Xuyên Nhanh "Tình" Thâm Một Tấc

Chương 114: Phiên ngoại (1) Sở Việt




Sở Việt cảm thấy, toàn bộ may mắn đời này của hắn đều dùng vào một ngày đó.
Ngày đó, hắn đúng lúc xuân phong đắc ý, giai nhân ở bên, cùng thủ hạ uống rượu vui vẻ;
Ngày đó, huynh đệ và nữ nhân của hắn đồng thời phản bội hắn;
Ngày đó, công ty hắn dốc hết tâm huyết suốt ba năm không còn là của hắn;
Ngày đó, hắn bị đánh tới mặt mũi bầm dập giống như một con chó chết nằm ở trong ngõ nhỏ, khôngmột xu dính túi.
Ngày đó, hắn gặp Giang Cầm.
hắn chưa bao giờ nghĩ tới, vào lúc mình nghèo túng nhất, lại nhìn thấy một người như thế, trắng như tuyết, ngượng ngịu, mặt mày cũng không phải dáng vẻ hắn thích nhất. Dù lúc ấy đôi mắt hắn sưng đến chỉ có thể hơi hơi mở ra một sợi nhỏ, hắn vẫn có thể tinh tường nhìn thấy nàng từng bước đi tới, ngồi xổm xuống bên người hắn, rõ ràng là đêm tối, lại cả người phát ra ánh sáng, làm tim hắn đập nhanh xưa nay chưa từng có.
một giây trước khi ngất xỉu, trong đầu hắn phút chốc hiện lên một ý niệm: Nàng đẹp như thế, cũng không biết tên là gì.
Chờ hắn tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau, bên giường bệnh biên là đám huynh đệ tìm hắn cả đêm không chợp mắt. hắn ách giọng dò hỏi cô gái trẻ cứu hắn ở đâu, mấy đại hán đang đỏ mắt lại hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết hắn đang nói ai.
hắn cơ hồ cho rằng mình chỉ là nằm mộng, nhưng đêm đó tâm động trong nháy mắt, rõ ràng là chân thật khắc sâu như vậy.
Cũng may về sau hỏi kỹ một lượt, trong bệnh viện xác nhận có người thấy một cô gái đưa hắn tới, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.
hắn không biết tên nàng, càng không biết nàng ở đâu, phương thức liên lạc thế nào, hắn chỉ biết là, nếu nàng có thể lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn nhất định có thể nhận ra nàng. Nhưng mà, thành phố A to như vậy, lấy thế lực hắn hiện có, muốn tìm ra một thiếu nữ mới có duyên gặp mặt mộtlần, không thể nghi ngờ là tìm kim trongbiển rộng.
hắn chỉ có thể tạm thời đem việc này chôn sâu vào đáy lòng, cùng mấy huynh đệ còn lại một lần nữa bắt đầu cất bước, chậm rãi xây dựng Sở thị, trong đó đủ loại gian khổ chua xót không cần nói, hắn cũng từ một thiếu niên đơn thuần rộng rãi, từng bước trở nên tàn nhẫn độc ác, bất cận nhân tình, thanh danh vang xa, khiến người ta e ngại.
hắn không còn quá tin người, rốt cuộc cũng không cho phụ nữ tới gần.
hắn chưa bao giờ từ bỏ tìm kiếm thiếu nữ trong đáy lòng hắn kia, cho dù đã trải qua trăm ngàn lần thất vọng.
Thủ hạ mấy huynh đệ từng người thành gia, hắn vẫn còn cô đơn. không phải không có người khuyên hắn từ bỏ, không phải không nghĩ tới nhiều năm qua đi như thế, có lẽ nàng sớm đã gả cho người khác, nhưng tâm hắn cố chấp muốn tiếp tục, bướng bỉnh muốn gặp lại nàng một lần.
Cũng may thời gian không phụ lòng người, cuối cùng hắn có tin tức của nàng.
Sau bảy năm, hắn đứng ở cửa trường tiểu học nọ, trên mặt từ trước đến nay đạm mạc là kích động khó nén. Trước đó hắn đã diễn luyện mấy chục loại cách thức hoàn mỹ để đến gần nàng, thậm chí cố ý ăn mặc một phen. Nhưng ngay lúc hắn nhìn thấy cô gái kia vừa mỉm cười chào hỏi với học sinh vừa đi ra khỏi cổng trường, thân thể hắn không thể khống chế mà đi nhanh về phía trước, gắt gao ôm nàng đangcó chút kinh ngạc vào trong ngực.
nói thật, nếu không phải cô giáo Giang nhân duyên rất tốt này đầy mặt xấu hổ và giận dữ đẩy đối phương ra, kêu lên “anh là ai a”, tất cả mọi người đều cảm thấy hình ảnh tuấn nam mỹ nữ gắt gao ôm nhau này thật là tuyệt đỉnh duy mĩ. Tóm lại, lúc phản ứng lại, mọi người bị loại hành vi lưu manh công khai trước công chúng này hoàn toàn dọa sợ ngây người. Rồi bọn họ trơ mắt nhìn cô giáo Giang nhỏxinh mềm mại không chút khách khí quăng một cái tát vào kẻ lưu manh hình người dạng chó kia. Mà người bị đánh không tức giận chút nào, vốn là hán tử khí tràng mười phần lại cố tình đỏ mặt lên, chân tay luống cuống thật ra có vài phần đáng thương...
Sở Việt nói năng lộn xộn giải thích một lúc, cuối cùng nói rõ với nàng hắn là người bảy năm trước được nàng cứu. Thấy đối phương vô cùng hoài nghi nhìn chằm chằm mặt hắn, hắn chỉ có thể cười khổ móc ra ảnh chụp lúc trước mặt mình sưng phù thành đầu heo, cuối cùng làm nàng hết hoài nghi.
Kế tiếp, Sở Việt triển khai theo đuổi điên cuồng với Giang Cầm. hắn chưa bao giờ từng thích một người như thế, chỉ cảm thấy dù đưa toàn bộ thứ tốt nhất của mình đến trước mặt nàng cũng không đủ, chỉ muốn đặt nàng ở trong lòng bàn tay mà sủng ái, che chở.
Suốt ba năm, cuối cùng hắn đả động người trong lòng, cũng làm cha mẹ nàng hoàn toàn tiếp nhận hắn, kết thúc 30 năm kiếp sống xử nam.
Thành hôn một năm, vợ hắn sinh một tiểu bảo bối, là tiểu nha đầu mềm mại, hắn đặt tên bé là Sở Mộc Tình.
Ừ, Sở Mộ Cầm. Vĩnh viễn.
không được mấy năm, một thủ hạ bị bệnh qua đời, chỉ để lại một đứa bé không còn thân nhân. Vợ hắnthương xót đứa bé kia, thương lượng với hắn nhận nuôi. Dù đứa bé kia tính tình vô cùng lạnh nhạt, nhưng hắn nghĩ, chỉ cần trong nhà có hai người phụ nữ này, dù đóng băng chết cũng có thể làm ấm lại.
Vân Hàn là đứa bé thiện lương thông minh, hắn thích thằng bé nhất là thằng bé đối xử vô cùng tốt với Bé con, tốt đến mức có khi người làm cha là hắn còn hổ thẹn không bằng.
hắn dạy thằng bé quản lý công ty, kỳ thật cũng có tư tâm, hắn hy vọng sau này thằng bé có thể che chở Bé con, hắn không muốn Bé chịu mệt mỏi, hắn chỉ hy vọng tiểu bảo bối của hắn vĩnh viễn được nuông chiều, cả đời cũng đừng lớn lên.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, đến đêm trước Vân Hàn sinh nhật hai mươi mốt tuổi.
Lúc nhận được điện thoại của Chung Ly, trong đầu hắn trống rỗng, toàn thân không ngừng run rẩy. hắnlần thứ nhất thống hận mình như thế, hận mình lúc trước vì sao nương tay, không nhổ cỏ tận gốc.
hắn cưỡng bách mình bình tĩnh, một mình lái xe đi đến địa điểm bắt cóc.
trên đường xa xôi trống trải, sắp tới ngã tư đường, hắn lại lần nữa nhận được điện thoại.
Bên trái, bên phải, hai đường chọn một.
Ngắn ngủn vài giây, trong đầu hắn hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, khi xe tới ngã rẽ, hắn không chút do dự đánh tay lái.
Đúng lúc này, đầu điện thoại kia truyền đến một tiếng “Phanh”, ngay sau đó, hắn nghe thấy vợ mình hét lên, làm tâm hắn đột nhiên chấn động, ngay sau đó là đau.
“A Việt! Cứu Vân Hàn! cứu Vân Hàn trước!”
hắn hung hăng cắn răng, tay nắm tay lái nổi đầy gân xanh, trong mắt sung huyết đỏ bừng, trào ra thủy quang, chân dẫm chân ga, lực đạo vẫn chưa giảm chút nào.
Bên tai liên tục truyền đến tiếng Chung Ly mắng, tiếng phụ nữ cố tình đè nén rên rỉ đau đớn, còn có những câu vỡ thành mảnh nhỏ “Cứu Vân Hàn!”
“Sở Việt, tao chỉ cho mày nửa giờ! Nửa giờ sau nếu mày không đến, hừ, hậu quả tự chịu!”
Chung Ly tức muốn hộc máu rống xong những lời thì sau trực tiếp treo điện thoại.
“Cạch--!”
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Sở Việt dùng sức đấm xuống phía dưới, cổ họng cấp tốc thở hổn hển, phát ra từng trận nức nở, rồi hắn đột nhiên nhắm mắt, đánh tay lái quay đầu.
12 phút. hắn dùng 12 phút chế phục ba tráng hán ởkho hàng, cứu Vân Hàn ra, sườn trúng một nhátdao.
Tới kịp! hắn nhanh chóng khởi động xe, chân ga dẫm mạnh nhất, bất chấp miệng vết thương khôngngừng đổ máu, trên mặt tái nhợt tràn đầy vội vàng và khẩn cầu.
Vợ, đợi anh! Làm ơn, nhất định phải chờ anh.
hắn không biết, cùng khắc đó, Giang Cầm chật vật cuộn tròn trên mặt đất, trong lòng cũng nôn nóng khẩn cầu, cầu hắn đừng tới.
Tới!
Chung Ly âm hiểm cười nhìn màn hình trước mắt, Sở Việt đã đi qua ngã tư gần nhất, lập tức, lập tức sắp tới rồi!
hắn móc bật lửa ra, nhắm chỗthuốc nổ buộc ngay trước mặt, chậm rãi ấn vào.
Còn không đến một cây số, nhanh! Chờ đến lúc hắn ta vào kho hàng, hắn sẽ kích nổ bom, cùng hắn ta đồng quy vu tận!
Hai mắt gắt gao nhìn thẳng màn hình, khuôn mặt vì cực độ hưng phấn mà hơi hơi vặn vẹo.
hắn không nhìn thấy, Giang Cầm sau lưng sớm nên yếu ớt, đã trợn to mắt hoảng sợ nhìn trên màn hình kia chiếc xe càng ngày càng gần, rồi nàng cắn chặt đôimôi máu tươi đầm đìa, dựa vào tường dùng hết toàn sức lực bò lên, mang theo đầy ngập tuyệt vọng cùng hận ý, hung hăng đâm vào hắn!
“Phanh!!!”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, toàn bộ kho hàng nháy mắt bị lửa và khói bao phủ.
“không!” Sở Việt lớn tiếng gào rống, khóe mắt sắp nứt.
Tiếng nổ mạnh mang theo luồng khí mãnh liệt bắt đầu khởi động, làm xe bay lên không,đâm phải gốc cây bên cạnh. một nháy mắt lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều di chuyển, Sở Việt lại không cảm giác được chút đau đớn nào, hắn giãy giụa bò xuống xe giống như điên, gào thét chạy về phía trước.
Cuối cùng, hắn vô lực quỳ rạp xuống đoạn tường trước mảnh đất tan hoang.
hắn biết, từ nay về sau, tim hắn, đã chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.