Hà Bảo Ngân ở lại Định An Hầu phủ ăn cơm, bên này Khánh Vương Phủ, Lê Hữu Quân trở về không thấy nàng ở nhà, mày khẽ nhíu lại.
Quản gia đã được Hà Bảo Ngân căn dặn trước, thấy Lê Hữu Quân trở về, vội vàng chạy tới báo cáo.
"Vương gia, vương phi nói nô tài báo lại với ngài một tiếng. Thiếu phu nhân thế tử Định An Hầu có hỉ, vương phi qua bên đó chúc mừng, sẽ ở lại dùng bữa bên đó luôn ạ.."
Lê Hữu Quân nghe quản gia nói xong, mặt không biểu tình, phất tay.
"Ta biết rồi..."
Quản gia vừa lui xuống, bên cạnh đã có người nghe tin Hà Bảo Ngân trở về nhà mẹ đẻ, tâm tư rục rịch, đi tới.
"Vương gia..."
Lê Hữu Quân từ trong tịnh phòng đi ra, ở bên ngoài vang lên giọng nữ tử, chân mày hắn hơi nhảy lên một cái.
"Nô tỳ có hầm một chút canh hạt sen ngân nhĩ, cho người... Nô tỳ xin phép mang vào ạ..."
Lê Hữu Quân sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh giọng.
"Ta không ăn, ngươi mang xuống đi..."
Lê Hữu Quân nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, thê tử hắn về nhà mẹ ăn tiệc, hắn cũng muốn qua đó góp vui... Ai còn quan tâm mấy cái canh bèo bọt kia chứ..."
Dung Bội đứng ở bên ngoài cửa hơi mím môi, không cam lòng, nghĩ một chút lại nói.
"Vương gia, vương phi không có ở trong phủ, bên người vương gia không có người hầu hạ, để nô tỳ tới giúp người..."
"Cạch..."
Nàng ta còn chưa nói xong, cửa phòng đã bật mở, Lê Hữu Quân mất kiên nhẫn đi ra ngoài, liếc cũng chẳng thèm liếc nàng ta một cái, đi thẳng.
Dung Bội vội vã đuổi theo, đưa tay muốn níu y phục của hắn, nhỏ giọng gọi.
"Vương gia..."
"Cút..."
Lê Hữu Quân đến Định An Hầu phủ, vừa lúc bàn tiệc được dọn lên, thấy hắn đến, Hà Trí Bình vội vàng ra đón. Hà Bảo Ngân nhìn một màn này không khỏi cảm khái ở trong lòng, gả cao quả thật cũng có chỗ bất tiện ghê.
Lê Hữu Quân thấy nhạc phụ, nhạc mẫu, cùng huynh trưởng muốn hành lễ, vội đỡ người đứng dậy, nói.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu, ở đây toàn người nhà mình cả, không cần đa lễ."
Lý Thu Huyền lúc này mới để ý thấy, nữ nhi nhà mình vẫn đang ung dung ngồi ở kia, thấy vương gia tới cũng không có ra đón, hơi nhăn mày lại, sợ Lê Hữu Quân trách nữ nhi tùy tiện, không phép tắc, hơi hắng giọng, nhắc nhở.
"Bảo Ngân... Vương gia tới, con còn ở đó..."
Hà Bảo Ngân nhìn qua, nói.
"Chàng ấy tới thì tới thôi ạ..."
Lý Thu Huyền biểu cảm vô ngữ, trừng nàng một cái.
"Con còn không mau tới đón ngài ấy vào..."
"Ồ..."
"Không cần đâu nhạc mẫu... Con tới ăn ké bữa cơm thôi, không cần quá câu nệ đâu ạ..."
Lê Hữu Quân thấy nhạc mẫu quá khách khí, lên tiếng ngăn cản. Lại cười nhìn sang Hà Bảo Ngân, lấy lòng.
"Đều là người một nhà, mọi người cứ tự nhiên, quy củ quá, tiểu tế lại cảm thấy không được tự nhiên..."
Hà Trí Quang hiểu ý, nói.
"Đúng vậy, đều là người một nhà, quy củ khách sáo quá cũng không tốt..."
Hà Trí Bình vô cùng hài lòng trước biểu hiện của Lê Hữu Quân, thoải mái hô lên.
"Nào, vậy chúng ta tới dùng bữa thôi..."
Lê Hữu Quân ngồi xuống cạnh Hà Bảo Ngân, tự nhiên vừa cùng Hà Trí Bình, Hà Trí Quang uống rượu, nói chuyện, vừa cẩn thận chăm sóc thê tử ở bên cạnh.
Nhìn tình cảm của hai người, tự nhiên, ấm áp, một chút lo lắng cuối cùng của phu thê Hà Trí Bình cũng được buông xuống.
Trở về Khánh Vương Phủ, chân vừa vào cửa, Hà Bảo Ngân đã bị Lê Hữu Quân ôm lấy, dùng tư thế tiêu chuẩn ép nàng lên cửa.
Lê Hữu Quân kề sát nàng vô cùng, hơi thở nóng rực lại phun lên bên má nàng, làm cho gò má tự nhiên đỏ ửng. Mùi thơm cây nhỏ nhợt nhạt trên người hắn nhẹ nhàng khoan khoái giống như bọc lại thành một cái lưới, bao phủ nàng kín kẽ không một khe hở.
"Tẩu tử đã có hỉ, nàng xem, chúng ta có phải cũng nên cố gắng một chút hay không?"
Đầu Hà Bảo Ngân không tự giác hơi nghiêng đi một chút, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay.
"Chúng ta vừa mới thành thân... Chàng..."
Nàng lắp bắp còn chưa nói xong nửa câu còn lại, liền thấy Lê Hữu Quân mắt sáng lên, phát ra ánh sáng như sói đói, nuốt lời nàng vào trong bụng.
"Ưm."
Lần này hắn hôn vừa mạnh bạo lại vội vàng, như một người hồi lâu chưa được ăn cơm, thình lình nhìn thấy cái món ngon mỹ vị nào vậy.
Hà Bảo Ngân mới ban đầu còn có thể thở một chút, càng về sau dưỡng khí trong phổi như đều bị hắn đoạt đi, chỉ có thể mềm mại rũ người, nhúc nhích không được.
Hai gò má nàng ửng hồng, mặt mày ngậm xuân, trong mắt đều là hơi nước, bị hôn đến thở hồng hộc, ngực phập phồng lên xuống.
Lê Hữu Quân hôn lên khoé mắt phiếm hồng của nàng, sau đó đi cắn mở nút thắt trên vạt áo nàng, bàn tay chụp trên thắt lưng của nàng, lục lọi gỡ bỏ dây thắt lưng đang đeo bên hông nàng.
Bộ dáng của hắn vốn dĩ cũng rất mỹ lệ, hiện giờ mặt mày lại đầy sắc dục, trầm thấp thở dốc bên tai nàng, cả người Hà Bảo Ngân lẫn da đầu đều run lên, thân thể mềm nhũn, chỉ có thể nắm vạt áo của hắn, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
"Bảo Ngân...Phu nhân... Bảo Bối..."
Hà Bảo Ngân chỉ cảm thấy mình bồng bềnh trên mây, bên tai là hơi thở gấp gáp của nam nhân, thỉnh thoảng lại xen lẫn những tiếng gọi trầm thấp của hắn.
"A... Aaa... Bảo Ngân... Ta yêu nàng..."
Mãi thật lâu sau đó, ở lúc Hà Bảo Ngân cảm thấy chính sắp không xong rồi, nam nhân nào đó mới thỏa mãn thú tính, gầm nhẹ một tiếng, kết thúc.
Khi nàng đang mơ mơ màng màng, muốn ngủ, Lê Hữu Quân lại hỏi nhỏ bên tai nàng.
"Bảo bối, nàng là của ai?"
Hà Bảo Ngân đã chóng mặt, nhỏ giọng nức nở nói.
"Của chàng."
"Ta là ai?"
Nàng có chút ngơ ngác, đầu óc có chút đình trệ không đủ dùng, suy nghĩ trong chốc lát, Lê Hữu Quân bất mãn bóp nàng một phen.
Hà Bảo Ngân vội vàng nói.
"Phu quân... Hữu Quân..."
Lê Hữu Quân hài lòng hôn hôn lên khóe miệng của nàng, nhỏ giọng nói.
"Ta là của Bảo Ngân... Thê tử..."
Hà Bảo Ngân tất nhiên không nghe được, nàng đã ngủ mất rồi.
Lúc kết thúc hết thảy, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Hà Bảo Ngân ngủ đến hôn thiên địa ám, bất tỉnh nhân sự.
Lê Hữu Quân ngược lại thần thanh khí sảng, hôn hôn đuôi lông mày nàng, đổi xiêm y đi ra ngoài.
Lê Hữu Quân hôm nay không phải thượng triều, hắn tới Đông Doanh đi dạo kiểm tra một vòng.
Thấy hắn tâm tình vui vẻ, Huỳnh Kha, Huỳnh Minh cảm thấy hôm nay thời tiết thật đẹp.
"Vương gia... Thánh Giáo bên kia có dị động, chuyện thích khách ám sát Bình Ca đại sư cũng có dấu hiệu là bọn chúng làm ra..."
Huỳnh Minh dứt lời, Huỳnh Kha cũng bổ sung thêm.
"Cảnh vương sau khi Hoàng hậu nương nương bị cấm túc, thường xuyên ngược xuôi gặp một nhân vật thần bí... Người của chúng ta điều tra nhưng đều bị kẻ đó âm thầm cắt dấu..."
Lê Hữu Quân trong lòng tính toán một chút, nói.
"Hắn rất nhanh sẽ phải lộ mặt thôi... Không cần quá gấp..."
Huỳnh Minh gật đầu, như có điều suy nghĩ, rối rắm, nói.
"Khải Vương dạo này hành sự thận trọng, không có dấu vết, nhưng Vinh Vương lại đang cùng một số vị đại thần thường xuyên nghị sự, xem chừng sắp làm ra hành động nào đó..."
Lê Hữu Quân dừng bước chân, nhìn ra xa xăm, nói.
"Sắp tới là ngày giỗ tổ, nếu hắn muốn làm ra hành động, chắc chắn sẽ ra tay. Các ngươi chú ý..."
"Vâng..."
Lê Hữu Quân khẽ thở dài một hơi, nói.
"Sắp tới e rằng gió sẽ thổi mạnh, dự là có bão rồi..."
Huỳnh Kha và Huỳnh Minh ở một bên yên lặng đưa mắt nhìn nhau...
Lê Hữu Quân từ trong quân trở về, mặt trời đã lên khá cao, hắn lặng lẽ trở về phòng, Hà Bảo Ngân còn đang ngủ, mặt giấu vào trong đệm chăn.
Hai má trắng mịn mềm mại, mắt hơi có chút xanh đen, mí mắt khóc đến sưng lên, đôi mắt hai mí đã không còn nhìn thấy dấu vết, bờ vai loã lồ lộ ra bên ngoài phủ đầy dấu vết xanh tím.
Hầu kết hắn lăn lăn trên dưới, mặt đỏ lên, cúi đầu, hôn hôn lên khoé môi sưng đỏ của nàng, sau đó vén từng sợi tóc tán loạn trên mặt nàng ra sau vành tai.
Nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm giác mình cũng mệt nhọc, vì thế cởi áo ngoài, chui vào chăn ôm nàng ngủ.
Hà Bảo Ngân ngày thường ngủ thì ngủ rất sâu, sẽ không tỉnh lại dễ dàng, bây giờ mệt mỏi tất nhiên lại càng không tỉnh.
Lê Hữu Quân ôm nàng, chà xát tay nàng, lại hôn hai cái lên gương mặt nàng.
Ừ, tức phụ hắn, hắn muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, thật thoải mái.
Khi lại tỉnh dậy thì trời đã tối, một ngày cứ như vậy mà trôi đi hoang phế, Hà Bảo Ngân mở to đôi mắt sưng đỏ, ngay cả sức quay đầu hay sức nâng tay lên tát cho Lê Hữu Quân một bạt tay cũng không có.
Khốn kiếp, lão cẩu, nàng nói muốn làm sao?
"Nghĩ gì thế?"
Lê Hữu Quân khẽ động, xiêm y vải vóc vuốt nhẹ trên làn da nàng, nàng mới phát giác mình đang trống không.
"Không."
Cổ họng nàng đang khô khốc, giọng nói cũng cực kỳ nhỏ.
Lê Hữu Quân sờ sờ mắt của nàng.
"Mắt hai mí của nàng sưng đến bây giờ không còn mí nào rồi nè, tối qua khóc nhiều quá."
Sau đó mặt không đổi hỏi nàng.
"Ta tối qua thế nào? Phu nhân có thoải mái hay không?"
Mẹ ngươi, còn có mặt mũi hỏi, bản thân chắc cảm giác cũng rất tốt?
"Ta chỉ là nhìn thấy chàng liền nghĩ đến **** ***** lên não, heo giống..."
Hà Bảo Ngân chậm rãi nói.
Nam nhân thoả mãn tâm tình rất tốt, cũng không tính toán, mặc dù biết Hà Bảo Ngân đang mắng hắn, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng.
Hắn thậm chí lại có chút vui vẻ, mổ mổ khóe miệng nàng, hôn hôn, cử động này làm Hà Bảo Ngân cảm thấy như một quyền đánh vào bông, nếu nàng còn có thể cử động, đều sắp đứng dậy đá cho bắn một cái.
Thấy nàng rất thuận theo, Lê Hữu Quân như chiếm được món đồ chơi gì mới mẻ, hôn một ngụm lại một ngụm, thậm chí mò lên hông của nàng, có tư thế sắp tiếp tục.
"Ta đói bụng."
Hà Bảo Ngân hung hăng cắn một cái lên môi hắn, cảm giác đầu óc chóng mặt.
(còn tiếp)