Mai Minh Huệ cắn cắn môi, nhỏ giọng đáp lại Hà Thanh Nhân.
"Ta không sao, cảm ơn Thanh Nhân muội muội quan tâm. Là ta không xứng với huynh ấy, xuất thân của ta thấp, vẫn nên..."
Hà Thanh Nhân đau lòng, vỗ vỗ bàn tay của Mai Minh Huệ, an ủi.
"Tỷ nói cái gì vậy, là hắn cô phụ tình cảm của tỷ, phải là hắn không đúng, hắn không xứng với tỷ..."
"Không phải như vậy... Là ta không xứng..."
Tất cả những người có mặt đều tận lực vểnh tai lên lắng nghe, ánh mắt nhìn nhau đầy ý cười bát quái.
Hà Bảo Ngân híp mắt nhìn hai cái kẻ đang diễn trò trước mắt, trong lòng âm thầm tự niệm.
"Không được đánh khách... Không được đánh khách..."
Mấy cái kẻ không biết sống chết này, sao không thể an phận một tý được nhỉ, tức chết nàng rồi. Hà Bảo Ngân hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười, nói.
"Các vị tỷ tỷ đây đang nói cái gì vậy? Ca ca của ta làm sao cơ?"
Hà Bảo Ngân làm vẻ mặt hồ nghi, nghĩ một chút, lại như ngộ ra điều gì đó, nói tiếp.
"Minh Huệ tỷ... Aizzz... Ta biết nên nói cái gì đây. Tỷ vẫn nên buông bỏ đoạn tình cảm một bên này đi thôi. Ca ca và tẩu tử của ta là lưỡng tình tương duyệt, có hai bên gia đình chấp thuận. Không phải ca ca ta chê bai gì tỷ, xuất thân cao hay thấp mà là huynh ấy thực sự không có tình cảm với tỷ."
Nàng hơi dừng một chút, ánh mắt có chút không biết nên làm gì, thở dài như hạ quyết tâm, nói tiếp.
"Người ca ca yêu là tẩu tử của ta... Lần đó, quyết đưa tỷ về nhà, không để tỷ ở lại Hầu phủ thêm nữa là vì tỷ làm ra cái hành động kia. Haizzz... Huynh ấy thật sự không chấp nhận được sự quá chủ động đó. Tỷ có biết hành động khi đó của tỷ, suýt chút nữa là phá hỏng lương duyên của ca ca và tẩu tử ta hay không..."
Một lời này của Hà Bảo Ngân như một hòn đá lớn làm rúng động mặt hồ. Ánh mắt tất cả mọi người đều ái ngại nhìn Mai Minh Huệ.
Mai Minh Huệ siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi muốn bật máu.
"Bảo Ngân muội muội, ta..."
"Bảo Ngân... Muội vì cái gì lại không thích Minh Huệ tỷ đến vậy?"
Hà Thanh Nhân thấy Mai Minh Huệ không thể đối phó lại Hà Bảo Ngân, nàng ta vội vàng đứng ra nói giúp. Ý trong lời nói của nàng ta rất rõ, là Hà Bảo Ngân không thích Mai Minh Huệ nên mới đặt điều bêu xấu nàng ấy.
Hà Bảo Ngân cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói.
"Ta không thích tỷ ấy, còn không phải vì tỷ ấy muốn chen ngang, phá hoại hạnh phúc của ca ca và tẩu tẩu ta hay sao...Thanh Nhân tỷ, ta không biết tỷ ở đây lấp lửng, muốn bôi nhọ ca ca ta là vì mục đích gì. Nhưng ta cho tỷ biết, ăn không nói có cho người khác, coi chừng sâu răng thối miệng, nghiệp quật không chừa phát nào đâu.
Những chuyện mà Minh Huệ tỷ làm ra, cũng không phải một mình ta biết đâu..."
"Ngươi..."
Hà Thanh Nhân có chút lắp bắp, trong nhất thời bị nói đến cứng họng.
Hà Bảo Ngân chặn họng nàng ta xong, cười nói với những khách nhân khác.
"Hôm nay là ngày vui của ca ca ta, cảm tạ mọi người đã tới chung vui. Thời gian hiện tại còn sớm, hay là chúng ta tranh thủ uống trà, nói chuyện, chơi trò chơi một chút, chờ tới giờ lành..."
"Được..."
"Được..."
Chủ nhà đã có lời, người tới làm khách cũng thuận theo, bầu không khí trở lại vui vẻ hòa nhã.
"Vinh vương, Bát vương, Khánh vương điện hạ tới..."
Nữ tử bên này đang cười nói vui vẻ, bên ngoài truyền tới tiếng hô khàn khàn của một thái giám. Ngay sau đó là sự xuất hiện của mấy nam tử dung nhan tuấn dật phi phàm.
Mấy nữ tử dừng lại câu chuyện, nhanh chóng chỉnh trang lại dung nhan, môi đỏ nhoẻn cười, hai má ửng đỏ, xuân tâm có chút nhộn nhạo.
Hà Trí Bình từ bên trong đi ra, chắp tay, hồ hởi.
"Các vị vương gia đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, xin được thứ lỗi... Mời vào..."
Ba vị vương gia cùng tới khiến cho đại sảnh càng thêm phần náo nhiệt.
Vinh Vương sắp nạp Hà Lưu Ngọc là trắc phi, tới chúc mừng là hợp tình. Khánh vương cùng Hà Trí Quang có quan hệ, hắn tới cũng không có ai thắc mắc. Chỉ có Bát vương đến là làm người khác có chút nghi hoặc, khó hiểu.
Giờ tỵ, tân lang đi đón tân nương trở về đến cửa hầu phủ, pháo nổ tưng bừng. Hà Trí Quang trên mặt nở nụ cười tươi rói, hạnh phúc, dắt tay tân nương qua cửa.
"Nhất bái thiên địa..."
"Nhị bái cao đường..."
"Phu thê giao bái..."
Đôi tân lang, tân nương thuận lợi bái đường xong. Tân nương được đưa vào phòng, còn chú rể phải ở bên ngoài tiếp khách.
Hà Bảo Ngân cùng Lại Thanh Hương, Tam công chúa kéo nhau đi tới phòng tân hôn.
"Tẩu tẩu..."
Hà Bảo Ngân vừa vào cửa đã hô lên một tiếng, vui vẻ đi tới trước mặt Võ Yến Nhi, trên tay mang ra một đôi nhẫn.
"Đây là ta đích thân tự thiết kế, để cho thợ kim hoàn nổi tiếng chế tác, trên đời này chỉ có một đôi duy nhất, bên trong nhẫn còn có khắc tên của hai người. Ta tặng cho tẩu và ca ca làm quà tân hôn... Mỗi người một chiếc, một đời, một thế, một đôi, trăm năm hạnh phúc..."
Võ Yến Nhi cẩn thận nhận lấy đôi nhẫn, mỉm cười.
"Cảm ơn tiểu cô..."
"Haha... Quá tuyệt vời... Tẩu tẩu..."
Lại Thanh Hương cùng Tam công chúa chờ cho Hà Bảo Ngân tặng quà xong cũng đi lên đưa lễ vật của mình cho Võ Yến Nhi.
Vì sợ Võ Yến Nhi ở một mình buồn chán, ba người quyết định gọi người mang một bàn tiệc tới phòng, cùng nhau ăn uống, bầu bạn cùng tân nương.
Hôn lễ của Hà Trí Quang thuận lợi kết thúc mỹ mãn. Lê Hữu Quân uống say, ban đêm nhảy tường tới chỗ Hà Bảo Ngân.
Hà Bảo Ngân nhìn thấy hắn, chân mày hơi nhướng lên.
"Sao huynh lại ở đây?"
Lê Hữu Quân thấy nàng, hấp tấp đứng dậy, ôm lấy người vào trong ngực.
"Ta nhớ nàng..."
Hà Bảo Ngân khẽ mỉm cười, để hắn ôm. Lê Hữu Quân cọ cọ cằm trên đầu nàng mấy cái, nói.
"Hôm nay ca ca của nàng đã thành thân rồi, nàng tính đến bao giờ thì gả cho ta..."
Hà Bảo Ngân hơi suy tư, thấp giọng.
"Huynh không tới cửa đề thân, bảo ta làm sao gả chứ..."
"Hả?..."
Lê Hữu Quân nghe được câu trả lời của nàng, trong nháy mắt tỉnh hơn phân nửa rượu. Hắn kích động cúi người nhìn thẳng vào nàng.
"Nàng chờ ta, ta liền tìm ngoại tổ mẫu, bảo người đến Hầu phủ đề thân... Không... Ta hiện tại trực tiếp vào cung nói phụ hoàng ban chỉ tứ hôn..."
Hà Bảo Ngân nhìn bộ dáng cuống cuồng của hắn, khẽ mỉm cười.
"Ta nói chàng đề thân chứ không bảo chàng xin chỉ tứ hôn..."
"À... à... Vậy ta liền đi tìm ngoại tổ mẫu của ta..."
Lê Hữu Quân vui vẻ hôn lên môi nàng một cái, nhanh chóng rời đi.
Phủ Quốc Công.
Quốc Công lão phu nhân, tuổi ngoài bảy mươi, đang ngồi chơi với hai con chó nhỏ. Nha hoàn từ bên ngoài tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo.
"Lão phu nhân, Khánh Vương điện hạ tới ạ..."
Quốc Công lão phu nhân hơi ngẩng đầu, nói.
"Tiểu tử này đã muộn thế này còn tới là có chuyện gì đây?"
Bà vừa dứt lời, Lê Hữu Quân đã đi vào trong viện, giọng nói trầm mang theo một chút hơi men.
"Ngoại tổ mẫu..."
Quốc Công lão phu nhân nhìn ngoại tôn trước mắt, ghét bỏ nhíu mày.
"Nhìn xem, nhìn xem... Cái bộ dáng này của con đi, còn dám ra ngoài gặp người sao?"
Nói thì nói như vậy, bà vẫn đau lòng ngoại tôn của mình liền nói với nha hoàn ở bên cạnh.
"Ngươi đi nhà bếp nấu cho vương gia một bát canh giải rượu..."
"Vâng..."
Nha hoàn nhận mệnh, nhanh chóng rời đi. Quốc Công lão phu nhân nhìn Lê Hữu Quân, nói.
"Hôm nay đột ngột tới gặp ta như vậy là có chuyện gì đây?"
Lê Hữu Quân sờ sờ mũi, hắng giọng một cái, nói.
"Ngoại tổ mẫu... Hôm nay ngoại tôn tới, trước là thăm người, sau là có chút việc muốn nhờ người giúp..."
"Hừ... Ta biết ngay mà, cái tên tiểu tử thối nhà ngươi sao có thể đương yên, đương lành tới thăm cái thân già này chứ... Nói đi, là chuyện gì?"
Lê Hữu Quân cười thập phần vui vẻ, nói.
"Ngoại tôn đã tìm được ý chung nhân, muốn nhờ ngoại tổ mẫu người giúp đến cửa đề thân..."
"Thật?"
Quốc Công lão phu nhân kinh ngạc nhìn hắn, sau đó nghi ngờ hỏi lại.
Lê Hữu Quân bị nghi ngờ có chút lúng túng, ho khan một tiếng.
"Khụ... Đúng vậy?"
"Haha... Tốt... Là cô nương nhà nào? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Quốc Công lão phu nhân kích động cười lớn, gấp gáp mà hỏi. Phải biết rằng ngoại tôn này của bà tuổi đã có chút lớn rồi, từ trước tới này vẫn là mắt cao hơn đầu không để nữ nhân nào trong mắt. Ngay cả thái hậu đưa mỹ nữ tới cho hắn, hắn cũng không nhìn tới.
Bà vẫn luôn một mực lo lắng không yên, nay hắn nói đã có đối tượng vừa ý, bảo sao bà không kích động cho được.
Lê Hữu Quân bất đắc dĩ day trán, nói.
"Là đích nữ Định An Hầu phủ, Hà Bảo Ngân. Năm nay mười tám tuổi..."
"Là nàng sao?"
Quốc Công lão phu nhân đối với Hà Bảo Ngân có ấn tượng khá tốt. Biết nàng là Hà Xuân Huyện chủ, là phúc tinh do Bình Ca đại sư chỉ điểm và công nhận. Tài hoa hơn người còn có sự gan dạ mà không nữ tử nhà quyền quý nào sánh bằng. Đặc biệt là nàng có được thiện cảm của Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân tự mình tới cửa nhờ vả ngoại tổ mẫu là bà đây chứng tỏ hắn rất coi trọng Hà Bảo Ngân này.
Quốc Công lão phu nhân càng nghĩ càng vui vẻ, hài lòng đối với Hà Bảo Ngân.
"Tốt... tốt... Để ta nhờ người đánh tiếng, chọn ngày lành chính thức tự mình tới cửa đề thân..."
"Cảm ơn ngoại tổ mẫu..."
Lê Hữu Quân cười tới vui vẻ không khép miệng. Canh giải rượu được bưng lên hắn một hơi uống cạn, chờ tới khi tỉnh hẳn rượu mới cùng Quốc Công lão phu nhân bàn chuyện đề thân của mình.
(còn tiếp)