Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 38: Băng thanh ngọc khiết (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mấy tên sơn tặc đưa tin tới chỗ Vệ Chiếu nói là căn cứ của bang vận tải đường thủy, vênh váo tự đắc biểu thị muốn gặp tam đương gia của bọn họ.
Nếu người Hắc Phong trại được gọi là sơn tặc, thì bang phái vận tải đường thủy này cũng có thể gọi là thủy phỉ, Ô Nha cũng không thể chế giễu Hắc Trư. Bởi vậy, khi mấy tên sơn tặc này đến, nhóm thủy phỉ nhìn nhau, cuối cùng vẫn gọi tam đương gia đến.
"Con trai của ngươi đang ở chỗ chúng ta, thức thời thì đưa cho chúng ta sáu ngàn lượng bạc, bằng không chúng ta sẽ lập tức giết chết con ngươi." Bọn sơn tặc Hắc Phong trại dương dương đắc ý nói.
"Con trai của ta?" Tam đương gia sửng sốt hồi lâu, "Ha ha, ta chỉ có một đứa con gái, chưa từng có con trai!"
Bọn sơn tặc Hắc Phong trại sửng sốt, đưa thư của Vệ Chiếu viết ra, "Ngươi nói đây không phải con của ngươi?"
"Dĩ nhiên không phải." Tam đương gia cười to.
Sắc mặt của bọn sơn tặc Hắc Phong trại nhăn nhó, gần như không thể nhìn, lúc này bọn chúng mới ý thức được mình bị tên kia lừa gạt.
"Thật xin lỗi, chúng ta đi ngay." Mấy tên sơn tặc cũng không ngốc, không muốn tiếp tục dây dưa với nhóm thủy phỉ này.
"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, các ngươi xem chỗ này của ta là nơi nào?" Tam đương gia cười lạnh một tiếng, "Coi như không phải con của ta, nhưng các ngươi biết rõ thân phận của ta là gì, mà còn dám tới bắt chẹt ta, thật sự là không biết sống chết!"
Trừ tên sơn tặc thông minh cơ trí một chút nhanh chân trốn được, thì đám còn lại cơ hồ đều bị chôn ở nơi này.
Tên sơn tặc trốn ra được đi đường suốt đêm, thề phải để thủ lĩnh băm vằm cái tên lừa gạt kia thành thịt nát mới được.
Chỉ là đợi đến khi hắn trở về Hắc Phong trại, thì chỉ nhìn thấy một ngọn núi rỗng tuếch?
Xảy... xảy ra chuyện gì?
Tên sơn tặc này ngây ngẩn cả người, hắn tìm kiếm khắp nơi, nhưng không tìm được bất cứ người nào.
Hắn chạy xuống núi, tùy tiện bắt một nông hộ hỏi thăm, nhận được câu trả lời làm hắn không thể nào tin được.
"Ngươi... Ngươi là người của Hắc Phong trại?" Nông hộ kia run rẩy chỉ vào hắn, "Người Hắc Phong trại các ngươi là một đám đồi phong bại tục, cả một trại nam nhân cùng nhau làm trời làm đất, quân đội của triều đình đến đây nhìn thấy các ngươi, cảm thấy vô cùng đồi phong bại tục, nên đã bắt giữ hết toàn bộ."
Kỳ thật cách nói của nông hộ này còn hơi giản dị.
Đó đâu phải là đồi phong bại tục bình thường?
Bọn sơn tặc của Hắc Phong trại trúng thuốc, lúc đầu còn một với một, về sau dần dần trở thành một với nhiều. Nhưng nam tử vốn không giống với nữ tử, nơi có thể dung nạp được, trước đó không khuếch trương tốt, bọn sơn tặc lại cực kì thô bạo, nên làm cả mấy lần cũng không được.
Vệ Chiếu che mắt muội muội lại, mang theo nàng tạm thời rời khỏi Hắc Phong trại trước, sau đó vụng trộm phát tin tức cho quân đội của triều đình.
Quân đội của triều đình vừa đến, những binh lính kia xém chút là trực tiếp nôn.
Có thể tưởng tượng một chút, những nhóm sơn tặc kia thân thể trần truồng, không ngừng giao cấu như dã thú, trên mặt đất đều là uế vật, trong không khí tràn ngập mùi vị cổ quái...
Các binh sĩ thiếu chút nữa chém đôi bọn chúng ra.
Nhưng sau khi đại phu của quân đội đến xem, tiếc nuối nói cho tướng quân biết những sơn tặc này trúng phải loại xuân dược cực mạnh, nên mới biến thành hình dạng như lúc này.
Nhưng những tên sơn tặc này đã không còn bất kỳ năng lực phản kích gì, hơn nữa trải quan hiệu lực thật phần hung mãnh của thuốc, tôn tử căn của những tên sơn tặc này đều bị phế đi hết rồi.
Quân đội lục soát chỗ ở của sơn tặc một phen, đều không phát hiện được bất cứ thứ gì đáng tiền, trong lòng vô cùng bực bội. Những binh lính như bọn họ trở về chắc chắn sẽ gặp rất nhiều ác mộng nha, chỉ là thuốc an thần cũng tốn tiền, kết quả những tên sơn tặc này lại nghèo đến mức không xu dính túi như vậy?
Cuối cùng, vẫn là Vệ Chiếu đưa ra một cái chủ ý.
Các đại hộ nhiều quy củ, những thứ phải cố kỵ cũng nhiều. Mấy tên sơn tặc này thân thể ai cũng cao lớn, hơn nữa còn không thể xử lý bừa, nếu như có thể bán cho một số đại hộ làm nô lệ, làm chút việc nặng thì cũng được.
Tướng quân kia nghe cảm thấy vô cùng có lý, ban thưởng cho Vệ Chiếu một phen, rồi vui sướng bán hết những tên sơn tặc này đi.
Khỏi phải nói, nô lệ cao to như vậy thật đúng là hiếm thấy, bán đi cũng được không ít bạc. Tăng thêm thân thể của những tên sơn tặc này đã hư nhược vô cùng, võ công cũng không tốt, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Chỉ là tên tướng quân này cũng đã từng tra tấn Vệ Băng Thanh, Vệ Chiếu không có ý định bỏ qua cho hắn, nên lấy một chút nước giếng cho vị tướng quân này, vì để tăng thêm hiệu quả, Vệ Chiếu còn trực tiếp để Vệ Băng Thanh nhỏ mấy giọt mồ hôi vào trong.
Sau khi trở về, tướng quân kia cũng có kết cục không khác gì bọn Hắc Phong trại, đáng buồn nhất chính là trước mắt hắn chưa có con, hơn nữa trong trạch viện lại có không ít mỹ nhân mà các thế lực đối địch đưa tới làm thám tử, tin tức hắn không được rất nhanh bị thả ra, nhận đủ chế giễu.
Tướng quân tức giận đến hung ác, lúc này nghe được người ta nói Hắc Phong trại còn có một cái cá lọt lưới đang ép hỏi nông hộ, làm sao có thể nhịn được nữa? Lập tức chộp tên sơn tặc này tới đánh chết.
Kết quả bởi vì hại chết mạng người, tướng quân cũng trực tiếp bị hoàng đế biếm thành thứ dân, tuổi già trôi qua rất đau khổ.
Đương nhiên, những việc này không phải chuyện mà Vệ Chiếu quan tâm.
Trước mắt, chuyện cấp thiết nhất vẫn là dẫn Vệ Băng Thanh đến núi Côn Luân tìm ra loại cỏ kia.
Ai.
"Ca, huynh ở dưới chân núi chờ muội, để muội đi một mình cũng được." Vệ Băng Thanh lo lắng nhìn ca ca nhà mình, "Vạn nhất ở trên núi xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt."
Vệ Chiếu đương nhiên là muốn đi theo muội muội mình, nhưng cái thân thể nát này của hắn, đi lâu hơn mấy khắc là lại thở hồng hộc, căn bản không có biện pháp lên núi.
Không còn cách nào, Vệ Chiếu chỉ có thể miêu tả dáng vẻ của loại cây kia cho Vệ Băng Thanh nghe, đồng thời căn dặn nàng mang nhiều thêm mấy cái túi thơm, không thể tùy tiện tắm rửa bên ngoài, không thể lộ ra sơ hở, không được ăn đồ của người khác, hoa dại cỏ dại trên núi cũng không được ăn, vân vân...
Căn dặn hơn nửa ngày, Vệ Chiếu cơ hồ nói lại toàn bộ kịch bản trong thịt văn một lần, cảm thấy những chuyện nên nói đều đã nói hết, lúc này mới thả Vệ Băng Thanh rời đi.
Vệ Băng Thanh cũng biết ca ca lo lắng cho nàng, trong lòng vô cùng hưởng thụ ý tốt của ca ca, nói với ca ca mình sẽ đi nhanh về nhanh, lúc này mới thi triển khinh công, lên núi ngay trong đêm.
Trên núi Côn Luân cũng có người, nhưng chỉ cần tránh đi những nơi rõ ràng đã có người ở, đi vào nơi vắng vẻ một chút là được rồi. Vệ Băng Thanh chạy khắp cả núi, cơ hồ đều săn lùng hết các con đường của người đi hái thuốc rồi.
Giờ phút này Vệ Băng Thanh không còn ăn mặc như tráng hán nữa, mà là đổi thành bộ dáng xanh xao vàng vọt của một phụ nhân trung niên. Dù sao cách ăn mặc như tráng hán cũng sẽ tạo cho thân thể phụ trọng quá lớn, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sẽ cản trở tốc độ.
So với trinh tiết, thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Vệ Băng Thanh biết thể chất dược nhất của mình đã thành thục, thế nên cũng tận lực tránh gặp người. Kỳ thật quan điểm của nàng đối với vấn đề trinh tiết cũng không gay gắt lắm, bởi vì ca ca cũng không quan tâm những thứ này, bình thường những hiện trường ân ái nàng từng nhìn thấy nhiều đến mức không thể đếm hết được, Vệ Chiếu cũng nói cho nàng biết, đây là nhu cầu bình thường của con người, không có gì phải hổ thẹn cả, chỉ là nàng có thể chất của dược nhân nên cần phải tỵ húy, vân vân.
Vệ Chiếu cũng nghiêm túc nói cho Vệ Băng Thanh biết, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, thì thể chất dược nhân có thể trở thành lá bài cứu mạng nàng, bị người làm cũng tốt hơn rất nhiều so với việc mất mạng. Nếu còn sống thì vẫn có thể trả thù lại, nhưng mất mạng rồi thì chẳng còn gì nữa cả.
Dù sao nhiệm vụ của hắn cũng không phải chưa từng thất bại, trên thế giới này quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, nếu như Vệ Băng Thanh thật sự gặp phải tình huống nguy cấp, thì vẫn phải bảo vệ mạng sống của mình trước.
Vệ Băng Thanh có thể không quan tâm đến mình, nhưng không thể không quan tâm đến suy nghĩ của ca ca.
Ban ngày người tương đối nhiều, nàng đi tương đối chậm, chờ đến ban đêm nàng liền bắt đầu thi triển khinh công, nhanh chóng đến nơi gốc cỏ kia có khả năng xuất hiện.
Vệ Băng Thanh không biết mình đã nhấc lên gợn sóng ở Côn Luân cung.
Người ở Côn Luân cung kỳ tài ngút trời, chỉ có những đệ tử trực hệ của các cao thủ danh chấn võ lâm hoặc là người có thiên phú cao dị thường mới có cơ hội bái nhập Côn Luân cung, nhưng cũng chỉ là có cơ hội mà thôi.
Đám người như Long Phi Ưng và Tiêu Như Phong, từng thất bại trong cuộc tuyển chọn người của Côn Luân cung, nhưng cũng có thể có được địa vị đỉnh cấp trong võ lâm.
Bởi vậy, người trên người dưới Côn Luân cung thập phần cao ngạo, cảm thấy thiên hạ đệ nhất chỉ có thể ở nơi này của bọn họ. Những cao thủ bên ngoài căn bản không đáng nhắc tới, chỉ có thể ra ngoài làm việc vặt.
Thế nhưng từ khi một đệ tử của Côn Luân cung phát hiện ra vết tích của Vệ Băng Thanh, thì lập tức trở nên không giống.
Bắt đầu, các đệ tử của Côn Luân cung còn cảm thấy là có người đang nói chuyện giật gân, sao bên ngoài có thể có người võ công lợi hại hơn bọn họ được?
Nhưng mà bọn họ liên tiếp phái rất nhiều người đi tìm Vệ Băng Thanh, chẳng những không đuổi kịp được đối phương, mà còn có mấy người bị đối phương đả thương? Lập tức, các đệ tử Côn Luân cung nổ tung.
Chuyện này sao có thể chịu đựng được?
"Không được, vườn dược thảo của chúng ta đều bị tên tiểu tặc kia vào xem, mặc dù không mất đi thứ gì, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn tám phần là muốn tìm dược thảo gì đó? Nếu như hắn thật sự thành tâm mong muốn, thì vì sao không đến Côn Luân cung của chúng ta cầu, mà lại lén lén lút lút, nhất định là không có lòng tốt!"
"Không sai!"
"Nhưng mà sư huynh, chúng ta đánh không lại hắn."
"Đúng thế."
"Gấp làm gì, chúng ta đi tìm đại sư huynh và đại sư tỷ, nhất định có thể bắt được tên tiểu tặc này!"
"Đúng, cứ làm thế đi."
Bọn họ đuổi theo tiểu tặc lâu như vậy, chẳng những không bắt được người, mà ngược lại còn bị đả thương mất mấy người, ngay cả hình dáng cụ thể của tên tiểu tặc kia bọn họ cũng không rõ ràng, nỗi nhục nhã này nhất định phải trả lại!
Vệ Băng Thanh bên này cảm thấy mình sắp điên rồi.
Nàng hầu như đã sắp lật tung cả núi Côn Luân rồi, nhưng không tìm được gốc dược thảo mà ca ca nói, không còn cách nào, Vệ Băng Thanh đành phải giấu diếm ca ca đến Côn Luân cung tìm.
Kỳ thật nàng tìm được một gốc rất giống, nhưng nhìn hình dáng tựa hồ còn chưa trưởng thành, hơn nữa còn bị trông coi rất nghiêm, hại nàng chỉ có thể tìm cơ hội đi điều tra thực hư lần nữa.
Chỉ là không biết gần đây bị làm sao, mà những người này đuổi theo nàng càng ngày càng nghiêm, bản lĩnh của người tới cũng càng ngày càng cao. Khi ở dưới chân núi Vệ Băng Thanh có thể nói là đánh khắp võ lâm không địch thủ, nhưng ở trên núi Côn Luân này lại gặp phải mấy người có thể tiếp được vài chiêu, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Trong chốn võ lâm, đến một tên đánh lại nàng cũng không có, nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ đó.
Hôm nay người đuổi theo nàng biến thành một đôi nam nữ, xem ra là có địa vị rất cao trong Côn Luân cung, phối hợp cũng rất ăn ý, đuổi theo đến mức Vệ Băng Thanh có chút luống cuống tay chân.
"Ta chỉ muốn đến tìm Tuyết Vực thảo mà thôi, vì sao các ngươi phải dồn ép ta không tha?" Vệ Băng Thanh cảm thấy mình đang không ngừng xuất mồ hôi, vội vã ngừng lại, nếu cứ tiếp tục như thế, thì ngay cả túi thơm cũng không áp được mùi thuốc trên người nàng.
Đôi nam nữ đối diện kia dường như nghe thấy một cỗ hương vị, không đợi Vệ Băng Thanh giải thích, đôi nam nữ kia liền phẫn nộ lạ thường.
"Ngươi dám hạ dược chúng ta?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.