Huỳnh Kha và Hà Trí Quang kích động quay mặt nhìn nhau vẻ mặt đều lộ ra nét vui mừng, nhưng rất nhanh tinh thần lại suy sụp xuống, đồng thanh mở miệng nói.
“Vương gia một mình điều khiển quân đóng ở biên giới chính là tử tội, cho dù có thắng, sau khi khải hoàn trở về cũng sẽ bị ngôn quan buộc tội.”
Lê Hữu Quân lấy một nửa khối hổ phù bằng huyền thiếc màu đen từ túi áo trong người ra, ánh mắt hai người kia đã sáng ngời.
“Hổ phù đại nguyên soái binh mã thiên hạ?!” Huỳnh Kha cùng Hà Trí Quang đều đã kinh ngạc đến hoảng sợ.
Cái gọi là Hổ phù đại nguyên soái binh mã thiên hạ chính là thứ có thể thống lĩnh toàn bộ nguyên soái lẫn binh mã của Đại Nam. Người giữ thứ này không phải muốn là có được, nhất định chỉ có người đã đảm nhiệm vị trí đế vương mới có thể đảm đương nổi. Mà hổ phù này vốn nên nằm trong tay Thái Hòa Đế, trước mắt lại bị chia ra làm một nửa, đưa tới tay Lê Hữu Quân.
Có được một nửa khối hổ phù này, hắn có thể tùy ý điều khiển tất cả quân đội đang đóng Khai Kỳ.
“Vương gia, có thể nói Hoàng thượng hoàn toàn tin tưởng ngài không chút nghi ngờ rồi!”
Huỳnh Kha bùi ngùi thở dài, tâm trí đang treo cao đã được hạ xuống nhanh chóng.
Lê Hữu Quân trầm giọng, nghiêm túc, nói.
“Cho nên chúng ta càng không thể thẹn với tín nhiệm của Hoàng thượng, phải đem phản quân đánh cho tan tành, một manh giáp không chừa.”
Hai người Hà Trí Quang và Huỳnh Kha dùng sức gật đầu, vẽ một bức bản đồ đơn giản trên mặt đất, bắt đầu thương thảo kế hoạch tác chiến. Cuộc thưởng thảo này kéo dài đến lúc giữa trưa.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Ăn xong chúng ta liền lên đường, chúng ta ra khỏi đây, đi thẳng tới Thiết môn, còn có thể tránh được đám người Từ Mậu phái tới ám sát chúng ta.”
Lê Hữu Quân nói xong, dùng nhánh cây xóa sạch bản đồ dưới chân.
Khi đám người Lê Hữu Quân thuận lợi tới Thiên Môn. Một nhà Hà Trí Bình lại đang đang bị nhốt trong thiên lao.
Hạ nhân và chủ tử bị tách ra giam giữ, vì vậy, bốn người lão phu nhân, Hà Trí Bình, Lý Thu Huyền, Võ Yến Nhi ở chung một nhà tù.
Mấy chục hạ nhân lại khóc lóc ở nhà tù đối diện. Đặng Mỹ Hạnh mẫu thân của Võ Yến Nhi mỗi ngày đều tới thăm, nói vài câu cổ vũ động viên, mang theo một chút thuốc bổ, an thai cho Võ Yến Nhi. Hôm nay, Lý Thu Huyền tiễn bước thông gia, đứng ở cửa nhà tù trông chờ mòn mỏi Lão phu nhân châm chọc nói.
“Đừng nhìn nữa, nay nàng ta đã là Khánh vương phi, là người của Hoàng thất rồi, mỗi ngày có không biết bao nhiêu thoải mái, làm sao lại có thể dính đến những người dính tù tội như ngươi chứ.”
Võ Yến Nhi tâm tình không tốt, nghe lão phu nhân mỉa mai tiểu cô nhà mình, tức giận trợn mắt.
“Bảo Ngân muội muội cũng không phải là loại sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa như ngươi. Nếu nàng biết Hầu phủ xảy ra chuyện, nhất định sẽ đến.”
"Hỗn xược... Ngươi lại dám ăn nói vô phép với tổ mẫu nhà chồng như vậy, gia giáo ngươi để ở nơi nào."
Nói đến đây bà ta lại nhìn Lý Thu Huyền mỉa mai tiếp.
"Nhìn xem, Hầu phu nhân đã dạy con dâu thế nào... Hừ... Nữ nhi thì bỏ mặc phụ mẫu không lo, con dâu hỗn láo, xấc xược... Hầu phủ này thật vô phúc.
Võ Yến Nhi nghiến răng, liếc xéo bà ta một cái, nói.
"Ta không có giáo dưỡng, vậy thì từ hôm nay bà cũng đừng có ăn cơm mẫu thân ta mang tới nữa, ăn cơm tù cho ngon..."
"Ngươi..."
Lão phu nhân tức đến ôm ngực thở hổn hển, nhưng chẳng ai muốn quan tâm đến bà ta cả.
Lý Thu Huyền ôm con dâu ngồi xuống một góc nghỉ ngơi.
Hà Trí Bình lúc này mới nhìn lão phu nhân, lạnh lùng lên tiếng.
"Bà không xứng làm người nhà chúng ta, nên đừng tự dát vàng lên mặt, cái gì mà trưởng bối với không trưởng bối, bà xứng sao?"
Hầu phủ đề phòng sâm nghiêm, nhất là bốn phía thư phòng, thị vệ tuần tra lui tới không ngừng. Trừ khi tiểu viện xảy ra chuyện, nếu không bọn họ sẽ không tự mình rời khỏi vị trí, ngày hôm đó Hà Lưu Ngọc tới thăm, bà già này một hai gây sự, muốn Hà Trí Quang nạp thêm người vào phủ, Hà Trí Bình thấy chuyện từng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khắp nơi đều có thể thấy được bóng dáng lão phu nhân quấy rối ở trong đó.
Người bình thường sẽ không vì ham muốn cá nhân mà hủy diệt gia tộc của mình, nhưng nếu đổi thành lão phu nhân, vậy quả thật là hoàn toàn xảy ra. Bà ta hận tam phòng bọn họ như vậy cơ mà.
Lão phu nhân tức giận ôm ngực khó nhọc ngồi vào trong góc.
"Hừ..."
Năm người Lê Hữu Quân mất ba ngày đường rừng, mới đến được Thiết Môn, điều khiển năm vạn đại quân của Triệu Đạt, chạy suốt đêm đến thành Khai Kỳ.
Năm vạn nhân mã theo sát một đường chạy, phía sau là từng đợt khói bụi bốc lên cao vút mịt mờ, các tướng sĩ giơ cao chiến đao nhấp nháy ánh quang, mở miệng lớn tiếng gào thét đi về phía trước. Thanh thế vô cùng lớn, giống như có thiên quân vạn mã đang đánh úp lại, lại như từng đợt thủy triều cuồn cuộn muốn cắn xé những kẻ chắn đường.
Thế tử Lê Kiệm bao vây thành vốn là diễn trò, mỗi ngày chỉ phái một đám kỵ binh đứng ở cửa thành chửi bậy, mọi người còn lại đều đợi ở trong doanh địa uống rượu hát hò, đùa bỡn quân kĩ. Vì vậy, thời điểm Lê Hữu Quân đánh úp lại, ngay cả quần hắn cũng không kịp mặc, chỉ kịp khoác lên một kiện áo bào, mang đôi giày cỏ liền vội vàng hốt hoảng nhảy lên lưng ngựa.
"Nhanh... Sắp xếp đội hình nghênh địch... Mợ nó chứ... Tên Khánh Vương này mạng lớn thật..."
Một tướng lĩnh nhìn đội hình hùng mạnh, run rẩy bẩm báo.
"Thế Tử... Quân địch thế như trẻ tre... Ta sợ..."
Lê Kiệm trừng mắt, rống lên.
"Nhiều lời... Mau chỉnh đốn lại, xông lên cho ta..."
Nhưng khi nhìn thấy bụi bay đầy trời, đầu tiên hắn đã khiếp sợ, lại thấy một đội ngũ to lớn đang nhanh chóng khép lại thành một mũi nhọn nhắm thẳng vào trung quân, xung phong liều chết, hắn quay đầu ngựa lại định đào tẩu.
"M* kiếp... Người đâu, yểm hộ cho ta..."
Chủ soái đều rối loạn, các tướng sĩ lại hoảng sợ không biết chạy đi đâu.
"Ta còn thê nhi ta không muốn chết..."
"Khốn kiếp, chủ soái cũng muốn chạy rồi, lão tử còn ở nơi này làm gì..."
"Chạy..."
"Chạy..."
Trong lúc nhất thời cũng không cần quân của Lê Hữu Quân động thủ, chỉ việc bị người một nhà đạp lên mà chết cũng đã mất hơn một vạn quân.
Trong thành, tướng lãnh thấy thế vội vàng mở cửa thành ra gấp rút tiếp viện, nội ứng ngoại hợp giết sạch hai mươi vạn quân không chừa một mảnh giáp, sau đó đuổi theo Thế tử Lê Kiệm, tiếp tục chạy về phía tây cùng xuất phát đến thành Tây Khai, đúng là chỉ cần một tiếng trống đã làm tinh thần hăng hái thêm để đoạt lại hai thành.
Tướng quân tiên phong Từ Mậu không thể không nhanh chóng chạy theo đại quân, giục ngựa chạy vội tới bên cạnh vị chủ soái cứ ngỡ đã chết mà lại còn sống kia, bị ánh mắt đầy sát ý của hắn đâm vào xương cốt cho phát lạnh.
"Vương gia..."
Lê Hữu Quân đã trở lại, sợ là hắn không còn đường sống, muốn xuống tay lần nữa giết người lại sợ đối phương đã phòng bị, nên làm gì bây giờ? Đột nhiên nghĩ đến việc một mình đối phương điều khiển năm vạn đại quân, nỗi lòng của hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười lạnh lẽo!
Uy danh của Lê Hữu Quân vốn đã hiển hách, chỉ cần cái danh Tu La của hắn thôi, cũng đã đủ so với mấy vạn đại quân. Cứ ngỡ hắn đã chết ai ngờ lại sống sót, không biết lấy từ chỗ nào năm vạn đại quân điều khiển đến đây, ở trong mắt phản quân giống như nhìn thấy thiên binh thiên tướng.
Đầu tiên đã có tâm lý khiếp sợ, trên chiến trường cũng chẳng khác nào chân tay mềm ra, chỉ qua một ngày một đêm, phản quân liên tục bại trận lui binh, chẳng những vừa trả lại hai thành Khiên Danh và thành Tây Khai, còn bị Lê Hữu Quân đuổi đến bờ sông Mã rồi cùng đường, chỉ có thể mạo hiểm nhảy xuống sông bơi sang bờ bên kia.
Thế tử Lê Kiệm lộ ra đôi chân trần, là mục tiêu rất rõ ràng, bị một mũi tên của Lê Hữu Quân bắn trúng giữa lưng rơi khỏi yên ngựa, cuối cùng bị mấy tên tiểu binh tiến lên trói chặt lại kéo về quân doanh.
Lê Hữu Quân cong khóe môi, phất tay.
"Mang tới đại lao...Chăm sóc hắn cho tốt..."
Huỳnh Kha xoa xoa tay, phấn khích, nói.
"Vâng..."
Chiến cuộc hoàn toàn xoay chuyển nhưng quân triều đình vẫn tổn thất thảm trọng. Năm vạn đại quân của Triệu Đạt không có thương vong nhiều, nhưng đội quân tinh nhuệ của Lê Hữu Quân lại bị tổn hại hơn phân nửa. Trung quân chỉ còn lại ba người, cánh quân phải trúng mai phục, chỉ còn lại mấy vạn người ít ỏi, duy nhất chỉ có cánh quân trái do Từ Mậu suất lĩnh chỉ chết có mấy trăm, cũng được xem như một kỳ tích.
Nhìn chiến báo trong tay, Lê Hữu Quân lạnh giọng cười.
"Haha... Từ Mậu này thật có bản lĩnh..."
Hắn gấp lại chiến báo, cho gọi Hà Trí Quang tới, phân phó.
"Để người khác đi ta không yên tâm, ngươi tự mình đến Thiên Môn một chuyến, đón Bảo Ngân tới đây đi..."
"Được..."
Hà Trí Quang không nhiều lời, nhận lệnh, xoay người rời đi.
Lê Hữu Quân trầm ngâm, nhìn bản đồ, trong lòng tính toán, trước mắt, phản quân đã rối loạn. Hắn đang đợi, đợi thời cơ cho một kích trí mệnh, thu gọn một mẻ, không để bất cứ kẻ nào chạy thoát.
Để phản quân lơ là, hắn cho binh lính nghỉ ngơi, làm ra một loạt động thái biểu hiện trong quân tổn thất lớn, muốn lui quân.
Lo liệu xong mọi việc, hắn vô tình đi đến địa lao, tiếp nhận chiếc roi da thấm nước muối từ Huỳnh Kha, hung hăng quật lên người Lê Kiệm.
"A... aaa..."
Tiếng la thét thê lương thảm thiết quanh quẩn trong không gian nhà lao chật hẹp.
Năm nay Lê Kiệm vừa mới mười chín, đây là lần đầu tiên lên chiến trường, làm sao chịu nổi mấy trận khổ hình này, không quá hai đợt roi đã khóc lóc xin khai.
(còn tiếp)