Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 123: Xem chừng cá đã cắn câu




Ngày hôm sau, Lã Mộng Kỳ sáng sớm đã tới chính viện tìm Lê Hữu Quân. Lần này nàng ta mặc y phục màu hồng nhạt, eo thon bày ra như cũ, tha thướt tươi đẹp đi tới.
"Vương gia..."
Lê Hữu Quân nhíu mày nhìn nàng ta một cái.
"Ngươi sớm như vậy tới đây làm gì?"
Lã Mộng Kỳ nhận lấy chén canh trong tay Thải Vi, cẩn thận đưa tới, nói.
"Thiếp biết vương gia ngày thường vất vả, công vụ bận bịu nên hầm một chút canh, vương gia uống một chút cho ấm bụng rồi hãy đi..."
Lê Hữu Quân ghét bỏ nhìn chén canh, lạnh giọng.
"Ta không thích uống canh, về sau ngươi cũng đừng đưa tới nữa. Với lại ngươi có biết, nam nhân chúng ta buổi sáng ra cửa mà gặp nữ nhân chặn đường sẽ rất không vui không..."
Lã Mộng Kỳ bị hắn nói ngây ngẩn cả người, cắn chặt môi, cúi đầu lắp bắp.
"Thiếp..."
Lê Hữu Quân cũng không muốn cùng nàng ta dây dưa thêm, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Hà Bảo Ngân dùng điểm tâm xong, Dương Thu từ bên ngoài vào báo.
"Vương phi, Trắc phi cùng mấy vị thiếp thất khác tới thỉnh an."
Hà Bảo Ngân từ khi thành thân cùng Lê Hữu Quân đã nói, không cần thiếp thất ngày ngày tới thỉnh an. Nhưng quy củ không thể bỏ, vậy là nàng dứt khoát lên lịch thỉnh an vào các ngày mùng năm, mười năm và hai năm hàng tháng.
Nhưng Lã Mộng Kỳ mới vào cửa, hôm trước cáo ốm không thỉnh an, vậy hôm nay nàng ta đến. Hà Bảo Ngân thân là chủ mẫu không thể không khoan dung độ lượng mà chấp nàng ta.
"Để các nàng tới khách phòng dùng trà trước đi..."
"Vâng..."
Lã Mộng Kỳ cùng mấy người Nguyễn Hải Yến đi vào khách phòng, chờ qua một canh giờ cũng chưa thấy Hà Bảo Ngân tới, họ bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Vương phi sao còn chưa tới..."
Dương Nhung nhìn các nàng, nói.
"Các vị chờ một chút, Vương phi còn đang dùng điểm tâm..."
Lại qua nửa canh giờ nữa, lúc này mặt trời đã lên cao, Hà Bảo Ngân chậm rãi đi tới, nàng ung dung ngồi vào ghế chủ vị.
Thấy nàng tới, mấy người Lã Mộng Kỳ đang ngồi đồng thời đứng dậy hướng nàng hành lễ.
"Vương phi cát tường..."
Hà Bảo Ngân phất tay, lên tiếng.
" Đều đứng lên đi... Đã để các ngươi chờ lâu rồi... Chẳng qua là cũng tại các ngươi hôm nay sao lại đến sớm như vậy chứ..."
Lã Mộng Kỳ nhìn Hà Bảo Ngân khí sắc hồng nhuận, y phục đoan trang nhã nhặn, khí chất lạnh lùng uy nghiêm, khiến người ta không thể coi thường của một chủ mẫu. Còn đâu dáng vẻ hoạt bát, ngây thơ làm nũng ngày hôm qua với Lê Hữu Quân.
Lã Mộng Kỳ đè ép sự ghen ghét trong lòng xuống, cố gắng nở nụ cười, nhún gối nói.
" Tỳ thiếp xin ra mắt vương phi... Vương phi vạn phúc..."
Hà Bảo Ngân nhìn nàng ta, cười nói.
"Đây là Kỳ trắc phi sao, hôm nay ta mới có dịp được nhìn kỹ dung nhan... Ừm... Cũng thật là xinh đẹp..."
Lã Mộng Kỳ không được nàng cho đứng lên, chỉ có thể giữ nguyên tư thế, một hồi lâu sau hai chân lảo đảo muốn ngã.
Hà Bảo Ngân nhìn thấy mới làm vẻ giật mình, phất tay.
"Xem ta này, thật là đãng trí quá đi, Kỳ trắc phi đứng lên, tới ngồi đi..."
Lã Mộng Kỳ đứng lên đi tới tới ghế ngồi, nói.
"Là tỳ thiếp có lỗi, hôm trước sức khoẻ không tốt, không thể đến thỉnh an dâng trà cho vương phi được, xin vương phi lượng thứ..."
Hà Bảo Ngân khẽ nhấp một ngụm trà, cười xua tay.
"Không sao. Chỉ là Kỳ trắc phi thân thể không khoẻ, vẫn nên uống thuốc cho tốt mới được."
Nói xong nàng nhìn sang bên cạnh nói với Đường Yên.
"Đường Yên, ngươi còn không mau đưa thuốc lên cho Kỳ trắc phi uống cho nóng, nếu để nguội, dược lực lại bị giảm đi thì sao..."
"Vâng..."
Đường Yên khẽ vâng một tiếng, nhanh chóng bưng lên một chén thuốc lớn, mang đến cho Lã Mộng Kỳ.
"Kỳ trắc phi, xin mời..."
Lã Mộng Kỳ nhìn chằm chằm vào chén thuốc kia, cắn răng nói.
"Đa tạ vương phi đã quan tâm, nhưng thân thể tỳ thiếp đã đỡ rồi, không cần phải uống thêm thuốc nữa..."
Hà Bảo Ngân nghe nàng ta nói thì khẽ nhíu mày không đồng tình, nói.
"Sao lại như vậy được, bệnh là phải trị cho dứt điểm, trị tận gốc mới được, chứ mà cứ đỡ một chút lại không dùng thuốc như vậy, sau này rất dễ tái phát, mà tái phát lại bệnh thường sẽ lại nặng hơn rất nhiều đấy..."
Hà Bảo Ngân dừng một chút ra chiều đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt hơi sáng lên, cười nói.
"A... Hay là Kỳ trắc phi sợ đắng nên không uống thuốc... Aizzz... Ngươi như vậy là không có được đâu, thuốc đắng dã tật. Thôi ngươi mau uống đi..."
Lã Mộng Kỳ không thể làm gì khác chỉ có thể cắn răng mà nhận lấy chén thuốc, cố mà uống.
"Oẹ..."
Nhưng thuốc hôm nay không chỉ đắng hơn mà còn có mùi vô cùng khó ngửi khiến Lã Mộng Kỳ vừa nuốt vào đã nôn hết ra.
Hà Bảo Ngân phất tay với Dương Nhung.
"Ngươi mau hầu hạ Kỳ trắc phi đi tịnh phòng đi..."
Dương Nhung khẽ đáp ứng một tiếng tiến lên mời Lã Mộng Kỳ.
"Kỳ trắc phi, mời đi bên này..."
Lã Mộng Kỳ trải qua hai lần uống thuốc trước, trong lòng của nàng ta đối với Dương Nhung đã sinh ra bóng ma tâm lý, sợ hãi.
Lã Mộng Kỳ vừa vào đến tịnh phòng Dương Nhung đã nhanh chóng đè nàng ta ra, động tác vô cùng quen thuộc đổ hết chén thuốc đầy vào miệng nàng ta.
Lã Mộng Kỳ trở ra sắc mặt đã tái nhợt nhưng vẫn cố chống đỡ, nói.
"Tỳ thiếp được thánh thượng ban hôn gả cho Vương gia là trắc phi, hầu hạ vương gia cùng cùng vương phi. Mấy ngày trước thân thể tỳ thiếp không khoẻ không thể hầu hạ vương gia. Nay thân thể tỳ thiếp đã khoẻ, tỳ thiếp xin mạo muội thỉnh xin vương phi để cho tỳ thiếp được hầu hạ vương gia..."
Lời này của Lã Mộng Kỳ nói vô cùng chói tai, nàng ta đang ám chỉ Hà Bảo Ngân thân là vương phi lại đi chèn ép trắc phi mới vào cửa là nàng ta, không cho vương gia tới chỗ của nàng ta.
Hà Bảo Ngân cười lạnh, nói.
"Ngươi muốn hầu hạ vương gia thì tới tìm hắn mà nói. Nếu hắn muốn đến chỗ của ngươi thì cho dù ta đây có muốn giữ cũng không được. Xưa nay chuyện thị tẩm này, cho dù là trong cung hay dân gian cũng không đến lượt nữ nhân chúng ta quyết định được, tất cả đều do nam nhân họ có muốn hay không mà thôi..."
Hà Bảo Ngân chính diện nói như vậy vô cùng rõ ràng, Lê Hữu Quân không muốn đến chỗ của Lã Mộng Kỳ hay là chỗ của mấy người Nguyễn Hải Yến, đều là tự hắn muốn như vậy, nửa xu quan hệ với nàng đều không có.
Muốn tranh sủng, muốn hầu hạ, vậy họ cứ tự nhiên đến mà tìm Lê Hữu Quân.
"Hắt xì..."
Lê Hữu Quân đang đi tuần thì hắt xì liên tục mấy lần, không biết là ai đang nhắc hắn.
"Vương gia... Người không phải bị bệnh chứ..."
Huỳnh Minh đang báo cáo quân tình, thấy Lê Hữu Quân liên tục hắt hơi, lo lắng hỏi.
Lê Hữu Quân xua tay.
"Không sao... Tiếp tục nói đi..."
Huỳnh Minh cũng không thể nói gì thêm, gần đây đúng là sự tình cấp bách. Mấy vị hoàng tử sau sự kiện Tứ hoàng tử tạo phản không thành đều yên lặng được một thời gian, nay lại bắt đầu có hành động. Thánh giáo bên kia cũng nháo lên hàng loạt động tĩnh lớn nhỏ thật làm lòng người bất an.
Dạo gần đây Lê Hữu Quân đúng là bận sắp chết rồi.
Huỳnh Minh đang thao thao bất tuyệt báo cáo từng chuyện từng chuyện một, Huỳnh Kha hớt hải tử bên ngoài chạy tới.
Hắn vừa nhìn thấy Lê Hữu Quân đã đưa ra một phong thư.
Lê Hữu Quân nhìn qua phong thư khoé môi khẽ câu nhẹ.
"Xem chừng cá đã cắn câu rồi..."
Tâm tình Lê Hữu Quân vì phong thư trên tay mà tốt lên không ít.
Sau khi rời khỏi quân doanh, Lê Hữu Quân một người một ngựa tự mình đi tới Hồng Yến Cốc lâu.
Trong nhã gia VIP một hắc y nhân đang ngồi chờ sẵn ở đó. Thấy Lê Hữu Quân tới hắn cười lớn, nói.
"Cuối cùng thì cũng có cơ hội được gặp Khánh Vương..."
Lê Hữu Quân nhìn hắn, lãnh ý khẽ lướt qua trong mắt, nói.
"Chính ta cũng không thể ngờ có một ngày mình sẽ gặp lại ngươi đó... Trúc Nhân Vương vẫn khoẻ chứ?"
Hắc y nhân nhấp một ngụm trà, nói.
" Haha... Đa tạ Khánh vương điện hạ hỏi thăm, lão phu vẫn khoẻ."
Trúc Nhân Vương nhìn Lê Hữu Quân, cảm khái.
" Lão phu còn nhớ rõ năm đó lần đầu gặp mặt, ngươi tuổi tuy còn nhỏ nhưng tài hoa như thế nào, thật sự là một người xuất sắc nhất trong số các hoàng tử của hoàng đế. Nay trưởng thành rồi lại càng xuất sắc hơn rất nhiều... Ngay cả đương kim Hoàng Thượng năm xưa so ra cũng kém ngươi."
Lê Hữu Quân nâng chén trà, uống một ngụm nhỏ, trầm tư khẽ thở dài.
"Tài hoa thì như thế nào, nói cho cùng cũng chỉ là một thứ tử không mẫu mà thôi. Sau này đích tử thượng vị e rằng chướng mắt nhất chính là cái gọi là tài hoa này..."
Trúc Nhân Vương nhìn hắn thâm thúy, nói.
"Ngươi nói lời này không đúng rồi. Ngươi có năng lực, chẳng lẽ còn sợ không nắm vững được giang sơn? Những kẻ kia tuy rằng mang danh đích tử này kia nhưng có kẻ nào có năng lực, nói trắng ra chỉ là một đám thư sinh yếu đuối! Những năm gần đây, giang sơn Đại Nam tất cả đều là do ngươi dùng mồ hôi xương máu của chính mình bảo vệ, dựa vào cái gì mà bọn hắn có thể chiếm lấy giang sơn ngồi trên thiên hạ, còn ngươi chỉ là một Vương gia thôi!”
Lê Hữu Quân cười lạnh trong lòng, lão hồ li này thật đúng là xuất hết công phu diễn trò. Không trách được mấy người ca ca kia của mình đã bị thái độ chân thành của hắn thuyết phục.
"Nói gì chứ, xưa nay trưởng thứ phân chia rõ ràng, từ khi sinh ra thân phận đã cách nhau một dặm đường xa rồi... Lại nhìn đến gương Tứ ca ta sáng ngời ở đó... Haizzz..."
Trúc Nhân Vương nhìn hắn như vậy chỉ hận rèn sắt không thành mà nói.
"Tất cả những gì ngươi làm cho Đại Nam, dân chúng đều thấy rõ ràng trong mắt. Ngươi có đi lên ngôi vị Hoàng Đế cũng là vì mục đích chung mà thôi. Nếu cứ để cho mấy tên bất tài kia ngồi trên long ỷ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Đại Nam sẽ bị mất ở trong tay bọn hắn. Sao ngươi không vì dân chúng mà ngẫm lại đi!”
(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.