Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 53: Liên Hoa (9)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lời Vệ Liên Hoa nói tất nhiên không phải giả, ngược lại, quân đội mà cô ta nói còn đến sớm hơn cả dự liệu.
Bốn chữ hiệu ứng hồ điệp này không phải nói đùa.
Ở trong đội quân này, Vương Đại Đức và Vệ Liên Hoa còn có thể trông thấy một người quen cũ nữa.
Đoàn Thức Tốn.
Sau khi bị Vương Đại Đức đuổi đi, hắn không hề từ bỏ, ngược lại mượn chuyện mình hiểu rõ Vương Đại Đức mà đầu quân cho một quân phiệt khác, đồng thời chấp nhận làm con dao đâm ngược lại chủ cũ.
Đương nhiên Đoàn Thức Tốn thừa biết người như mình không thể nào được trọng dụng, nhưng dù là lăn lộn nửa vời cũng tốt hơn về làm nông nhiều. Nếu như tốn chút công sức nghĩ kế, thì chưa hẳn không có được ngày đạt được mong muốn!
Đây đương nhiên là chuyện Vệ Liên Hoa không thể ngờ tới.
Trước khi Đoàn Thức Tốn đến, Vệ Liên Hoa đã nhận được sự ủng hộ của Vệ Chiếu, đồng thời cũng đã được Lý đương gia và Đại phu nhân ám chỉ.
Trước đó không lâu Lý Vân Phi đã chính thức đính hôn với cháu gái của Vương Đại Đức, qua một thời gian nữa sẽ thành hôn, mà cha mẹ Lý Vân Hạo cũng rất vội, nhưng trong thời gian ngắn muốn tìm cho Lý Vân Hạo một cô vợ đâu phải chuyện dễ dàng?
Một vài người có quyền thế biết Lý gia và Vương Đại Đức có quan hệ chặt chẽ, có ai lại muốn nhà mình bị cuốn vào vòng xoáy ấy đâu? Mà những người muốn kết thân với Lý gia, Lý gia lại không vừa mắt họ, nên cứ thế lâm vào cảnh xấu hổ.
Lúc này, Vệ Chiếu lặng lẽ châm cho Vệ Liên Hoa và Lý Vân Hạo một mồi lửa.
Hắn tìm người thả ra một tin tức, nói đương gia và Đại phu nhân Lý gia nóng lòng muốn ôm cháu rồi, đồng thời cũng không được hài lòng về hai người thừa kế trước mắt này, cho nên muốn tự tay bồi dưỡng đời sau.
Sau khi tin tức này tuôn ra, Lý Vân Hạo vô sự tự thông nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.
Trước mắt quan hệ của Liên Hoa và Lý Chiêu đã ngày càng tốt, thái độ của hai bác cũng xem như ngầm chấp nhận, nếu như lúc này Liên Hoa có thể mang thai, thì không sợ cha mẹ không đồng ý nữa.
Dù sao nếu mình không chịu cưới người khác, cha mẹ cũng không thể làm gì được.
Sau khi Vệ Liên Hoa biết Lý Vân Hạo có suy nghĩ này thì cũng ỡm ờ đồng ý. Cô ta biết Lý Vân Hạo đã là cơ hội tốt nhất mà cô ta có thể nắm lấy, nếu bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa, thêm nữa bây giờ mình cũng đã có đủ vốn liếng để bước vào Lý gia, như vậy càng không cho phép được thất bại.
Thân là nữ chính, nên về mặt sinh đẻ cũng có đặc quyền.
Chỉ cần một lần, cam đoan là con trai.
Không đến hai tháng, Vệ Liên Hoa đã có phản ứng nôn nghén rõ ràng, cha mẹ Lý Vân Hạo muốn không nhận cũng không được.
Con trai đã thẳng thắn buông lời, trừ Vệ Liên Hoa ra thì ai cũng không cưới, mà gia chủ Lý gia cũng cố ý tới gặp Vệ Liên Hoa một chút, thật ra là đang phóng tín hiệu.
Cha mẹ Lý Vân Hạo còn có thể làm sao?
Chỉ có thể để họ thành thân thôi.
Ở đây, lại không thể không nói đến chút tâm tư nho nhỏ của Vệ Chiếu.
Lý Vân Hạo là con của Lý gia, lại là một trong hai người được lựa chọn cho vị trí gia chủ, hôn lễ của anh ta tất nhiên không thể khiêm tốn quá, hơn nữa bụng của Vệ Liên Hoa cũng không cho phép họ dây dưa thêm nữa, bởi nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.
Thế là, Vệ Chiếu cực kỳ "vô tư" đưa hết những đồ dùng chuẩn bị cho hôn lễ của hắn và Tề Hiểu Yến ra, dù sao cũng đặt trong kho hàng, hoàn toàn có thể trực tiếp lấy ra dùng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian tổ chức hôn lễ cho Vệ Liên Hoa và Lý Vân Hạo.
Chờ họ thành thân xong, Lý gia muốn trong một thời gian ngắn mà tổ chức thêm một hôn lễ nữa thì sợ là không được, nên hôn lễ của hắn vốn muốn cử hành vào đầu xuân nhưng kiểu gì chẳng phải dời đến đầu thu.
Thời gian là đây nè.
Vệ Chiếu không khỏi cảm thán trong lòng, sao lúc trước mình không nghĩ ra cách hay vậy nhỉ?
Có nên làm cho Lý Vân Phi và vị hôn thê của anh ta cũng mang thai luôn không? Như vậy Lý gia lại phải bận bịu chuẩn bị hôn lễ cho anh ta, hôn lễ của mình và Tề Hiểu Yến có thể kéo tới năm sau. Thời gian lâu như vậy, đủ cho mình biến Lý Vân Hạo thành gia chủ Lý gia.
Chỉ chờ Vệ Liên Hoa và Lý Vân Hạo thành hôn thì nhiệm vụ của mình đã hoàn thành một nửa.
Quá tốt rồi!
Vệ Chiếu cảm động muốn khóc luôn, hắn thật sự rất muốn trở thành người bình thường, nên không dám để nhiệm vụ thất bại nữa.
Ánh sáng thắng lợi gần ngay trước mắt rồi.
Hôn lễ của Vệ Liên Hoa và Lý Vân Hạo được tổ chức rất lớn, cha mẹ Lý Vân Hạo dựa theo tâm tư hoặc là không làm, nếu làm sẽ làm một trận lớn, gần như mời hết những người có tiếng tăm trong thành đến. Dù sao cũng là tiền tập thể, họ cần gì phải tiết kiệm chứ?
Con dâu mất mặt ở đây, nhất định phải thông qua hôn lễ để bù lại.
Toàn bộ Lý gia đều trở nên bận rộn, so sánh ra thì Vệ Chiếu và Tề Hiểu Yến bên này vô cùng thanh nhàn.
Trộm được thời gian rảnh rỗi, tâm trạng Vệ Chiếu rất là tốt.
Về phần vị hôn thê...
Nếu hắn không qua thăm chắc sẽ tốt hơn, hi vọng sự lãnh đạm và chậm rãi xa lánh của hắn có thể làm cho Tề Hiểu Yến bớt thích hắn đi một chút, vậy thì khi hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi thế giới này, cô ấy cũng không quá đau thương.
Vào ngày thứ hai khi thiếp mời hôn lễ của Vệ Liên Hoa và Lý Vân Hạo được phát ra, Đoàn Thức Tốn thay mặt cho quân đội của hắn đến thăm Lý gia.
Hắn biểu thị rất rõ ràng, hắn cũng cần một tờ thiếp mời, bởi vì Đại soái của họ cũng định đóng quân ở đây trước, sau này có lẽ sẽ có quan hệ với Lý gia. Nhân dịp mọi người đều có mặt, sẽ dễ dàng làm quen hơn, đương nhiên, quà mừng cũng không phải ít.
Người ta có súng, Lý gia không dám không nghe theo.
Họ hợp tác với Vương Đại Đức, tất nhiên biết quân đội này tồn tại. Chỉ là bên phía Vương Đại Đức bất động thanh sắc, họ cũng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng quan hệ giữa Vương Đại Đức và Lý gia thì người sáng suốt đều thấy được, Đoàn Thức Tốn tới nhà vào thời điểm này tuy ngoài dự đoán nhưng lại hợp tình hợp lý.
Khi Vệ Liên Hoa đến vừa vặn trông thấy bóng lưng Đoàn Thức Tốn rời đi.
Dù chỉ là một bóng lưng, nhưng Vệ Liên Hoa cũng có thể nhận ra, dù sao kiếp trước họ cũng từng cùng giường chung gối cả đời.
Nhưng... Không phải Đoàn Thức Tốn bị đuổi đi rồi sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
"Đó... Đó là ai vậy ạ?" Sắc mặt Vệ Liên Hoa không tốt, may mà từ sau khi cô ta mang thai sắc mặt vốn không có nhiều huyết sắc, cho nên không bị người ta phát hiện.
"Là phó quan của Trương đại soái, Đoàn Thức Tốn." Sắc mặt của cha Lý Vân Hạo rất khó coi, "Hắn vốn là phó quan của Vương đại soái, bởi vì có vấn đề nên bị Vương đại soái đuổi đi, không nghĩ tới vừa quay đầu đã đầu quân cho đối thủ, lại còn lăn lộn rất tốt nữa? Loại đánh rắn không chết rồi bị cắn ngược lại này, bây giờ sợ là không trừ được hắn dễ dàng nữa."
"Vậy... Vậy sao?" Vệ Liên Hoa chỉ cảm thấy mình như một trò hề.
Cô ta từng nghĩ đến chuyện Đoàn Thức Tốn sẽ leo lên, nhưng tuyệt đối không nhanh như vậy. Nếu như sớm biết Đoàn Thức Tốn có thể bò lên nhanh như vậy, thì cô ta cần gì phải hao tâm phí sức gả vào Lý gia?
Nhưng bây giờ cô ta muốn đổi ý cũng không kịp.
Tên của cô ta đã viết trên thiếp mời, những ngày này cũng đã cùng Lý Vân Hạo gặp không ít nhân vật, không phải như kiếp trước không ai biết cô ta. Dù cho Đoàn Thức Tốn không quan tâm, thì cũng không thể nào quang minh chính đại dẫn theo vợ người khác bên cạnh.
Vì vậy cho nên, chuyện của cô ta và Đoàn Thức Tốn hoàn toàn bị cắt đứt.
Không thể nào thành được.
Nhưng sao lại phải cho cô ta gặp được Đoàn Thức Tốn vào lúc này? Dù là sớm một chút, hoặc là muộn một chút, hoặc căn bản đừng có xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta sẽ chẳng cần để tâm đến.
Nhưng vào ngay lúc này lại đến cho cô ta một đao.
Làm cho cô ta biết lựa chọn của mình buồn cười đến nhường nào, kiếp trước sai thì không tính, nhưng kiếp này vẫn sai như vậy! Kiếp trước sai còn có thể bù đắp, nhưng kiếp này sai thì không thể nào nữa.
Cô ta đã hoàn toàn bị trói vào Lý gia.
Bây giờ bảo Vệ Liên Hoa từ bỏ là chuyện không thể nào.
Cô ta đã bỏ ra quá nhiều ở đây, dù đi theo Đoàn Thức Tốn cũng không thể đạt được nhiều thứ hơn. Mà tất cả những chuyện này, không trách được người khác, chỉ có thể trách chính cô ta.
Phụ nữ mang thai vốn đã buồn vui thất thường, Vệ Liên Hoa dưới sự kích động mà hôn mê bất tỉnh luôn.
Trước lúc hôn mê, thật ra Vệ Liên Hoa cũng có một khoảnh khắc hận Đoàn Thức Tốn, hận hắn lại sao lại xuất hiện vào lúc này?
Khi Vệ Chiếu nhận được tin Vệ Liên Hoa bị động thai khí, thật ra hắn không thèm để ý lắm.
Kiếp trước Vệ Liên Hoa không bị sảy thai, kiếp này tất nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ vẻ quan tâm một chút.
Tề Hiểu Yến cũng muốn theo Vệ Chiếu cùng đi thăm.
"Hình như tâm trạng em họ rất tốt?" Mặc dù Vệ Chiếu không nhìn thấy, nhưng cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở của Tề Hiểu Yến nhẹ nhàng đi không ít.
"Gần đây tiểu thư rất vui, có thể là vì tuyết ngừng rơi, trời quang rồi, lúc trước tuyết cứ rơi mãi nên cũng không thoải mái gì." Nha hoàn bên cạnh cười giải thích.
"Đúng thế, khó có khi trời đẹp thế này." Vệ Chiếu gật gật đầu, "Thời tiết như vậy nên ra ngoài đi dạo một chút, cứ ở mãi trong nhà cũng không tốt."
Khi họ đến thăm Vệ Liên Hoa, Vệ Liên Hoa cũng đã ổn hơn nhiều rồi
Mặc dù cô ta động thai khí, nhưng vẫn cứu chữa được, chỉ là Lý Vân Hạo không rõ vì sao đang yên lành mà Vệ Liên Hoa lại động thai khí? Cha của Lý Vân Hạo cảm thấy có thể là Vệ Liên Hoa bị người tham gia quân ngũ kia dọa, dù sao khi phụ nữ mang thai, đến cả kéo cũng phải giấu khỏi tầm mắt, những người tham gia quân ngũ ấy trên người quá nặng mùi máu tanh, nói không chừng là bị khắc.
Lời giải thích này miễn cưỡng được coi là hợp lý.
Vệ Chiếu nghe nói Vệ Liên Hoa ngay cả nói năng cũng hữu khí vô lực, không biết ngày thành hôn có thể khỏe mạnh mà hoàn thành không, nhìn kiểu điển lễ rườm rà của Lý gia thì chỉ sợ ngày hôm đó Vệ Liên Hoa sẽ không thoải mái gì.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến Vệ Chiếu?
Hắn chỉ cần Vệ Liên Hoa có thể gả vào Lý gia, lại làm cho Lý Vân Hạo trở thành gia chủ Lý gia là được rồi.
Ngày Lý Vân Hạo và Vệ Liên Hoa thành thân, từ trên xuống dưới Lý gia đều rất náo nhiệt, Vệ Chiếu cũng uống mấy chén trong bữa tiệc.
Lý Vân Phi còn uống nhiều hơn.
Người phụ nữ mà mình yêu lại gả cho em trai mình, hơn nữa người ta còn đang mang thai, bản thân anh ta không có tia hy vọng nào, tất nhiên phải mượn rượu mà giải sầu.
Người của Lý gia cũng biết Lý Vân Phi có tình cảm với Vệ Liên Hoa, bởi vậy luôn phái người hầu trông coi, một khi Lý Vân Phi say khướt là mang đi luôn.
Trông thấy dáng vẻ suy sụp của Lý Vân Phi, trong lòng Lý Vân Hạo có một loại cảm giác thắng lợi vui sướng.
Ông anh họ này ỷ vào tuổi tác lớn hơn mình, từ nhỏ đã giật đồ của mình, hai người lại còn yêu cùng một người phụ nữ, nhưng đáng tiếc người phụ nữ này vẫn lựa chọn anh ta, chứ không phải ông anh họ trông thì ngon mà không dùng được này.
Ở thời điểm này Lý Vân Hạo đã hưởng thụ được sự vui sướng của thắng lợi.
Chỉ có thể nói, là đàn ông thì đều có lòng ham hư vinh cả.
Đoàn Thức Tốn tất nhiên cũng ở trong hôn lễ.
Hắn ta từ đầu tới đuôi đều không hề nhìn tân nương lấy một lần, chỉ theo chân Trương đại soái mà mời rượu.
Tên đầu lĩnh quân phiệt mà bây giờ Đoàn Thức Tốn đầu quân cho không giống với Vương Đại Đức lắm, ông ta hoàn toàn như một tên nhà giàu mới nổi, nhìn thấy thứ gì tốt cũng muốn ôm hết vào lòng mình. Bây giờ thấy Lý gia giàu sang, những tâm tư nhỏ nhen trong lòng vị Đại soái này lại thi nhau ngoi lên.
Nếu không có Vương Đại Đức và lính của ông ta ở đây, thì nói không chừng đã trực tiếp muốn hạ lệnh cướp bóc rồi.
Nhưng đối phương không keo kiệt, mình có cái gì, thủ hạ cũng sẽ có, mặc dù thanh danh cực kém, nhưng người đến đầu quân cho ông ta lại không ít.
Ở trong thời loạn thế này, người có thể giữ vững ranh giới cuối cùng của mình có được mấy ai?
Sau khi hôn lễ kết thúc, gia chủ Lý gia vội đến thương lượng với Vương Đại Đức, quân phiệt mới tới này nhìn có vẻ rất tham lam, chút ơn huệ nhỏ sợ là không thể ổn định được, nhưng nếu như bỏ ra khoản lớn, thì Vương Đại Đức sẽ là người đầu tiên không vui.
Thành phố này bởi vì có tận hai quân đội đóng quân mà đã bắt đầu bấp bênh.
Dù cho Vệ Chiếu không nhìn thấy, cũng có thể cảm giác được không khí ở Lý gia ngày càng nghiêm trọng.
Cũng đúng, trong tuyến kịch bản ban đầu, lúc này là thời điểm cao trào thay nhau nổi lên.
Quân đội ban đầu vốn đã cực kỳ khó đối phó, sau khi Đoàn Thức Tốn gia nhập vào trận doanh của đối phương thì trở nên càng khó đối phó hơn.
Vệ Chiếu tính toán thời gian, cũng sắp đến thời điểm Vương Đại Đức chết rồi.
Vương Đại Đức vừa chết, Lý gia sẽ bắt đầu có rung chuyển mạnh mẽ, vì quy hàng quân phiệt mới, gia chủ Lý gia cũng tất phải đổi người. Mà Lý Vân Phi bởi vì lấy cháu gái của Vương Đại Đức nên cũng bị loại trừ, thế là chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.
Nói cách khác, Vệ Chiếu sắp hoàn thành nhiệm vụ đến nơi rồi.
Nghĩ tới đây, Vệ Chiếu bắt đầu cầu nguyện trong lòng, cầu Vương Đại Đức mau chết đi. Chết sớm siêu sinh sớm!
Vệ Chiếu biết điểm này, đương nhiên Vệ Liên Hoa cũng biết.
Dù là vì cô ta hay vì đứa bé trong bụng, hoặc là vì Lý gia, bây giờ Vương Đại Đức tuyệt đối không thể chết!
Bây giờ Vệ Liên Hoa đã là con dâu Lý gia, tất nhiên cũng đã có thể nói chuyện được với gia chủ.
"Cháu nói Trương đại soái sẽ phái người ám sát Vương đại soái, có chứng cứ không?" Lý đương gia không dễ dàng tin tưởng Vệ Liên Hoa như vậy.
"Bác cả, bác đi điều tra thử tác phong làm việc của Trương đại soái này là sẽ biết ngay thôi, lúc trước chỗ thành ông ta đóng quân, tất cả những người phản đối ông ta đều chết một cách khó hiểu, sau nữa bởi vì ông ta giết quá nhiều, nên hoàn toàn mất đi lòng dân, vậy nên ông ta mới tới nơi này. Một núi không thể chứa hai hổ, ông ta nhất định sẽ lặp lại chiêu cũ ám sát Vương đại soái, thời điểm này, Vương đại soái nhất định không thể ra khỏi nhà."
Vệ Liên Hoa nhớ rất rõ ràng, kiếp trước chính vào lúc Vương Đại Đức đi ra ngoài xem kịch thì bị một người ngụy trang thành đào kép giết chết.
Vương Đại Đức này cứ thích làm những chuyện tìm đường chết như vậy, nhưng bây giờ Lý gia vẫn chưa đủ bản lĩnh để mà độc lập sinh tồn, Vương Đại Đức này nhất định không thể chết!
"Ta sẽ đi bẩm báo với Đại soái."
"Vậy thì cảm ơn bác cả, xin bác nhất định phải coi trọng chuyện này. Hơn nữa, bác cả, nếu có thể, cháu nghĩ chúng ta nên quy hàng Trương đại soái trước, như vậy sẽ không đắc tội với hai bên."
"Không đắc tội với hai bên nhưng hậu quả rất có thể là cả hai bên đều đắc tội." Đương gia khoát khoát tay, "Chúng ta cũng chưa quen thuộc gì Trương đại soái, nếu tùy tiện đến người ta sẽ kiêng kị chúng ta."
"Vậy không bằng thử Đoàn Thức Tốn xem sao?" Vệ Liên Hoa đề nghị, "Hắn có thể sống trong cả hai quân đội như cá gặp nước, không phải một người đơn giản."
"Cháu cứ yên tâm dưỡng thai đi, những chuyện này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Vệ Liên Hoa cũng biết đạo lý hăng quá hoá dở, nói nhiều như vậy, chắc hẳn đối phương đều nghe lọt được, cô ta cũng nên an tâm hơn.
Nếu như quả thật không được, vậy thì cô ta phải nghĩ đường lui cho mình.
Hướng phát triển của thế giới này đã không còn nhìn được nữa rồi, nhưng ở một số thời khắc, vầng sáng của kịch bản vẫn cương quyết login.
Vương Đại Đức vẫn phải chết.
Nhưng lần này không phải bị đào kép giết chết, mà là bị Đoàn Thức Tốn giết chết.
Chuyện này thú vị rồi.
Vệ Chiếu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Vệ Liên Hoa ở giờ phút này.
Người kiếp trước cô ta yêu nhất và cũng là người kiếp này cô ta muốn gả nhất, lại chính là hung thủ phá vỡ giấc mộng vinh hoa phú quý của cô ta, cú vả mặt này nghe rõ thành tiếng luôn.
"Chiêu Nhi, có thể chúng ta phải dọn đi rồi." Có một ngày mẹ nuôi lo lắng chạy tới, "Bây giờ Vương đại soái lên rồi, quân đội như quần long vô thủ, dù có muốn như thế nào, quan hệ của Lý gia chúng ta và quân đội cũng không thể chặt chẽ như trước đây."
"Mẹ, không bằng chúng ta cùng rời đi đi." Vệ Chiếu thuận thế nói, " Lý gia lớn như vậy, đã liên lụy đến cha mẹ đủ lâu rồi."
"Mẹ cũng có quyết định này, cứ ở đây đến lúc Lý gia bị người ta nuốt mất, chẳng bằng phân tán ra ngoài, sau này tìm một cơ hội tụ hợp là được. Khi mẹ đến đây, cha con cũng biết." Mẹ nuôi thật lòng nói ra những lời xuất phát từ tâm can, "Chỉ là hôn lễ của con và Hiểu Yến, không thể tổ chức lớn được rồi."
"Không sao." Không tổ chức mới là tốt nhất.
"Vậy con chờ thêm một thời gian nữa, chúng ta chuẩn bị một chút." Mẹ nuôi trấn an, "Trước mắt, chúng ta cũng phải bày tỏ ra một chút, để yên ổn lòng Trương đại soái đã."
Rời đi một mạch là chuyện không thực tế, nên chuyện này phải lén mà làm, chậm rãi phân tán hết toàn bộ người Lý gia ra, rời khỏi tòa thành này, Trương đại soái không với tay được đến chỗ họ. Dù sao Lý gia cũng gửi không ít tiền vào ngân hàng phương Tây, tiền không mất được.
Rất nhanh, trong một buổi yến hội, gia chủ Lý gia tuyên bố sẽ cho Lý Vân Hạo trở thành người thừa kế đời tiếp theo, chỉ chờ gia chủ Lý gia chính thức rút lui, thì Lý Vân Hạo sẽ trở thành đương gia Lý gia, mà Vệ Liên Hoa cũng có thể thuận thế trở thành phu nhân đương gia.
Vệ Chiếu chỉ còn đếm ngày chờ đợi nhiệm vụ hoàn thành.
Nhưng trước đó, phải cho cha mẹ và vị hôn thê chuẩn bị tinh thần đã.
Đêm hôm đó, Vệ Chiếu cởi quần áo mà ngủ, chăn cũng không thèm đắp, cố gắng chịu đựng qua một đêm đông lạnh giá, thành công làm ngày hôm sau phát sốt.
Tề Hiểu Yến nghe nói Vệ Chiếu ngã bệnh, lại càng thêm chịu khó, chủ động gánh vác trách nhiệm sắc thuốc cho Vệ Chiếu, chăm sóc hắn vô cùng tận tâm.
"Thuốc này rất đắng." Vệ Chiếu ghét bỏ, "Em họ, có thể lấy cho tôi chút mứt hoa quả không?"
Tề Hiểu Yến kéo tay Vệ Chiếu, nhất bút nhất hoạ viết chữ vào tay Vệ Chiếu, 【 Anh mau uống đi, em phái người đi lấy 】
"Dáng vẻ lúc tôi uống thuốc nhất định rất khó coi, em không nên nhìn." Vệ Chiếu sờ lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, "Em họ, em đi lấy giúp tôi đi, hạ nhân chọn chắc chắn đều là loại nhỏ."
Tề Hiểu Yến thấy Vệ Chiếu thật sự uống xong thuốc, lúc này mới nhẹ nhõm, đứng dậy đi lấy mứt hoa quả cho Vệ Chiếu, bảo nha hoàn ở lại đây trông chừng.
Vệ Chiếu thừa cơ đứng dậy, nha hoàn vội vàng tiến lên đỡ, nhưng một nha hoàn không thể nào đỡ được một người sắp ngã.
Rất nhanh, đầu gối của Vệ Chiếu bị bầm một mảnh.
"Nô tỳ đi lấy rượu thuốc ngay ạ." Nha hoàn vội vàng đỡ Vệ Chiếu ngồi xuống, sau đó ra ngoài đi lấy rượu thuốc xoa bóp.
Xác định trong phòng không có ai nữa, Vệ Chiếu mới dùng tay móc họng, nôn hết số thuốc vừa uống vào trong chậu hoa.
Hắn muốn khiến cho mình thuận lợi bệnh chết, số thuốc này không thể uống được.
Muốn động tay động chân vào thuốc thì rất dễ, nhưng Tề Hiểu Yến tiếp quản mọi chuyện, Vệ Chiếu cũng chỉ có thể chịu đựng cơn buồn nôn, lần nào cũng phải làm vậy mấy lần.
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Vệ Chiếu, bệnh của hắn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
"Hay mình đi bệnh viện khám xem." Mẹ nuôi rất lo lắng, "Mẹ nghe nói các bác sĩ phương Tây giỏi hơn đấy."
"Mẹ, con không đi." Vệ Chiếu vội vàng từ chối, "Con nghe nói bác sĩ người phương Tây đều mở ngực mổ bụng người ta, con không muốn đi chịu khổ đâu."
"A a a." Tề Hiểu Yến ở bên cạnh sốt ruột vô cùng.
"Tiểu thư nói, muốn thiếu gia đi bệnh viện." Nha hoàn tận tụy phiên dịch, "Những đại phu bây giờ đều không thể chữa khỏi cho thiếu gia, vậy thì chỉ có thể đi tìm những người Tây Dương ấy thôi."
"A." Tề Hiểu Yến cũng gật đầu theo, Lý phu nhân cũng không khỏi động lòng.
Vệ Chiếu lại không muốn đi.
Hắn có thể không uống thuốc, nhưng không thể ép những loại nước thuốc mà bác sĩ truyền vào người hắn ra được.
"Như vậy đi, mẹ, hai người đến bệnh viện hỏi giúp con xem bệnh này của con phải chữa thế nào, có cần nằm viện không rồi tính nhé?" Sắc mặt Vệ Chiếu tái nhợt, giọng nói cũng rất nhỏ, "Bây giờ Lý gia đang loạn lạc, mẹ, chúng ta còn phải rời khỏi thành phố này mà, nếu con mà nằm viện thì cha mẹ sẽ không đi được."
"Đứa ngốc này, con nói gì vậy? Con ở đây, mẹ còn đi làm gì nữa?" Trong giọng nói của Lý phu nhân mang theo sự nghẹn ngào, "Lúc trước rõ ràng con đã khỏe lên rồi, ai ngờ lúc này lại trở nặng?"
"Nếu như không có mẹ thì con đã chết từ lâu rồi, sống được lâu như vậy cũng đủ lắm rồi."
"Con nói bậy gì đấy!"
"Mẹ, Lý gia, Lý gia bây giờ vẫn ổn chứ?"
"Những chuyện này không cần con quan tâm, con an tâm dưỡng bệnh đi." Mẹ nuôi không chịu cho Vệ Chiếu quan tâm đến chuyện nhà, dứt khoát không nói gì cho hắn biết cả.
Mọi thứ có lợi cũng có hại.
Nhưng Vệ Chiếu tin, mình hoàn thành nhiệm vụ đang ở ngay trước mắt, bởi vì lúc Vệ Liên Hoa đến đây thăm hắn, rõ ràng là vô cùng phấn khởi, lại mang theo chút ngạo nghễ.
Nếu như mọi chuyện không thuận lợi, Vệ Liên Hoa tuyệt đối sẽ không biểu hiện như thế.
"Không được, Chiêu Nhi cứ thế này sợ sẽ khó sống." Lý phu nhân lén gạt nước mắt, "Phải làm sao bây giờ?"
Không biết Tề Hiểu Yến đi đến sau lưng Lý phu nhân từ khi nào.
"Hiểu Yến, con... Con ở đây à." Lý phu nhân cảm thấy hơi xấu hổ, con trai bà đã bệnh đến mức như vậy rồi, con dâu tốt như Tề Hiểu Yến sợ là bị nhà họ làm trễ nải rồi.
Tề Hiểu Yến tiến lên, nắm lấy tay của Lý phu nhân.
Cô giơ tay chỉ ngược về phía mình, sau đó kiên định viết xuống hai chữ trong lòng bàn tay Lý phu nhân:
【 Xung hỉ 】.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.