Sáng sớm, Tống Cố Trạch vừa mở mắt liền thấy cảnh tượng xa lạ.
Cậu không còn ở sân trường nữa mà nằm trong một căn phòng kín.
Cậu vội vàng ngồi dậy.
Nơi này rất giống phòng khách ở các công ty, có điều đầy đủ tiện nghi hơn.
Thanh niên áo hoodie nằm ở ghế salon, không thấy mấy người Minh Ngọc đâu.
Tống Cố Trạch lay lay sếp hờ.
Sếp hờ ôm lấy cậu, không hề tình nguyện mở mắt ra, "Sao thế?"
Tống Cố Trạch vỗ vỗ mặt anh, tỉnh ngủ đi sếp ơi, em biết anh rất mệt nhưng chúng ta phải mau chóng làm nhiệm vụ nữa.
Sếp hờ ngồi dậy, theo thói quen sờ túi quần, anh giật mình, tìm khắp người, khó nén nghi hoặc: "Bộ đàm của anh đâu rồi?"
Tống Cố Trạch:?
【Kí chủ à, do ba người các cậu tỏa ra khí chất quá mạnh mẽ nên bị con thây ma đuổi đi rồi. Giờ trong trường chỉ còn mỗi mấy người Minh Ngọc thôi.】
Tống Cố Trạch cắn móng tay ngón cái, làm sao đây?
Sếp hờ xoa đầu cậu, anh nhanh chóng nắm được tình hình, đã đoán được tám chín phần.
Tống Cố Trạch dụi mắt, có hơi khó chịu nên dẫn sếp vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Khi ra ngoài nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, sếp hờ ôm lấy Tống Cố Trạch lùi ra xa, ánh mắt cảnh giác.
Cánh cửa bỗng mở toạt ra, là Gia Nghĩa, phía sau còn có Quốc Anh.
"Sếp, anh thật sự ở đây à."
Sếp hờ buông lỏng, Tống Cố Trạch an ủi xoa mặt anh.
Tí Nị ngoan nha, hông sợ hông sợ.
Sếp hờ nắm lấy bàn tay cậu, hôn lên, còn muốn quá trớn hôn lên cổ cậu.
Gia Nghĩa:....?
Tui tới cứu anh mà anh cho tui ăn cơm tró?
Anh còn là người không sếp?
Anh lạnh mặt giải thích: "Quốc Anh tìm sếp cả đêm đó, sếp à sao anh lại đi lung tung vậy."
Sếp hờ cãi bướng: "Anh mày không có đi lung tung."
Tống Cố Trạch cũng tò mò, sao sếp hờ lại tới được trường học vậy?
Đêm qua cậu chỉ biết nhớ nhung mà quên hỏi anh.
Sếp hờ thuật lại tình hình hôm qua cho cậu: "Anh cũng không biết nữa, anh đang đi tìm em thì đột nhiên vào được trường học."
Ngẫm lại thấy sợ gớm.
Tống Cố Trạch hiểu ra, vậy là anh đã vào nhằm 'lỗ hỏng' của không gian kia.
Sếp hờ dặn dò Gia Nghĩa tìm kiếm quanh đây, hôm qua mặc dù bị sắc đẹp mê hoặc nhưng anh vẫn thấy mấy đứa nhỏ.
Quốc Anh đi theo anh tìm kiếm con thây ma dị năng.
Tống Cố Trạch theo sau sếp.
Quốc Anh nhìn Tống Cố Trạch, ngữ điệu gai góc: "Sau này nhóc đừng đi theo nữa, ở đây chỉ làm vướng chân."
Sếp hờ che khuất Tống Cố Trạch, "Tao sẽ bảo vệ em ấy."
Quốc Anh thản nhiên nâng mặt, tỏ vẻ khó hiểu: "Bảo vệ theo kiểu lạc rồi mới tìm à?"
Sếp hờ nghiến răng ken két.
Tống Cố Trạch ôm tay anh lại, sợ anh lại nổi máu đánh người.
Sếp hờ xoa đầu cậu, không nói lời nào dẫn cậu ra ngoài.
Gia Nghĩa hết nói nổi khuyên bảo Quốc Anh.
"Sao mày chống sếp hoài thế? Nhường nhịn một chút có sao đâu."
Quốc Anh không biết có nghe không, nghiêm mặt ra ngoài.
Gia Nghĩa câm nín, một người hai người đều không hiểu nổi, anh nhún vai, định đóng cửa thì thấy có một người nằm ở sofa.
Bị cái bàn che khuất nên suýt thì anh không thấy người đó.
Anh đến gần hỏi: "Anh gì ơi?"
Thanh niên áo hoodie ngẩng đầu.
"Anh có muốn đến căn cứ không? Tôi dẫn anh đi nhé?"
Bất ngờ thay, thanh niên luôn bày tư thế chống đối lại ngoan ngoãn đi theo Gia Nghĩa.
Ngoài xe, sếp hờ đem Tống Cố Trạch ôm lên ghế phụ, cảnh giác nhìn Quốc Anh, ánh mắt siêu hung dữ.
Giống như chỉ cần anh nói thêm một câu nào thì sếp sẽ xé xác anh ra vậy.
Quốc Anh trợn mắt, ngồi vào ghế lái.
Sếp hờ nhíu mày, song cũng không nói gì.
Anh cầm tay Tống Cố Trạch.
"Chí Viễn đã về chưa?" sếp hỏi.
"Về rồi, cậu ta đánh thắng, có điều bị thương khá nặng, đã đem về điều trị rồi."
Chiếc xe vòng qua ngã tư, Quốc Anh chau mày: "Ở phía trước có một con thây ma dị năng, nó khá nguy hiểm đấy."
Nói rồi anh vòng xe qua, giả bộ không phát hiện ra nó nhưng đồng thời cũng đánh dấu vị trí báo lại với cấp trên.
Anh giải thích: "Chút nữa sẽ có người qua thu dọn nó."
Sếp hờ nhíu mày: "Mày định về căn cứ đấy à?"
"Ở căn cứ đang có cuộc họp khẩn, cấp trên yêu cầu anh tham gia." Chí Viễn lấy tai nghe đeo vào.
Sếp hờ chậc lưỡi, có vẻ khó chịu.
Tống Cố Trạch xoa mặt sếp.
Sếp hờ ôm cậu thật chặt, dụi vào hõm vai cậu, anh rất thích tư thế này, giống như anh và cậu quấn quýt không có kẻ hở.
Tống Cố Trạch đẩy đầu anh ra, hôm qua cậu còn chưa tắm đâu.
Sếp hờ không chịu, cứ dụi vào.
Cậu hơi chu môi, hơi hé môi: "A.."
Giọng cậu khàn đặc do rất lâu chưa mở miệng.
Sếp hờ ngẩng đầu: "Sao thế?" - anh khó hiểu hỏi.
Tống Cố Trạch khó tin sờ cổ họng, lúc trước cậu cần phải tốn rất nhiều sức mới phát ra tiếng, lần này vậy mà có thể phát âm rồi.
Dù chỉ là một từ đơn đơn giản nhưng cũng đủ khiến cậu bất ngờ.
Sếp hờ sờ cổ cậu, động tác rất nhẹ nhàng.
"Có phải em đã đỡ hơn rồi không? Nói chuyện như vậy họng có đau không?" - anh gấp gáp hỏi.
Tống Cố Trạch cong mắt lắc đầu.
Sếp hờ nhớ ra, vội vàng sờ túi, cuống quít lên: "Đúng rồi, thuốc ngậm, thuốc ngậm..."
Tống Cố Trạch giữ tay anh lại.
Thuốc của cậu do sếp giữ, bởi bình thường cậu hay quên ngậm thuốc, sếp không thể liên miệng nhắc cậu nên cậu đưa cho sếp giữ luôn, tới giờ chỉ cần đưa cho cậu là được.
Cậu trấn an anh.
Thuốc ngậm đã hết từ hôm qua rồi mà.
"Đúng, đúng rồi.." đôi mắt sếp hờ hỏi đỏ.
Anh sờ cổ cậu: "Thật sự là đã tốt lên sao?" - anh vội vàng lau mắt - "Chỉ là do anh vui quá nên.."
Tống Cố Trạch nhoẻn cười ôm lấy sếp.
"Ừm.." cậu ngâm nga, giống như muốn cùng anh tận hưởng niềm vui.
Có điều chưa vui được bao lâu cậu đã nghi hoặc sờ cổ, hỏi hệ thống: "Hệ thống, sao phải tìm dị năng hệ mộc chữa trị vậy? Không phải tìm hệ trị liệu sẽ nhanh hơn sao?"
【Chẳng có nguyên nhân nào sâu xa cả, đúng là riêng về khoảng hồi phục thì hệ trị liệu mạnh nhất, nhưng về lâu dài thì hệ mộc lại tốt hơn. Vết thương của nhóc đáng thương đã bị quá lâu nên thông qua suy xét thì hệ mộc là sự lựa chọn tốt nhất.】
Hơn nữa dị năng hệ mộc tuy lâu nhưng đã giảm đi đau đớn một cách đáng kể.
Cho nên nó lựa chọn tốt nhất.
"Vậy à.." Tống Cố Trạch lẩm bẩm.
Dị năng hệ mộc chảy liên tục trong người đã khiến vết thương của cậu nhanh chóng hồi phục.
Cứ như vầy thì lâu nhất là nửa năm sau cậu sẽ nói chuyện được!
Niềm vui từ đôi mắt của cậu như thể không kìm được mà trào ra ngoài.
Sếp hờ nắm tay cậu: "Anh vui lắm, anh thật sự vui lắm." vừa nói anh vừa hôn lên mặt cậu, trán, chân mày, đôi mắt, rồi đến cánh mũi, dần dần hạ thấp, nhưng mà chưa đến môi anh đã lưu luyến rời đi.
Tống Cố Trạch nâng mắt nhìn anh, chủ động hôn lên chiếc cằm nghiêm nghị.
Cả người sếp hờ cứng như tượng đá.
Râu anh ngắn, bình thường sẽ không thấy, nhưng bây giờ lại đâm vào môi cậu, hơi đau.
Môi cậu vốn nhạt màu, bị râu làm xước để lại từng vệt đỏ.
Vừa đáng thương vừa mê người.
Sếp hờ không sao rời mắt được, anh nuốt nước bọt.
Tống Cố Trạch thấy rất mới lạ, sờ yết hầu của anh.
Cảm nhận được nó lên xuống, Tống Cố Trạch càng bất ngờ hơn.
Hâm mộ quá đi!
Cậu sờ cổ mình, dù là lúc trước hay bây giờ cậu đều không có cái đó.
Không hẳn là không có mà là do quá nhỏ nên thường sẽ không dễ thấy, riêng cậu cảm thấy có trái cổ ngầu lắm luôn, đặc biệt khi nhìn từ góc nghiêng, rất chi là quyến rũ.
Cậu hơi tủi thân, muốn sờ sếp tiếp thì anh đã nắm lấy tay cậu.
Anh thì thầm: "Đừng sờ." - giọng anh khàn hơn mọi khi, Tống Cố Trạch cứng người.
Cậu mờ mịt nhìn anh.
Biểu cảm của sếp rất phức tạp, giống như giận dữ, lại giống như thỏa mãn.
Anh hừ khẽ: "Em không biết là không nên chạm vào trái khế của đàn ông sao?"
Tống Cố Trạch lắc đầu.
Sếp dùng ngón trỏ câu lấy tóc cậu, dời xuống mũi, cằm, ngực, rồi nhẹ lướt xuống phần bụng dưới, chất giọng trầm ấm đến mức khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
"Bởi vì... Hành động này sẽ làm cơ thể lập tức sinh ra hormone testosterone làm kích thích sự ham muốn.." - anh thổi nhẹ vào tai cậu - "Nó sẽ khiến cho đàn ông hưng phấn.."
Anh điều chỉnh vị trí ngồi của Tống Cố Trạch, làm cho mông cậu chạm vào 'cậu bé' đang ngẩng cao đầu.
Anh thảnh thơi nói tiếp: ".. Giống như khi đang quan hệ."
Tống Cố Trạch cong tay, chẳng biết làm sao mới tốt.
Mặt cậu đổ bừng như quả cherry chín mọng, khiến người ta muốn cắn một miếng xem có nước chảy ra hay không.
Cậu hơi dịch người, không muốn ngồi lên 'bé Tí Nị' đâu.
Sếp lại không cho cậu như ý, anh siếc cả người cậu lại, toàn thân tỏa ra luồn khí nguy hiểm.
Tống Cố Trạch luôn đi lừa gạt người ta khiến người ta cho rằng cậu là một con thỏ trắng đáng yêu, nào ngờ sẽ có ngày biến thành thỏ trắng thật.
Cậu cúi đầu giống như muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Sếp hờ nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Khi trở về anh dạy em một số thứ.." - ngón tay anh vẽ vòng xoắn ốc trên ngực trái cậu - "Để tránh cho em phạm sai nữa.."
Tống Cố Trạch lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ cậu sẽ không sờ bậy nữa.
Sếp hờ hôn lên vành tai cậu, tư thái thư thả hệt như một con mèo vờn chú chuột đáng thương.
Tống Cố Trạch lần đầu tiên gặp chuyện này, không nhịn được đỏ vành mắt.
Sếp hờ vội vàng dỗ cậu: "Anh chỉ đùa thôi! Em đừng khóc nữa.." anh lau nước mắt cho cậu.
Tống Cố Trạch ôm lấy anh, trong lòng khinh bỉ, còn dám dọa cậu à? Cho anh biết tay!
Cậu không thấy ánh mắt sếp trở nên nham hiểm, giống như đang suy nghĩ chưng hay hấp cậu sẽ ngon hơn.
Cậu chỉ biết dụi dụi vào ngực sếp hờ, thầm nhủ sau này sẽ sờ sếp tiếp.
Nở nụ cười đắc thắng, cậu ngẩng mặt lên, hôn lên chóp mũi anh.
Ngay lúc cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt sếp hờ liền bình thường trở lại.
Anh búng vào mũi cậu, "Nghịch ngợm!"
Tống Cố Trạch mỉm cười với anh.
Trở về căn cứ, sếp hờ cùng Tống Cố Trạch tắm rửa trước.
Anh thay một chiếc áo thun phối hợp với quần ống rộng, phong cách trẻ trung khác hẳn ngày thường.
Tống Cố Trạch nhìn không rời mắt.
Sếp chải lại phần mái hơi dài, câu môi cười với cậu: "Anh có đẹp không?" - nói rồi anh bất an sờ tóc: "Sẽ không có cảm giác cưa sừng làm nghé đó chứ?"
Nụ cười tỏa nắng thiếu chút nữa chói mù mắt cậu.
Tống Cố Trạch vội lắc đầu.
Thật sự rất giống anh trai hoạt bát nhà bên!
Sếp hờ chọn cho cậu cái áo bomber một lớp, anh dặn dò: "Nắng bây giờ độc lắm, dễ hại da, em mặc áo dài tay vào."
Tống Cố Trạch ngoan ngoãn mặc vào, cậu chớp mắt xoay vòng.
Đôi mắt giống như có linh hồn, em mặc như vầy có đẹp không?
Sếp hờ lau mũi, ánh mắt lảng tránh, âm thanh như muỗi kêu: "Đẹp.. Rất đẹp."
Áo bomber này có hai màu xanh lam - ngọc bích, rất tươi sáng, mặc vào người cậu khiến cả người cậu trông lớn hơn một vòng, nhưng cổ tay lộ ra lại gầy gò đến đáng thương.
Sếp nắm lấy tay cậu ước tính, chân mày nhíu lại: "Sao vẫn không mập lên tí nào vậy?"
Tống Cố Trạch nắm tay anh lắc lắc, mong anh bỏ qua.
Sếp hờ nhìn thời gian, thấy không còn sớm nữa anh nói đành thở dài: "Em đi tìm Thường trợ lý khám đi, anh đi đây một tý."
Tống Cố Trạch quyến luyến sờ ngón tay anh.
Sếp hôn lên đôi mắt của cậu, "Ngoan. Về sẽ làm đồ ngon cho em."
Tống Cố Trạch nhu hòa cong mắt, phất tay với anh.
Phòng họp nằm ở công ty cao tầng bên cạnh căn cứ, đều đã sàng lọc qua, không có bóng dáng thây ma.
Sếp hờ ung dung bước vào phòng họp.
Vừa vào cửa anh đã nghe thấy tiếng nói châm chọc - "Đây là buổi họp quan trọng, vậy mà một người mặc áo dài, một người mặc áo thun, cha à, đây rõ ràng không coi ai ra gì."
Tâm trạng tốt của sếp hờ biến mất, anh kéo ghế phát ra âm thanh chói tai: "Giám đốc Kế thường ngày mắt cao hơn trán, đã quên mất thân phận của mình sao? Ông không lo cho cha già tuổi cao sức yếu, lo hôm nay tôi mặc gì làm chi?"
Sếp hờ trợn mắt, không coi ai ra gì: "Lại nói, đi họp bắt buộc phải mặc quân phục cài nút tới cổ hay sao? Ông còn chưa hiểu tình hình hiện tại à?"
Kế Cao là một người đàn ông trung niên mập mạp, tóc gã đã trọc hơn phân nửa, khuôn mặt béo núng nính đầy vẻ tức giận, gã đập bàn: "Cậu có tư cách gì nói tôi! Ba.."
"Ôi trời, Kiến Văn anh đang làm gì vậy? Anh làm giám đốc Kế muốn gọi ba rồi kìa." - người nói là một thiếu nữ cao ráo, cô là người mặc áo dài bị Kế Cao đâm thọt.
Mái tóc cô hơi xoăn nhẹ đầy vẻ nữ tính, nhưng khí chất lại toát lên sự mạnh mẽ quyết đoán.
Cô cất giọng như sơn ca: "Không trách được, giám đốc Kế luôn được cha mình bao bọc, trưởng thành muộn cũng là bình thường." cô nhìn sếp hờ: "Người lớn như chúng ta không nên so đo."
Những người có mặt không ai xen vào, giống như đã tập thành thói quen.
Sếp hờ đảo mắt, ngáp một cái, "Chịu thôi."
Mặt Kế Cao tái mét, cha gã hung hăng trừng gã một cái: "Kế Cao! Bình thường tao dạy mày ăn nói như thế à?! Còn không mau câm miệng?"
Kế Cao không cam, nhưng vẫn im miệng.
Sếp hờ thầm liếc cha Kế một cái.
Kế Cao là đồ ngu, mấy năm nay làm không ít chuyện xấu, mại dâm, trốn thuế, tàng trữ ma túy,..., sơ hở ở khắp nơi, nhưng gã có một người cha khôn khéo.
Cha gã luôn che giấu cho gã một cách êm đẹp, tinh tế đến hoàn mỹ, do đó cảnh sát chưa bao giờ nắm được thóp của hai cha con gã.
Anh gõ bàn, ánh mắt lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng vẫn là đội trường đội tinh nhuệ 1 lên tiếng: "Đều là người một nhà cả, có chuyện gì thì cứ êm đẹp mà giải quyết, không nên làm quá lên."
Nghe như là an ủi mọi người, nhưng thực tế anh luôn nhìn Kế Cao.
Anh dời mắt, "Tận thế tới thì ăn mặc ra sao cũng chẳng quan trọng nữa, đối với quân nhân thì tính mạng người dân là trên hết."
Anh dịu dàng như nước, chỉ bằng hai câu đã khiến Kế Cao nghẹn họng, ý tứ bảo vệ người mình rất rõ ràng.
Cha Kế đúng mực gật đầu, không có vẻ gì là khó chịu.
Cáo già.
Sếp hờ suy nghĩ.
Đội trưởng đội 1 thở dài: "Ban đầu cuộc họp này chỉ có đội trưởng, đội phó các tiểu đội, không ngờ giám đốc Kế lại muốn tham gia, là anh đã mềm lòng đồng ý, nếu mọi người bất mãn vì chuyện này thì anh xin lỗi, đừng nhằm vào hai người giám đốc Kế."
Vẫn là anh cả biết cách giả nai!
Trong đầu tất cả đội trưởng đều nảy lên suy nghĩ này.
Sếp hờ khoanh tay dựa vào lưng ghế, lời nói như mang gai nhọn: "Hóa ra là khách không mời."
Chị đẹp áo dài cũng không thua kém, cà khịa: "Vậy mà giọng điệu y như chủ nhà, đây là giọng khách át giọng chủ có đúng không?"
_Chương 15_