“Chủ nhân, chờ sau khi vai ác qua đời thần hồn tự nhiên sẽ trở về.”
Hàn Tẫn: “Được ta biết rồi.”
Thần hồn bị tổn thương quá nghiêm trọng, Hàn Tẫn ghé vào bàn bất tri bất giác đã ngủ.
Phong Đường bên cạnh trộm nhìn vài lần cô cũng chưa phát giác được.
……
“A Tẫn, ta không có trái tim.”
Giọng nói mềm mại ủy khuất của thiếu niên vang lên.
“Người khác đều có nhưng chỉ có ta là không có.”
Thiếu niên một đầu tóc đen dài, thân như ngọc thụ.
Lam y bao bọc dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen dài phủ xuống chiếc cổ trắng muốt.
Thiếu niên của ta……
Hàn Tẫn ôn nhu cưng chiều nhìn hắn.
“Bảo bảo nhà ta muốn gì cũng đều được.”
Hơi ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của Hàn Tẫn, kích thích tầng tầng run rẩy.
Trong tay Hàn Tẫn xuất hiện một viên đá quý xanh biếc bằng một nửa bàn tay.
Viên đá quý kia nổi lên từng tia sáng, rực rỡ bắt mắt không gì sánh bằng.
Nhìn vào liền biết không được tầm thường.
Hàn Tẫn đưa viên đá quý tới gần ngực của thiếu niên.
Đá quý phát ra từng trận bạch quang, đá quý dần dung nhập vào ngực thiếu niên.
“A Tẫn, đây là tim của ta sao?”
Thiếu niên đưa tay chạm vào ngực, cảm giác được từng nhịp tim đang đập thong thả lại hữu lực, kinh hỉ hỏi.
Nhưng thiếu niên lại không biết……
“Đúng vậy, là trái tim của bảo bảo nhà ta!”
Hàn Tẫn ôn nhu nhìn chăm chú vào thiếu niên, cưng chiều nói.
“Chủ nhân chủ nhân……”
Giọng nói nôn nóng của Đoàn Đoàn vang lên trong đầu.
Hàn Tẫn chợt mở mắt ra, con ngươi đờ đẫn.
Trong đầu trống rỗng vài giây……
Bên tai Hàn Tẫn vẫn còn nghe thấy từng tiếng kêu mềm mại của thiếu niên đang gọi tên chính mình.
A Tẫn ——
“Nguyên đồng học, bạn bị sao vậy?”
Phong Đường lo lắng nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Hàn Tẫn.
“Không có việc gì.”
Hàn Tẫn nghe ra giọng nói của Phong Đường rất giống với người kia.
Tuy biểu tình vẫn bình đạm như nước, nhưng trong ánh mắt lại có chút phức tạp.
“Sau này hãy gọi tôi là A Tẫn.” Hàn Tẫn ôn nhu nói.
“A, A Tẫn.”
Hàng mi Phong Đường hơi run run, gương mặt đỏ ửng.
Thật giống như muốn quát đến nhân tâm tiêm đi.
Nghe giọng nói mềm mại của Phong Đường, Hàn Tẫn cảm giác trái tim mình cũng ê ẩm mềm mại theo.
“Ừ.”
Tuy Hàn Tẫn mặt không cảm xúc, nhưng giọng nói lại ôn nhu giống như tích ra nước.
Phong Đường thấy khuôn mặt không cảm xúc của Hàn Tẫn, cho rằng giọng điệu sủng nịch kia là ảo giác của mình.
Nhìn đôi mắt ngập nước của Phong Đường, cả người cũng đều mềm xuống.
Khiến cho người ta nhịn không được lòng sinh trìu mến, muốn đưa tay ra ôm một cái, sờ một cái.
“Đi học, phải tập trung nghe giảng bài.” Hàn Tẫn nghiêm khắc nói.
Lần sau phải kiềm lại mới được, vừa mới gặp nhau thôi, sẽ dọa hư tiểu khả ái của ta……
“À.” Thiếu niên quẫn bách trả lời.
Hàn Tẫn không nhìn Phong Đường nữ, làm cho Phong Đường nhẹ nhàng thở ra khi lại buồn bã mất mát.
Đây tiết là tiếng Anh, vì chưa từng học qua nên Hàn Tẫn nổi lên chút hứng thú hiếm thấy.
Thành tích của nguyên chủ không được tốt, không phải không nỗ lực, mà là cố gắng thế nào cũng học không được.
Sau khi Hàn Tẫn nghe xong, tự nhiên lại cảm giác mình sẽ làm được?
Đoàn Đoàn: “Chủ nhân, ngài đã nhiều tuổi lắm rồi, không có khả năng sẽ không làm được.”
Hàn Tẫn: “……”
……
Người ngồi trước Hàn Tẫn là nữ chính Mộc Lam.
Năm nữ chính 4 tuổi, cha mẹ ly hôn, nữ chính theo mẹ là Thang Lệ Lan dọn tới M thị.
Ở thành phố này, Thang Lệ Lan thường xuyên đi công tác.
Nên đã gửi nữ chính cho nhà hàng xóm cũng chính là khuê mật lúc trẻ của mình, hàng xóm là mẹ nam chủ tên Phương Nguyệt Thư.
Cảm tình của nam nữ chính cũng theo đó mà tăng lên.
Dung mạo Mộc Lam sạch sẽ đáng yêu, đầu để mái bằng, trông tươi mát lại khả ái.