Hà Bảo Ngân khẽ liếc hắn một cái, rụt tay về.
"Không đứng đắn."
Lê Hữu Quân vui vẻ cười ha hả, nói.
"Nàng biết không, ta rất rất nhớ nàng..."
"Hừ..."
Hà Bảo Ngân bĩu môi, khẽ cười.
"Ta mới không bị chàng lừa đâu."
Lê Hữu Quân hôn lên môi nàng một cái, nói.
"Ta phải đi rồi, buổi tối sẽ trở lại. Trong thời gian sắp tới, có lẽ chúng ta chưa thể công khai ở bên cạnh nhau được, nàng chú ý một chút... Còn nữa, Đường Yên bên kia, ta sẽ để nàng tới đây chăm sóc nàng..."
"Không muốn..."
Lê Hữu Quân biết nàng còn để ý, vội vàng kéo tay nàng quá, nói.
"Ta biết nàng để ý điều gì, về sau trước khi điều người hay làm gì, ta sẽ đều nói với nàng trước, còn Đường Yên sẽ trở thành nha hoàn của nàng, bất cứ ai, kể cả ta về sau cũng không thể sai bảo mà không được nàng cho phép..."
Hà Bảo Ngân khẽ gật đầu xem như đã đồng ý.
Lê Hữu Quân rời khỏi Hồng Yến Cốc, đi tới thẳng Đông Doanh.
Lã Mộng Kỳ ở bên kia đã hồi phục rất tốt, hôm nay xiêm y lộng lẫy, ngồi xe ngựa tới Khánh Vương phủ.
Quản gia nhìn nghe người chạy vào báo nàng ta đến mí mắt hơi nhấc lên, khinh thường mà hừ một tiếng, nói.
"Đóng chặt cửa, chờ vương gia trở về..."1
Thị vệ hơi có chút lúng túng, nhưng vẫn vâng một tiếng rồi lui ra ngoài.
Lã Mộng Kỳ bị chặn ở bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn những thị vệ kia, nói.
"Các người có biết ta là ai hay không?"
Thị vệ nhìn nàng ta, quy củ đáp.
"Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng đây là Khánh Vương phủ, nếu không có lệnh của Vương gia hay vương phi thì không kẻ nào được vào..."
"Ngươi..."
Lã Mộng Kỳ tức muốn điên. Thải Vi thấy như vậy tiến lên đỡ nàng ta, sau đó hung hăng trừng mắt với thị vệ kia, nói.
"Các ngươi thật đúng là có mắt như mù. Đây là Mộng Kỳ phu nhân, người được Vương gia yêu thương nhất. Các ngươi dám đối sử như vậy với phu nhân, chờ Vương gia trở về sẽ trị tội các người... Hừ..."
Cho dù chủ tớ bọn họ có hăm dọa như thế nào thì thị vệ cũng không mảy may để ý đến. Điều này càng khiến cho mấy người Lã Mộng Kỳ tức giận nhưng lại không thể làm gì được.
Chờ quá nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Lê Hữu Quân trở về. Lã Mộng Kỳ nhu nhược, ủy khuất, thướt tha đi tới, nhỏ giọng nói.
"Quân ca ca, cuối cùng muội cũng chờ được huynh rồi..."
Thải Vi bên cạnh nàng ta vội khom người hành lễ, sau đó thay chủ nhân lên tiếng.
"Khởi bẩm vương gia, phu nhân sức khoẻ không tốt, hôm nay người vì quá nhung nhớ vương gia nên muốn đến tìm ngài, nhưng những kẻ này lại không cho vào... Phu nhân ở bên ngoài chờ, gió lạnh nhập thể khi nãy còn ho khan rất nhiều..."
"Thải Vi... khụ khụ..."
Lã Mộng Kỳ khẽ quát một tiếng, sau đó che miệng ho khan liên tục, sắc mặt cũng trắng bệch.
Lê Hữu Quân nhìn nàng ta, lạnh lùng nói.
"Ngươi đã thành thân thì không thể tùy ý chạy đi tìm ta như vậy..."
"Muội..."
Lã Mộng Kỳ kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm Lê Hữu Quân, mãi sau mới định thần lại, lắp bắp nói.
"Muội không có... Muội... Muội chưa có thành thân..."
Lê Hữu Quân nhìn nàng ta, ý vị nói.
"Nha hoàn cùng những người bên cạnh ngươi vẫn luôn gọi ngươi là Mộng Kỳ phu nhân, ngươi cũng không phản đối, còn đối với cách gọi này luôn thoải mái. Mà gọi là phu nhân thì chỉ có thể là nữ nhân đã gả chồng mà thôi..."
Hắn hơi dừng lại một chút, ra chiều suy ngẫm, nói.
" Không lẽ bổn vương nghĩ sai rồi... Từ bao giờ mà một nữ tử chưa gả có thể tự tại mà xưng hô phu nhân như vậy?"
"Muội..."
Lã Mộng Kỳ ấp úng không biết nên nói là cái gì. Chẳng qua ngày ấy nàng ta nghĩ chính mình sẽ gả cho Lê Hữu Quân, nên để Thải Vi gọi mình như vậy, sau đó người trong viện đều gọi nàng ta như vậy, Hà Bảo Ngân cũng vì vậy mà tức giận nên nàng ta xàng hưởng thụ, thích được người ta gọi như vậy.
Nhưng nàng ta vạn vạn không ngờ Lê Hữu Quân lại nói như vậy, chẳng hoá ra hắn trước đó không nói gì về cái cách gọi phu nhân này, là do hắn nghĩ nàng đã gả rồi hay sao, như vậy thì nàng chẳng phải tự bê đá đập chân mình rồi. Lã Mộng Kỳ hận đến nghiến răng chỉ có thể nhanh chóng xoay chuyển đầu óc nghĩ ra lời giải thích hợp lý.
"Cái đó... Thực ra... A.. Thực ra do ta ở bên ngoài lưu lạc do sợ bị kẻ xấu có suy nghĩ với mình nên mới muốn giả... Giả làm phụ nhân..."
Thải Vi đầu óc cũng nhanh nhẹn, rất nhanh liền hiểu ý của chủ nhân, vội gật đầu, nói theo.
"Đúng... Đúng vậy, phu... À... Tiểu thư nhà nô tỳ ở bên ngoài vẫn luôn bị mấy tên nam nhân kia nhìn vào nên nàng mới nghĩ ra chủ ý này..."
Lê Hữu Quân không nói gì chỉ nhìn hai chủ tớ một lúc, hắn nhìn đến khi chủ tớ Lã Mộng Kỳ cảm thấy da gà nổi lên, sống lưng lạnh toát, hắn lúc này mới khẽ cười lạnh một cái, nói.
"Hử... Ta hiểu rồi. Vậy hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"
Lã Mộng Kỳ hơi cúi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt, nói.
"Muội có chuyện muốn nói..."
Nàng ta hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Lê Hữu Quân.
"Quân ca ca, chúng ta có thể đi vào trong rồi nói hay không, chứ nói ở đây muội e không tiện cho lắm..."
Lê Hữu Quân khó hiểu nhìn nàng ta, suy nghĩ một chút, nói.
"Không có việc gì, ngươi cứ nói đi..."
"Nhưng ở nơi này, thực sự không có được tiện..."
Lã Mộng Kỳ rối rắm, hai tay xoắn chặt ấp a ấp úng nói. Lê Hữu Quân mất kiên nhẫn, phất tay.
"Nếu không tiện thì thôi, không cần phải nói nữa, ta còn có việc phải xử lý, đi trước đây, ngươi trở về đi, về sau đừng tự ý tới đây nữa..."
Dứt lời Lê Hữu Quân dứt khoát xoay người rời đi. Lã Mộng Kỳ cuống quýt vội vàng vơ lấy một góc y phục của hắn mà kéo lại, hai mắt có chút ngân ngấn nước.
Lê Hữu Quân dừng bước chân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống góc áo đang bị nàng ta giữ. Lã Mộng Kỳ bị ánh mắt của hắn theo đốt vội vã thu tay lại, cúi đầu.
"Muội..."
Lê Hữu Quân trong lòng chán ghét nhưng vẫn cố nhịn lại, giật góc y phục ra, lạnh giọng.
"Nói..."
Lã Mộng Kỳ mím môi, từ trên người lấy ra một phong thư, cùng một khối ngọc.
Lê Hữu Quân nhìn khối ngọc kia ánh mắt hơi tối lại, bên trong xẹt qua một tia sát ý.
Lã Mộng Kỳ đưa cả phong thư cùng khối ngọc cho hắn. Lê Hữu Quân nhận lấy, mở ra phong thư, sau khi đọc qua nội dung, sắc mặt hắn càng thêm phần âm trầm, đen muốn nhỏ ra nước mực.
Lã Mộng Kỳ cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, nhỏ giọng, mềm mại nói.
"Muội biết Quân ca ca yêu thương vương phi của mình. Muội cũng không có dám yêu cầu huynh phải thế này thế kia, chỉ là di nguyện của phụ thân, muội thực sự không thể không nghe theo. Còn có... Đây cũng là mong muốn của muội. Muội thực lòng muốn gả cho huynh, ở bên hầu hạ huynh..."
Hắn siết chặt nắm tay, nói.
"Ngươi trở về đi..."
"Nhưng..."
Lã Mộng Kỳ nước mắt lăn dài, đỏ ửng ngẩng đầu nhìn hắn. Lê Hữu Quân hít vào một hơi, dằn xuống xúc động muốn giết người, nghiến răng, nói.
"Ngươi cứ trở về đi, mọi chuyện ta cần phải suy tính trước sau..."
Lã Mộng Kỳ nghe hắn nói cũng không thể nói thêm gì, chỉ khẽ phúc thân một cái.
"Vâng..."
"Bụp..."
Chờ Lã Mộng Kỳ rời đi, Lê Hữu Quân tức giận đấm mạnh một quyền lên tường, trong tay siết chặt lá thư và miếng ngọc kia.
Hà Bảo Ngân đang ngâm nước nóng thì cảm nhận có người tiến vào, không cần mở mắt nàng cũng biết đó là ai.
"Chàng hôm nay có tâm trạng không tốt sao?"
Lê Hữu Quân cũng nhanh chóng cởi bỏ y phục.
"Bùm..."
Hắn nhảy một cái thật mạnh xuống hồ tắm, nước bắn lên tung tóe. Hà Bảo Ngân nhìn nước bắn lên khẽ liếc hắn một cái.
"Làm sao vậy?"
Lê Hữu Quân không nói gì chỉ ôm người vào ngực, cằm đặt lên hõm vai của nàng cọ cọ mấy cái.
Hà Bảo Ngân biết hắn có tâm trạng không tốt, cũng không hỏi dồn, cứ như vậy để cho hắn ôm.
Hai người cùng nhau ngâm nước nóng một hồi lâu mới đi lên. Lê Hữu Quân tỉ mỉ lau người cho Hà Bảo Ngân, ân cần giúp nàng mặc y phục vào.
Hai người trở lại phòng ngủ, lúc này Lê Hữu Quân mới cẩn thận nói.
"Phu..."
Lê Hữu Quân vừa nói Hà Bảo Ngân đã nhìn qua.
"Chàng dám gọi..."
Lê Hữu Quân lập tức phanh miệng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, vội nói.
"Bảo bối..."
Lời vừa dứt hắn nhìn thấy Hà Bảo Ngân cũng không phản đối, tâm tình vui vẻ, cười một tiếng, thầm cảm thấy thật may mắn đã đi học Võ Cảnh một khoá dỗ nữ nhân. Nhưng rất nhanh hắn không vui nổi nữa, mặt lại xụ xuống, nói.
"Bảo bối... Ta cho nàng xem thứ này. Nhưng sau khi xem xong, nàng phải thật bình tĩnh, không cần tức giận ta..."
Hà Bảo Ngân nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu.
"Chàng đã làm gì có lỗi sao?"
Lê Hữu Quân khẽ lắc đầu, sau lại có chút do dự gật đầu một cái. Không để Hà Bảo Ngân nổi tình tình, vội mang ra phong thư cùng miếng ngọc đưa đến cho Hà Bảo Ngân, nói.
"Nàng xem..."
Hà Bảo Ngân đọc qua lá thư một lần, càng đọc càng cảm thấy máu nóng dâng lên, đập mạnh xuống bàn.
"Chàng nói..."
Lê Hữu Quân bị nàng dọa sợ, không chút do dự vứt bỏ mặt mũi quỳ xuống bên cạnh, thành khẩn xám hối.
"Ta sai rồi... Khi đó suy nghĩ không thấu đáo, mới có thể tùy ý đồng ý cái gọi là giao gửi này..."
Lê Hữu Quân thầm hận chết chính mình, ngày ấy khi quân Đại Nam đại thắng, trong tiệc khao quân, Lã Văn Sĩ muốn gả nữ nhi cho hắn. Lê Hữu Quân vốn là không có đồng ý, nhưng sau đó Lã Văn Sĩ đã nói rất nhiều, hắn cũng không nhớ nổi ông ta đã nói những gì, chỉ biết rằng sau đó hắn đã nói, Lã Mộng Kỳ tuổi còn nhỏ, nếu sau này Lã Mộng Kỳ tới tuổi cập kê, nếu nàng muốn gả cho hắn thì hắn sẽ lấy nàng.
Lê Hữu Quân thật không nghĩ đến, ngày ấy trước khi xảy ra chuyện, Lã Văn Sĩ đã viết thư cho nữ nhi nói những chuyện này, nói nàng nếu muốn gả cho Lê Hữu Quân thì hãy tới tìm hắn. Lê Hữu Quân đã ở trước mặt bao người đồng ý như vậy, miếng ngọc kia cũng chính là tín vật hắn đưa cho Lã Văn Sĩ.
Bây giờ Lã Mộng Kỳ đã tới, thư cùng tín vật đều mang tới, hắn thật là muốn quay lại quá khứ đá chết mình.
(còn tiếp)