Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gần đây võ lâm giang hồ bị một tin tức quan trọng gây kinh hãi.
Trước đó trên giang hồ huyên náo nhốn nháo về một ma đầu chuyên môn chặt tử tôn căn của người khác, chẳng những chộp được một trong tứ đại cao thủ Tiêu Như Phong tới, hơn nữa còn bắn tiếng, những cô nương từng bị Tiêu Như Phong cô phụ chỉ cần dùng một lượng bạc, liền có thể ở cùng Tiêu Như Phong một đêm.
Tin tức truyền đi, nữ tử trong giang hồ đều điên cuồng.
Nữ nhi giang hồ khác biệt với các nữ tử khuê các, một đêm phong lưu cũng không phải số ít, chỉ cần không nháo đến chết người thì đều dễ nói. Dù sao thân ở giang hồ, liền đại biểu cho việc bản thân cách biệt thế tục.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nữ tử trong giang hồ vẫn giữ mình trong sạch như cũ, khinh thường làm bạn với những nữ tử khác.
Chỉ là Tiêu Như Phong bán mình là chuyện có một không hai, quả thực làm không ít nữ hiệp giang hồ từng bị cô phụ động tâm.
Không nói đến chuyện các nàng có còn tình cảm với Tiêu Như Phong hay không, nhưng nghĩ đến chuyện có thể dùng một lượng bạc để tìm về khí thế mình đã mất đi năm đó, có cô nương nào không nguyện ý?
Tiêu Như Phong cái thằng này, trước khi lên giường là quân tử, sau khi lên giường chính là lưu manh.
Trước khi chưa ra tay được, thì đối với ngươi tuyệt đối là yêu chiều vô hạn, chờ xx được rồi, một khi bị hắn chiếm được liền bị vứt bỏ như giày rách. Có những nữ tử vì không chịu nổi mà tự sát, nhưng cũng chỉ làm cho Tiêu Như Phong tăng thêm chút nợ phong lưu mà thôi, không ai ngu ngốc đi tìm một trong tứ đại cao thủ gây phiền phức chỉ vì một nữ tử tự sát vì tình.
Cũng may có một lần Tiêu Như Phong đá vào tấm sắt, câu được vị hôn thê của một trong tứ đại cao thủ khác, bị người đuổi giết mấy tháng, từ đó về sau hắn mới không lui tới với các nữ nhân đàng hoàng nữa, nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn không háo sắc.
Những nữ tử thanh lâu hoặc xuất thân từ môn phái nhỏ, kiếm ăn vốn đã không dễ, nhưng hết lần này tới lần khác còn gặp phải một lang quân bạc tình như thế, cuộc sống trôi qua càng đáng thương hơn.
Bởi vậy, sau khi huynh muội Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh thả ra một tin tức như thế, mặc kệ là thật sự muốn tìm Tiêu Như Phong đòi lại món nợ tình cũng được, xem kịch vui cũng tốt, cơ hồ đều đi tới đỉnh núi của Vệ Chiếu và Vệ Băng Thanh.
"Thật xin lỗi, nơi này chỉ tiếp nữ khách, hơn nữa nữ khách muốn đi vào, nhất định phải giao tiền." Mấy nam nhân bị bắt tới, cầm vũ khí, canh giữ trên con đường duy nhất để lên núi.
Bọn họ đều bị Vệ Băng Thanh chộp tới, ở thế giới cũ ít nhiều cũng từng ra sân, bản lĩnh vẫn có. Cái khu vực này bây giờ, là một người giữ ải vạn người khó qua, những nữ tử võ lâm muốn đi vào, nhất định phải giao tiền.
Nếu như bọn họ thả chạy mất người nào, Vệ Băng Thanh nói, về sau chân trời góc biển, cũng phải đoạn mất trần duyên của bọn họ rồi nói.
Hành vi lúc trước của Vệ Băng Thanh đã nói cho chúng nhân sĩ võ lâm biết, nàng thật sự nói được làm được!
Không có cách nào, những nam nhân này cũng chỉ đành lấy ra sở học cả đời của bản thân, ở đây tích lũy bạc cho hai huynh muội Vệ Chiếu.
"Lý nào lại như vậy, ta chính là chưởng môn phái xx, là bằng hữu tâm đầu ý hợp của Tiêu công tử, giờ phút này ta tới cứu người, nếu các ngươi không tránh đường, đừng trách lão phu không khách khí!" Nam nhân trung niên nói chuyện vô cùng lực lượng, đám đệ tử đi theo phía sau hắn cũng vô cùng kích động, giống như thật sự muốn liều lĩnh cứu người.
"Phốc phốc. Thế cơ à, nếu ta không nhớ lầm, cháu gái của ngài cũng từng bị Tiêu Như Phong vứt bỏ cơ mà! Ngài không phải muốn đi cứu Tiêu Như Phong, mà là muốn lấy được bí tịch võ công trong tay hắn thì có. Cũng đúng, dù sao mọi người đều biết Tiêu Như Phong võ công trác tuyệt, một thân nội công cao cường độc bộ thiên hạ." Một nam nhân trong đó không chút lưu tình trào phúng.
"Tiểu tử cuồng vọng." Nam nhân trung niên kia thấy đối phương không chịu cho qua, lúc này quơ trường kiếm trong tay rồi bổ về phía bọn họ.
Những người này có thể bị Vệ Băng Thanh bắt trông coi chỗ này, bản sự nhất định phải rất cao minh.
Trừ bỏ nam nhân trung niên này, thì những người còn lại cơ hồ đều bị cản lại, trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, không có bao nhiêu lực phản kích.
Ngược lại nam nhân trung niên kia ỷ vào võ công cao cường, không hề cố kỵ tính mạng của đệ tử sau lưng, thẳng tắp xông về phía trước.
"Thật sự là không muốn sống." Mấy nam nhân kia cũng không muốn đi cản trở, dù sao người phía trước mới thật sự là đại ma vương đó!
"Ai, hi vọng lão già này phối hợp một chút, đừng giống như người trước nhích tới nhích lui, máu tươi văng ba thước sẽ không tốt."
Dù sao đến lúc đó bọn họ cũng phải đến thu thập vết tích.
Trên thế giới này sao lại có một nữ nhân đáng sợ như thế chứ?
Vệ Băng Thanh cầm kiếm canh giữ ở cửa phòng.
"Yêu nữ, nếu ngươi thả ta qua, ta tha cho ngươi một mạng!" Nam nhân trung niên kia trông thấy một nữ tử ngăn cản ở cửa phòng, mặc dù trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng không muốn cứ từ bỏ như vậy.
Cho dù yêu nữ này võ công cao cường, nếu hắn không ham chiến, thì nhất định có thể trốn được!
Vệ Băng Thanh không nói gì thở dài, nhìn chằm chằm nam nhân trung niên này một chút, nhận định tám phần là cái ấy của người này vừa nhỏ lại vừa ngắn.
Dù sao nàng cũng từng đoạn trần duyên của hàng trăm người, kinh nghiệm sung túc, vừa nhìn một chút là đã biết đối phương có cái dạng gì.
Trần duyên của nam nhân trung niên này sợ là vừa nhỏ lại vừa ngắn, muốn một kiếm gọt sạch cũng có chút khó khăn, nếu như buộc chặt, thì lại không khỏi quá đau mắt.
"Ca, muội không muốn buộc hắn, dáng dấp hắn thật là khó nhìn, làm sao bây giờ?" Vệ Băng Thanh hé miệng, hỏi ca ca trong phòng một tiếng.
"Muội muội, muội gỡ mũ rộng vành xuống trước, rồi hướng về phía hắn nói chuyện liền có thể." Thanh âm rõ ràng của Vệ Chiếu từ bên trong truyền đến.
Đơn giản như vậy sao?
Vệ Băng Thanh không nghi ngờ gì, yên lặng gỡ mũ rộng vành xuống nói chuyện với nam nhân trung niên này, "Ta không giết người, chỉ cứu người."
Nam nhân trung niên sợ ngây người.
Tại sao trên thế giới này có thể có một cô nương xinh đẹp như thế?
Sau khi Vệ Băng Thanh lấy mũ rộng vành xuống, nam nhân trung niên nhìn thấy da thịt trắng nõn của nàng, nhìn thấy đôi môi không son mà đỏ của nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng như tự mang theo nỗi u buồn.
Đương nhiên, cũng nhìn thấy bộ ngực lớn, eo nhỏ, chân dài của nàng.
Cho dù chỉ là cách ăn mặc đơn giản bình thường nhất, cũng không có cách nào che đậy dáng người nóng bỏng của nàng.
Lại càng không cần phải nói, trong ánh mắt nàng mang theo chút mông lung, phảng phất như đang nói với hắn điều gì đó.
Lúc cái miệng nhỏ của nàng nói chuyện với hắn, có thể thấy được đầu lưỡi phấn nộn không ngừng vận động trong miệng nàng.
Trên người cô nương này có sự ngây ngô của thiếu nữ, cũng có cả sự thành thục của phụ nhân phong tình. Mùi thơm trên cơ thể nàng như có như không, lại làm lòng người ngứa ngáy.
Cơ hồ chỉ một khắc sau, nam nhân trung niên liền cương cứng.
Giữa hai chân cũng nhô ra một cái lều vải nho nhỏ.
Lúc này, nam nhân trung niên nhìn thấy một vòng kiếm quang có thể xưng là kinh diễm.
Kiếm quang rơi xuống trước người hắn.
Dán vào áo bào hắn, sưu một tiếng.
Cạch, có đồ vật gì đó rơi xuống đất.
Nam nhân trung niên cúi đầu xuống, nhìn thấy y phục mình bị kiếm khí gọt sạch, còn có hai khối thịt lăn từ trên y phục xuống.
"A —— —— "
Vệ Chiếu gỡ nút bịt tai xuống, móc móc lỗ tai, luôn cảm thấy giọng của cái tên bên ngoài thật sự khó nghe vô cùng.
Kỳ thật hắn cũng không muốn thế này.
Nhưng hai ngày trước Vệ Băng Thanh chính thức qua sinh nhật mười sáu tuổi, Vệ Chiếu liền phát hiện trên người muội muội nhà mình bắt đầu có một cỗ hương khí như có như không.
Mùi hương này rất đặc biệt, phàm là giống đực, mặc kệ là người hay là động vật, đều sẽ không nhịn được mà trầm mê.
Đến ngay cả thân ca ca Vệ Chiếu này, cũng không khỏi có chút mê muội, chỉ là hắn vụng trộm dùng ngân châm đâm huyệt đạo của mình mới thanh tỉnh lại.
Muốn mạng mà.
Lần đầu tiên Vệ Chiếu cảm nhận được uy lực của nữ chính thịt văn.
Đến ngay cả thân ca ca là mình đây cũng không buông tha!
Đương nhiên, thể loại như loạn luân là một thứ không thể thiếu ở trong thế giới thịt văn. Trong kịch bản ban đầu vì ca ca của nữ chính chết sớm, cho nên không bị ảnh hưởng. Nhưng bây giờ Vệ Chiếu vẫn sống thật khỏe, nên tất nhiên không thể tránh né.
Quả thực ngay cả suy nghĩ muốn cắn chết hệ thống Vệ Chiếu cũng có.
Nếu như hắn chịu không được mà khinh bạc Vệ Băng Thanh, thì cho dù trải qua mấy thế giới nữa, hắn cũng không cách nào xóa đi bóng ma tâm lý này.
Không còn cách nào khác, Vệ Chiếu lường được độ rách nát của thân thể mình, nên hạ cho mình một phương thuốc thật nặng.
Thuốc rất tốt cho thân thể, nhưng chính vì hiệu quả quá tốt, cho nên dẫn đến về sau Tiểu Vệ Chiếu đã mất đi chức năng ngẩng đầu.
Người ta là cắt xén vật lý, còn hắn là dùng thuốc tự thiến bằng dược lý.
Cũng may Vệ Chiếu không phải rất quan tâm đến thứ này, hắn đối với chuyện hai viên thịt lăn qua lăn lại làm hoạt động hài hòa cũng không mấy hứng thú, chỉ điều chỉnh tôn nghiêm nam tính của mình một chút, sau đó lại lập tức nhảy nhót tưng bừng, Vệ Băng Thanh từ đầu tới đuôi đều không phát hiện có gì không đúng.
Ngược lại có thể dùng cái thể chất này của muội muội hố thêm mấy người.
Ai, hắn biết nhiệm vụ không dễ làm như vậy mà.
Mới mười sáu tuổi mà đã hại nước hại dân như thế, chờ đến hai mươi lăm tuổi thì còn đến mức nào chứ?
"Ca, có khách nhân đến." Vệ Băng Thanh tràn đầy phấn khởi mở cửa, đẩy ca ca nhà mình ra, "Ca ca, người lần này đến còn là một đôi tỷ muội đó!"
Vệ Chiếu nhìn theo phương hướng Vệ Băng Thanh chỉ, trông thấy một đôi tỷ muội song sinh đang đỏ mắt đi đến.
"Lúc trước hắn đầu tiên là nói thích ta, về sau còn nói thích muội muội ta, giữa tỷ muội chúng ta mọi chuyện đều thuận lợi, thậm chí... Thậm chí còn cùng nhau phục thị hắn. Ai biết hắn chơi bời mấy ngày rồi biến mất không thấy tăm hơi, hại tỷ muội chúng ta trở mặt thành thù, vài ngày trước mới hòa hảo." Vị tỷ tỷ trong đôi song sinh rất là phẫn nộ, "Đây là hai lượng bạc, lần này, tỷ muội chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!".
||||| Truyện đề cử: Thôn Phệ Tinh Không |||||
"Các ngươi cứ việc đi vào, hắn hiện tại rất kích động đó. Vì các ngươi là đợt khách nhân đầu tiên, có thể chơi cả ngày nha." Vệ Chiếu quăng bạc vào trong một cái thùng gỗ, đến lúc thùng gỗ đầy liền lấy danh nghĩa Tiêu Như Phong đi cứu tế dân chúng khốn cùng, cũng coi như còn chút tác dụng.
Sau khi Tiêu Như Phong này tỉnh lại, ngửi thấy mùi thơm trên người Vệ Băng Thanh liền động dục, món đồ kia vẫn luôn đứng thẳng, sợ là nín đến sắp chết rồi.
Cũng may rốt cuộc có người đến giải cứu.
Nghĩ đến chuyện này Tiêu Như Phong sẽ còn cảm thấy sảng khoái đi.
Ha ha, nếu như hắn có thể kiên trì mãi như thế được.
Đến lúc đó Vệ Chiếu sẽ bảo muội muội ra vào cửa phòng thêm mấy lần, phát tán hương vị.
"Đa tạ." Cặp song sinh hướng về phía huynh muội Vệ Chiếu cúi người chào thật sâu, sau đó khép cửa phòng lại.
Rất nhanh, trong cánh cửa liền truyền ra các loại thanh âm.
Vệ Băng Thanh nghe, cảm thấy đỏ mặt, "Ca ca, muội nghe thấy người bên ngoài nói, chuyện này đối với Tiêu Như Phong mà nói hẳn là chuyện vui trong nhân gian, không phải chúng ta muốn trừng phạt hắn à?"
Nhưng nghe âm thanh, Tiêu Như Phong giống như rất vui vẻ nha.
Vệ Chiếu cao thâm khó lường cười cười, "Cô nương ngốc, muội phải biết, trên thế giới này, mặc kệ là cái gì, muội yêu thích đến cỡ nào cũng vậy, hầu như phải có một mức độ nhất định. Một khi vượt qua mức độ này, thì ngay cả cực lạc cũng biến thành cực kỳ đau đớn. Về sau nếu như muội ưa thích người nào đó cũng vậy, muốn ở cùng với người đó suốt quãng đời còn lại cũng thế, nhất định phải chú ý hai chữ mức độ."
Phải biết trên thế giới này không có cày hết ruộng, mà chỉ có mệt chết trâu nha.