Edit: Chym
° ° °
Tuyển tập nhược công chiêu thức thứ hai: Nếu cậu đã là nhược công, như vậy phải tận dụng nhược điểm này làm lợi thế của cậu, đối tượng cậu công lược khẳng định rất mạnh, kẻ mạnh sẽ thích cảm giác phụ thuộc. Cậu phải ỷ vào hắn, làm nũng với hắn, cho hắn thỏa mãn cảm giác đàn ông, nhưng...
Ngắt ở đây, lật trang tiếp theo, Kỷ Vãn lật tiếp.
Nhưng cậu phải nhớ bước then chốt nhất là cậu phải nói với hắn một cách mơ hồ rằng cậu không thể làm 0, cậu bị rối loạn chức năng đông máu, lúc này cậu có thể tự nhiên yêu cầu bạn đời vì yêu làm 0.
Tuyệt vời! Kỷ Vãn vừa nghĩ tới đã đứng lên vỗ tay khen ngợi Hắc Liên Hoa!
'Cạch cạch' một tiếng cửa mở, Kỷ Vãn giật mình, nhìn điện thoại di động, rõ ràng mới vào được 15 phút mà hắn đã đi ra.
Khi Sở Nam Trúc bước ra, hắn thấy Kỷ Vãn đang ủ mình trong chăn bông, không biết cậu đang làm gì, vì vậy hắn bước tới, ôm cả chăn lẫn người: “Em đang làm gì vậy?”
Không thể giải thích được, một ý niệm hoang đường vụt qua tâm trí Sở Nam Trúc.
Kỷ Vãn sẽ không tự cắt, phải không?!
Hắn tức giận nhanh chóng mở chăn bông ra, thấy Kỷ Vãn đang cuộn tròn trên giường vừa che bụng lại, gương mặt đỏ bừng vì ủ bên trong chăn bông quá lâu.
Không đời nào? Sở Nam Trúc không thể tin được, vẻ mặt đầy kinh ngạc, muốn mở tay Kỷ Vãn ra, Kỷ Vãn lập tức nói: "Anh Nam Trúc! Em đau bụng quá. Anh bế em đi vào nhà vệ sinh đi."
Kỷ Vãn giấu cuốn sách dưới ga trải giường, bây giờ cần dùng kế điệu hổ ly sơn, Sở Nam Trúc tưởng có điều gì đó không ổn, bế cậu vào nhà vệ sinh, Kỷ Vãn ngừng giả vờ, nhảy ra khỏi vòng tay của hắn, nói với Sở Nam Trúc, “Anh Nam Trúc, em ổn rồi, em không sao.”
“Thật sự không sao chứ?” Sở Nam Trúc sờ soạng cậu từ trên xuống dưới, không có gì lạ.
Kỷ Vãn: “Em đói rồi, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn khuya đi.”
“Ăn khuya? Bây giờ sao?”
“Ừ.” Kỷ Vãn cười ngọt ngào với hắn.
Sở Nam Trúc lại liếc nhìn đũng quần của Kỷ Vãn, hình dạng phồng lên, chứng tỏ nó vẫn còn, vậy tin đồn kia rốt cuộc chỉ là tin đồn.
Hai người mặc quần áo đi đến siêu thị, Kỷ Vãn suy nghĩ một lúc, cậu chọn một quả dưa hấu to và tròn làm món ăn vặt đêm, bởi vì thứ này cần dao để cắt.
Sở Nam Trúc đặt quả dưa hấu vào giỏ hàng, tiếp tục hỏi cậu, "Em muốn gì nữa không?"
"Không có, chúng ta về đi."
"Ừ."
Một chiếc túi được Sở Nam Trúc và Kỷ Vãn mỗi người nắm một bên quai, họ giống như những cặp chồng chồng bình thường, sống một cuộc sống bình yên và nhẹ nhàng.
Đột nhiên, phía trước có hai đứa trẻ xuất hiện, một nam một nữ, bé gái mặc váy đỏ, cột tóc đuôi ngựa, bé trai mặc bộ tây trang nhỏ màu xanh đậm, cả hai đều trông xinh xắn đáng yêu, làn da trắng như tuyết.
Hai bé nắm tay nhau đứng giữa đường, xe cộ chạy tới lui, thật sự rất nguy hiểm, cả hai đang đối mặt với Kỷ Vãn và Sở Nam Trúc, không biết đang nhìn cái gì.
Cảm nhận được tầm nhìn của Kỷ Vãn, hai búp bê nhanh chóng quẹo vào hẻm như chú thỏ nhỏ.
Tại sao lại có hai đứa trẻ ở ngoài một mình vào giờ này? Kỷ Vãn có chút nghi vấn, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng hai đứa trẻ này đã nhắc nhở Kỷ Vãn về nhiệm vụ của mình.
Sở Nam Trúc và mình hiện đang hẹn hò, vậy việc sinh con cùng anh ấy là chính đáng và đàng hoàng.
Vì vậy...
Kỷ Vãn hơi nghiêng đầu, cậu hỏi Sở Nam Trúc: “Anh thích con trai hay con gái?”
Đôi mắt của Sở Nam Trúc hơi nhướng lên: “Sao lại hỏi vấn đề này.”
“Em chỉ muốn hỏi thôi."
Sở Nam Trúc: "Vẫn còn quá sớm. Đợi đến khi chúng ta tốt nghiệp và đi làm."
"Vậy anh nói cho em biết trước, là con trai hay con gái."
Sở Nam Trúc dừng lại, Kỷ Vãn cũng dừng lại.
“Anh sẽ bất công.” Hắn dừng lại một lúc lâu, mới nói ra điều này.
Kỷ Vãn thắc mắc: "Bất công là sao?"
"Con trai hay con gái đều được, nhưng chúng nhất định trông sẽ khác nhau. Chỉ cần đứa nào lớn lên giống em, anh nhất định sẽ bất công với đứa đó..."
Kỷ Vãn: "Quỷ ấu trĩ."
Sở Nam Trúc:...
***
Hai người mua dưa hấu trở về nhà, buổi chiều Trương Vũ vừa mới phát điên, lúc này trốn trong phòng không chịu ra. Kỷ Vãn không biết rốt cuộc phải làm gì mới làm bà buông bỏ khúc mắc.
Lấy dao sứ ra bắt đầu cắt dưa hấu, Sở Nam Trúc lúc này đi lấy đĩa dưa hấu.
Cơ hội tốt!
Kỷ Vãn tự cắt vào ngón tay của mình, ngay lập tức máu chảy ra, đau chết đi được!
Kỷ Vãn lập tức hét lên: "Anh Nam Trúc! Anh Nam Trúc! Em bị thương!"
Nghe vậy, Sở Nam Trúc vô tình làm rơi chiếc đĩa trên tay, hắn vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Kỷ Vãn, đi tới dưới vòi nước vội vàng rửa.
Hắn cau mày, so với việc chính mình bị thương, Kỷ Vãn bị thương khiến hắn cảm thấy khó chịu gấp ngàn lần.
“Anh đi giúp em lấy bông băng, em cầm khăn giấy đè lại trước đi.” Hắn vội vàng lên lầu tìm hộp thuốc.
Kỷ Vãn: Kế hoạch hoàn thành!
Tiếp theo, cậu chịu đựng cơn đau, cắt thêm một dao nữa vào vết thương...
Shhhh - đau đến mức bay mất! Đồng thời máu chảy càng kinh khủng hơn.
Khi Sở Nam Trúc cầm hộp thuốc đi đến, Kỷ Vãn nói to với hắn: "Anh Nam Trúc, tại sao em cảm thấy máu cứ chảy mãi không dứt?"
"Thật sao? Có phải em ấn không đúng chỗ không"?
"Em nghĩ..." Kỷ Vãn đảo mắt, áp lưỡi vào má mình, bắt đầu bịa chuyện: "Em nghĩ em có vấn đề về máu đông?"
"Máu đông?"
"Đúng vậy, anh xem em dùng khăn giấy chặn máu nãy giờ, nhưng vẫn còn chảy. Em nghe nói những người bị rối loạn đông máu là như thế này."
Sở Nam Trúc nhìn chằm chằm vết thương đang chảy máu của Kỷ Vãn, không biết đang nghĩ gì.
“Vì vậy,” Kỷ Vãn nói trọng điểm: “Vì vậy, nếu em chẳng may bị thương một chút, máu chắc chắn sẽ chảy ra…”
“Ưm ~” Kỷ Vãn rên rỉ.
Bởi vì Sở Nam Trúc ngậm vết thương của cậu vào miệng, còn dùng sức mút, này cũng quá là......
Kỷ Vãn không nhịn xuống nổi, thân thể ngửa ra sau, eo dựa vào lưng bàn, môi hơi mở lớn.
Cảm giác này thật sự có chút...
Không biết qua bao lâu, Sở Nam Trúc mới buông tay Kỷ Vãn ra, máu trên vết thương đã bị hắn liếm sạch, không có máu mới chảy ra.
“Được rồi, không sao đâu, thân thể em sẽ không sao đâu, đừng lo lắng, hửm~” Sở Nam Trúc sờ sờ trán Kỷ Vãn, trấn an tính sờ sau đầu cậu.
Được rồi... chiêu thức thứ hai không thành công! Đáng ghét!
Một khi đã vậy, chỉ có thể đi xem tiếp chiêu thức thứ ba, Kỷ Vãn tính toán như vậy.
Ăn xong dưa hấu trở về phòng nghỉ ngơi, dáng vẻ cậu ngủ vẫn như cũ, tứ chi quấn quanh, Kỷ Vãn gối lên lồng ngực rộng lớn của Sở Nam Trúc, theo hơi thở của hắn.
Cảm thấy hơi thở của Sở Nam Trúc đã ổn định, Kỷ Vãn cảm thấy mình nên bắt đầu hành động.
Cậu nhẹ nhàng nâng đầu lên, hất khuỷu tay về một góc độ kỳ lạ, móc cuốn sách, rồi từ từ dời tay Sở Nam Trúc ra khỏi người cậu.
Sau đó lặng lẽ nhảy xuống giường, đột nhiên, nhịp thở Sở Nam Trúc hỗn loạn! Kỷ Vãn cứng người... không dám cử động.
Cũng may hắn bình thường trở lại, Kỷ Vãn thở dài một hơi, để không gây ra tiếng động, cậu đi chân trần lẻn vào nhà vệ sinh, soi quyển sách vàng lấp lánh bằng ánh sáng mờ ảo của màn hình điện thoại.
Hầu kết Kỷ Vãn lăn lộn, thầm nghĩ: Lần này hẳn là một phương pháp hữu hiệu.
Mở ra, nhưng... Tại sao trang thứ hai lại trống, lật lại lần nữa vẫn trống, tiếp tục lật cho đến trang cuối cùng, cuối cùng hiện ra dòng chữ.
[Văn ngắn, xin nghỉ một tháng, để tôi đi nghỉ một thời gian.]
“Đệt!” Kỷ Vãn lại phun châu nhả ngọc.
“Hơn nửa đêm em còn không ngủ, rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
“A! Sao anh lại dậy!” Kỷ Vãn sợ đến mức mềm nhũn cả chân, trượt chân ngã ngồi bệt xuống đất.
“Xem gì vậy?” Sở Nam Trúc hất cằm: “Em đang che giấu cái gì?”
Omega của hắn giấu diếm cái gì không cho hắn biết, là một Alpha bá đạo, độc chiếm dục, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Này... nên làm sao bây giờ? Trán Kỷ Vãn lấm tấm mồ hôi, để anh ấy biết mình đang nhớ thương mặt sau của anh ấy, chẳng phải là muốn...
Quên đi, liều mạng! Kỷ Vãn ném cuốn sách xuống đất, đá nó qua một bên, rồi biến mình thành một con gấu túi, treo tứ chi lên trên người của Sở Nam Trúc: "Anh Nam Trúc, em suy nghĩ..."
Sở Nam Trúc híp mắt nhìn cậu, "Em là nhóc lừa đảo."
Lúc đầu, thực sự làm điều này để ngăn Sở Nam Trúc nhìn thấy cuốn sách, nhưng đột nhiên...
Một đợt nóng chưa từng có ập đến... sự việc xảy ra đột ngột, trong nháy mắt Kỷ Vãn cảm thấy như bị một ngọn lửa lớn đốt cháy, hơn nữa giống như sắp biến thành tro.
Sao lại thế này?
Tin tức tố ngọt ngào thuộc về Omega bùng phát trong căn phòng nhỏ này, cường độ hoàn toàn khác với mấy lần trước, lần phát tình chính thức của cậu thật bất ngờ.
Bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Kỷ Vãn, tin tức tố của Sở Nam Trúc cũng bắt đầu tiết ra một cách không kiểm soát.
Hương bạc hà và hương quýt quyện vào nhau.
Sở Nam Trúc đặt Kỷ Vãn lên giường, hắn sững sờ một lúc, cả hai mới thành niên không bao lâu, chẳng lẽ thật sự muốn...
Nhưng Kỷ Vãn đang gấp gáp, không thể suy nghĩ nhiều như vậy được nữa. Cậu túm lấy cổ áo Sở Nam Trúc để hắn nằm xuống với mình, giống như sói con thở hổn hển bên miệng Sở Nam Trúc.
Vốn tưởng rằng sau khi hôn, có thể áp chế giống như trước, nhưng càng gặm càng nóng, có chuyện gì vậy?
“Vô dụng.” Sở Nam Trúc cố gắng giữ bình tĩnh: “Lần này ôm hôn anh cũng vô dụng, trừ khi bây giờ chúng ta đến bệnh viện mua thuốc ức chế mạnh cho em… nếu không chỉ có thể…”
Kỷ Vãn không khó chịu tới đỉnh điểm, cậu lăn qua lăn lại nằm ở trên người Sở Nam Trúc, giống như cún con cọ cọ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Khó chịu, em khó chịu, tại sao không tốt hơn, tại sao không tốt hơn?"
"Anh Nam Trúc." Cả người Kỷ Vãn đỏ bừng, khóe mắt giàn giụa nước mắt, đáng thương nói: "Anh Nam Trúc, cắn em đi."
Sở Nam Trúc không nói gì, nhưng hơi thở càng nặng nề.
Kỷ Vãn tiếp tục dụ dỗ hắn: “Được không?”
Sở Nam Trúc siết chặt vai cậu, nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cậu, chiếc cổ thon gọn và trắng nõn, da thịt mềm mại bao vây tuyến thể ẩn hiện, toát ra vị ngọt thơm.
Đây là một sự cám dỗ chết người đối với Alpha.
Lý trí của hắn hoàn toàn bị dục vọng nguyên thủy đánh tan, Sở Nam Trúc lộ ra hàm răng sắc bén, nhanh chóng chính xác cắn vào tuyến thể trên cổ Kỷ Vãn.
Răng nanh cắn nát làn da mềm mại, điên cuồng rót tin tức tố của mình vào, cho dù Omega có chịu được hay không, trong đầu hắn hiện tại chỉ có mục đích chiếm hữu Kỷ Vãn, biến Kỷ Vãn trở thành người của chính mình từ trong ra ngoài.
Sở Nam Trúc đè Kỷ Vãn xuống giường, quá trình đánh dấu điên cuồng kéo dài ít nhất nửa giờ.
Đôi mắt Kỷ Vãn tan rã, cậu... cậu cảm thấy mình sướng muốn bay.
Giống như một lữ khách đã đi trong sa mạc rất lâu, cuối cùng nhìn thấy một ốc đảo, ngoài cảm giác dễ chịu và mát mẻ trong người, cậu còn cảm thấy no nê.
Tin tức tố của Sở Nam Trúc tràn ngập trong cơ thể cậu, rất thoải mái. Kỷ Vãn ấn ngón tay lên cổ Sở Nam Trúc, cậu lặng lẽ chạm vào tuyến thể của Sở Nam Trúc, giống như hầu hết mọi người, cho dù là Omega hay Alpha nơi này đều có một mô rất mềm.
Nói thật, Sở Nam Trúc nhớ thương việc cắn mình, chính mình cũng nhớ thương việc cắn anh ấy, ai cũng đều nghĩ như nhau thôi.
Sở Nam Trúc dần tỉnh táo trở lại, cảm xúc dâng trào trong lòng cũng dần bình phục, trong lòng hắn hiện tại khinh bỉ bản thân là một tên khốn nạn, hắn thực sự đã đánh dấu Kỷ Vãn cả đời.
Tuy nhiên, mong muốn độc chiếm của hắn đã được đáp ứng một cách thỏa mãn chưa từng có. Chỉ cần Kỷ Vãn không loại bỏ tuyến thể, cả đời này em ấy chỉ có thể chấp nhận tin tức tố của mình.
Khi hắn nhả ra, trên tuyến thể của Kỷ Vãn đã xuất hiện hai lỗ máu, Sở Nam Trúc nhẹ nhàng liếm vết máu đi, sau đó thoải mái hôn lên mặt, mũi của Kỷ Vãn, cuối cùng là ngậm lấy môi cậu.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, đối tốt với em cả đời này.”
Sở Nam Trúc ấp ủ nửa ngày, mới nghĩ ra được một câu âu yếm kinh thiên động địa, nói xong chính hắn cũng ngượng ngùng.
Hai tròng mắt của Kỷ Vãn như được bao phủ bởi một lớp màng, cậu lật người nằm trên người Sở Nam Trúc, ngước mắt lên, góc độ này nhìn cậu có vẻ ngây thơ và trong sáng.
“Anh Nam Trúc, em có thể xin anh một chuyện được không?” Kỷ Vãn nắm một ngón tay của Sở Nam Trúc, cố ý kéo cổ giọng nói chuyện, như thể đang làm nũng.
“Chuyện gì vậy?”
Tục ngữ có câu rất đúng, thổi gió bên gối, đàn ông lúc này dễ mềm lòng nhất, cũng vì đầu óc nóng lên mà dễ đưa ra quyết định bốc đồng nhất.
Kỷ Vãn đại não giật giật, cậu xúc động, mở miệng nói: “Anh Nam Trúc, em muốn… em muốn cắn anh, có được không?”
Vừa dứt lời, hai người im lặng vài giây.
“Cắn… cắn anh?”
“Ừm.” Kỷ Vãn đỏ mặt, giống như mèo nhỏ dụi dụi mặt hắn: “Giống như anh cắn em, em cũng muốn cắn anh.”
Con ngươi Sở Nam Trúc hơi co lại, một Omega đề nghị muốn cắn tuyến thể của Alpha... Điều này thật khó tin làm sao?
“Được, được không?” Kỷ Vãn tiếp tục dụi dụi.
Em ấy uống rượu giả à? Tại sao lại yêu cầu như vậy? Sở Nam Trúc cau mày, hắn đang phân vân có nên trực tiếp đánh ngất Kỷ Vãn hay không.
“Hóa ra, hóa ra chỉ có anh mới có thể cắn em, em không thể cắn anh.” Kỷ Vãn giống như một con thỏ hai tai cụp xuống, mí mắt cụp xuống, dáng vẻ đáng thương khiến người ta thương tâm.
Sở Nam Trúc:...
Trong lòng hắn thở dài, cắn một chút chắc sẽ không có chuyện lớn đâu?
“Em cắn đi.”
Mắt Kỷ Vãn lập tức sáng lên, lộ ra răng nanh của mình: “Thật sao?”
“Ừ, nhanh lên.” Sở Nam Trúc nói xong, quay đầu lại. Làm lộ ra tuyến thể của mình.
Thịt giao tới cửa, Kỷ Vãn đương nhiên học theo Sở Nam Trúc vừa làm với mình, lộ ra hàm răng nanh cắn vào.
Omega cắn Alpha thật sự là chưa từng nghe qua, bản tính hoang dã của Alpha khiến Sở Nam Trúc khó có thể chịu được cảm giác bị áp chế, chỉ có thể nắm chặt khăn trải giường, kiềm chế chính mình không làm Kỷ Vãn bị thương.
Tin tức tố của Kỷ Vãn cũng rót vào tuyến thể của Sở Nam Trúc, nhưng như Sở Nam Trúc đã nói trước đây, tuyến thể của Alpha bị dị ứng đối với tin tức tố của người khác.
Chốc lát, Sở Nam Trúc cảm thấy tứ chi tê dại.
Hắn thậm chí còn bắt đầu cảm thấy hơi mờ hồ, nhưng câu nói tiếp theo của Kỷ Vãn đã khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh Nam Trúc, em muốn, em muốn chuyện kia làm mặt trên ~ được không?”