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn còn rất lo lắng: "Khi nào sắp sinh baba sẽ ở cùng con."
Nói về điều này, Kỷ Vãn nghĩ về lời chú lông thối, dưa chín cuống rụng cần phải có nước, nói cách khác không thể đến bệnh viện, cơ mà Kỷ Vãn cũng không muốn đến bệnh viện, sinh con theo cách này là một thảm họa đối với các bác sĩ, làm điên đảo suy nghĩ thông thường của họ.
Như vậy chỉ có thể tự sinh ở nhà, mà Kỷ Vãn thì không thể để Sở Nam Trúc biết chuyện này được… Vậy thì có thể nhờ ba giúp được không?
"Khi nhìn thấy con, baba sẽ nghĩ đến mẹ của baba, tức là bà ngoại của con. Con trông rất giống bà." Trần Thanh Thư nhéo dái tai của Kỷ Vãn: "Con có dái tai dày giống bà nội, rất có phúc."
"Thật không?" Kỷ Vãn cũng chạm vào tai mình: "Con cũng hy vọng vậy, vậy bà và ông bây giờ ra sao ạ?"
Vẻ mặt của Trần Thanh Thư thoáng cô đơn: "Họ -- baba chưa nhìn thấy bọn họ kể từ khi baba đến thế giới này. Cũng không biết liệu hai người có khỏe không."
À, hóa ra đây là cách y đến với thế giới này. Kỷ Vãn nắm tay Trần Thanh Thư nói: "Ba đừng buồn, sẽ có một ngày gặp lại nhau."
“Ừ.” Trần Thanh Thư chỉ mỉm cười gật đầu, nhìn lên đồng hồ: “Không xong, baba nấu canh cho con. Đến giờ rồi, baba xuống bếp xem, Nhân Nhân con ngủ tiếp đi.”
“Dạ.”
Kỷ Vãn xác thực cũng hơi mệt, ngủ cho đến khi trời tối. Ăn xong bữa tối lại đi dạo một chút. Bấm mở trò chơi chơi hai trận nhưng lại thua, tức giận đến mức bỏ điện thoại, chuẩn bị mở chương trình xem trước khi đi ngủ.
Xem một chút cậu lại buồn ngủ, cho đến khi Sở Nam Trúc tham dự xong tiệc đóng máy, đối phó với giới truyền thông xong trở về nhà, cậu đã ngủ rất say.
Về đến nhà nhìn thấy Kỷ Vãn đang ngủ ngon như heo, toàn thân Sở Nam Trúc đang mệt mỏi cũng tan đi ba phần, cúi đầu hôn lên trán Kỷ Vãn, nhân tiện muốn giúp Kỷ Vãn đắp chăn bông bị cậu đá rớt.
Nhưng lại bị nốt ruồi màu đỏ thu hút ánh mắt.
Trước kia Kỷ Vãn dán nốt ruồi ở vị trí phía dưới bên trái, giải thích với Sở Nam Trúc rằng đây là một cục thịt nhỏ đột nhiên lớn lên, người đàn ông nào có thai cũng sẽ mọc ra.
Khi đó Sở Nam Trúc vẫn còn rất kinh ngạc, Kỷ Vãn chỉ là chê cười hắn thiếu hiểu biết.
Nhưng bây giờ nốt ruồi lại chạy qua phía bên phải, Sở Nam Trúc kéo quần áo của Kỷ Vãn lại, sau đó phủ chăn bông lên, không chút biến sắc.
Trong lòng chỉ nghĩ: Xem ra cục cưng Nhân Nhân có một số bí mật không để cho mình biết.