Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 91: Bái thiên địa, động phòng hoa chúc




Tiếng pháo nổ vừa vang, rất nhiều tân khách bên trong phủ liền ra đón, nhưng đội ngũ đón dâu quá dài, quá ước chừng một phút đồng hồ thời gian, mới nhìn thấy nhuyễn kiệu Lê Hữu Quân cùng Hà Bảo Ngân ngồi xuất hiện.
"Chúc mừng Khánh Vương......"
Vừa thấy bọn hắn, khách nhân nhao nhao lễ bái chúc mừng, Lê Hữu Quân hôm nay hết sức cao hứng, khó có được cùng những người đó hàn huyên một chút, sắc mặt của hắn trước đây vẫn đều là âm trầm, nhưng hôm nay vẫn treo một bên ấm áp cười, trái lại làm cho những người tiến đến chúc mừng hoảng sợ.
Tân lang, tân nương trở về tự nhiên là tế bái thiên địa, hành hợp hoan chi lễ, đưa vào động phòng.
"Nhất bái thiên địa!"
Lê Hữu Quân nắm tay Hà Bảo Ngân, hướng bốn phía bái một phen.
"Nhị bái cao đường!"
Hai người vui vẻ hướng tới phụ mẫu hai bên mà bái xuống.
"Phu thê giao bái..."
Người chủ trì, khi những lời này hô xong, Hà Bảo Ngân cùng Lê Hữu Quân nhìn nhau cười, ôn nhu bái xuống, bây giờ, bọn họ hiện tại chính là phu thê chân chính.
Sau khi bái đường, Hà Bảo Ngân được đưa tới phòng tân hôn.
Trên cửa đã dán lên chữ hỉ đỏ thẫm, cạnh cửa còn có hai câu đối vui mừng, trong phòng cũng đều là đỏ thẫm sắc, toàn bộ nhìn qua đều vui sướng.
Nhìn trên bàn trước mặt, bầy rất nhiều đậu phộng, táo đỏ các loại, ngụ ý sớm sinh quý tử, còn có hai cái ly rượu, nhất định là uống rượu giao bôi.
Nhìn những rượu và thức ăn này, nàng đột nhiên cảm thấy hơi đói, bất quá trong tẩm điện còn có mấy người săn sóc dâu nhìn, chính là đề phòng nàng ăn vụng, thong thường thành thân cổ đại, tân lang sẽ ở bên ngoài kính tửu, mà tân nương thì đợi trong phòng cho đến khi bầu trời tối đen, đợi sau khi chú rễ trở về vén khăn của nàng ra mới có thể ăn.
Bất quá Hà Bảo Ngân cảm thấy mình sắp đói lả rồi, từ khi thức dậy đến bây giờ nàng còn chưa có cái gì bỏ vào bụng đâu, bụng với lưng sắp dính vào nhau cả rồi. Nghĩ đến Lê Hữu Quân ở bên ngoài uống rượu ăn thịt, nàng cũng phải như vậy.
Nghĩ là làm, Hà Bảo Ngân vẫy tay với Dương Nhung, nói.
"Tỷ đi xem có gì ăn không đi, ta đói sắp hỏng rồi..."
Dương Nhung ái ngại nhìn nàng, lại nhìn mấy người săn sóc dâu, cuối cùng vẫn là đi ra bên ngoài.
Dương Nhung rất nhanh đã trở lại, mang theo về mấy món điểm tâm, cùng một con vịt nướng.
Hà Bảo Ngân thấy đồ ăn tới, chẳng để ý nhiều liền bắt đầu ăn.
Mấy người săn sóc dâu kia đâu có thể ngăn được nàng, nhìn thấy nàng ăn cũng không khuyên can, Hà Bảo Ngân ăn một chút thấy có vẻ hơi nhạt miệng liền uống rượu trên bàn, mùi vị không tệ, trong lúc này không dừng lại được.
Lê Hữu Quân vẫn ở bên ngoài chiêu đãi tân khách, khuôn mặt tươi cười treo một ngày rốt cục không thấy nữa, sắc mặt càng ngày càng đen, Bảo Ngân còn đang chờ hắn động phòng, hắn lại bị những người này kéo lại.
"Khánh vương, ta kính ngài một ly, mong ngài về sau hảo hảo chiếu cố Bảo Ngân, cho nàng một cuộc sống hạnh phúc viên mãn..."
Hà Trí Bình nâng ly ý cười trên mặt ngày càng sâu, ánh mắt nhìn con rể càng xem càng hài lòng.
Nhạc phụ kính rượu như thế nào có thể không uống, Lê Hữu Quân bưng ly rượu lên một hơi uống hết.
"Một chén này ta xin kính vương gia, về sau phải hảo hảo đối đãi tốt với muội muội ta, không được để nàng chịu bất kỳ một chút ủy khuất nào..."
Rượu của anh vợ cũng không thể từ chối, Lê Hữu Quân nâng ly, một hơi liền uống cạn.
Chờ cho Hà Trí Quang kính rượu xong, mấy người Võ Cảnh, Huỳnh Kha, Huỳnh Minh, Đường Y, Lý Mộc cùng mấy vị tướng quân, bằng hữu của hắn lần lượt tự mình tới kính rượu mừng.
"Vương gia, ta kính người một ly, chúc người cùng vương phi trăm năm hạnh phúc..."
"..."
Lê Hữu Quân bất đắc dĩ tiếp nhận những ly rượu của mấy vị này uống vào, không nói một lời, trên mặt càng thêm đen, trong lòng tính toán, những người đều chưa đại hôn, đến lúc đó hắn tuyệt đối nhớ ân tình này để mang trả lễ...
Lại qua một hồi náo nhiệt, Đế Hậu hồi cung nghỉ ngơi, các đại thần còn lại nhìn đến sắc mặt Lê Hữu Quân kia cũng không dám qua đi kính rượu, cho nên Lê Hữu Quân rốt cục có thể trở về.
"Vương gia..."
Hắn vừa muốn đi, Võ Cảnh kéo hắn lại, Lê Hữu Quân thật sự không thể nhịn được nữa, ánh mắt sắc bén nhìn qua, khiến cho Võ Cảnh cảm thấy khắp người phát lạnh, khẩn trương cười nịnh nói.
"Vương gia phải chú ý thân thể."
Nghe vậy, Lê Hữu Quân cũng không để ý hắn nữa, đi nhanh tới tẩm điện.
Đêm động phòng hoa chúc đây là chuyện vui của nhân sinh.
Hiện tại phải làm là đêm động phòng hoa chúc, khóe miệng Lê Hữu Quân vì hưng phấn đều phải vểnh lên trời.
Nhanh chóng trở lại tẩm điện, lo lắng mở cửa phòng ra, nàng nhất định sốt ruột chờ, hắn đúng là nhớ rõ nữ nhân này so với hắn còn gấp hơn.
Nhưng vừa vào cửa hắn nhận thấy được có chút không đúng, những người săn sóc dâu nhìn thấy hắn lập tức đều quỳ xuống.
Lê Hữu Quân trong lòng cả kinh, hẳn không xảy ra chuyện gì đi, vừa thấy, tâm liền buông lỏng xuống, thì ra là bản thân tiểu nữ nhân kia đang ăn uống.
Hà Bảo Ngân đang uống cao hứng, nhìn đến Lê Hữu Quân tiến vào lập tức vui vẻ.
"Phu quân, tới nhanh đến bồi ta uống rượu, mùi vị rượu này thật không tệ, so lần trước còn muốn ngon hơn..."
Bất quá nàng hiện tại đều đã lâng lâng, dưới chân bất ổn gục xuống, Lê Hữu Quân lập tức đi qua ôm nàng đã say khướt ở trong lòng.
"Các ngươi lui xuống đi."
Thân thể mềm mại vào lòng, thân thể lập tức có phản ứng, ánh mắt tối sầm lại, đuổi người săn sóc dâu quỳ trên mặt đất ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn hắn, Lê Hữu Quân ôm nàng đến bên cạnh bàn, rót vào hai ly rượu, đưa cho nàng một ly.
"Tới, uống rượu giao bôi."
Vừa nghe đến uống rượu, Hà Bảo Ngân tự nhiên cảm thấy hưng trí, khẩn trương nhận lấy, cầm liền muốn đưa vào miệng, nhưng Lê Hữu Quân lập tức đoạt lấy, uống vào hai ly rượu kia, sau đó cúi người xuống, nhắm chuẩn môi nàng mà áp xuống, rượu trong miệng hắn nhanh chóng đẩy một phần sang cho Hà Bảo Ngân.
"Rượu giao bôi phải uống như vậy..."
Hà Bảo Ngân vô thức nuốt xuống, ánh mắt mờ mịt nhìm lên khuôn mặt đẹp không góc chết của Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân nhìn nàng, cảm thấy rượu giao bôi cũng đã uống, còn lại liền là động phòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Bảo Ngân bởi vì say rượu hơi hơi đỏ lên, mị nhãn như tơ, so với ngày thường càng thêm hấp dẫn, nhìn nàng đôi môi mê người, trong mắt ám trầm xuống, rốt cuộc khống chế không nổi hôn lên.
Thời điểm bắt đầu là tinh tế triền miên, nhưng như vậy không đủ, hoàn toàn không bình phục được tâm tình hắn, rất nhanh liền đoạt lấy bắt đầu gặm cắn.
Hà Bảo Ngân tuy say, nhưng thân thể vẫn có phản ứng, so với bình thường càng thêm mẫn cảm, hai tay đặt lên cổ của hắn, ôm sát hắn dùng lực hôn trả...
Nhưng một nụ hôn hoàn toàn không đủ, các nàng muốn càng thêm.
"Xoạt!"
Hỉ bào đỏ thẫm quăng ra ngoài, hai người dựa vào gần, lại từng kiện y phục ném đi, gắt gao dán sát ở một chỗ.
Dục hỏa trong hai mắt Lê Hữu Quân càng ngày càng vượng, giống như muốn thiêu đốt Hà Bảo Ngân không còn một mảnh.
"Phu quân..."
Hà Bảo Ngân nũng nịu áp tới, ở trên người Lê Hữu Quân cọ cọ vài cái.
Quần áo hai người rốt cục cởi sạch sẽ, đây đó gắt gao quấn quanh cùng một chỗ, tương hỗ dùng lực ôm, giống như muốn dung nhập vào xương thịt.
"Phu nhân, ta muốn nàng..."
Thân thể Lê Hữu Quân đã đạt tới đỉnh, nhìn người ý loạn tình mê, như là tuyên thệ, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
Hà Bảo Ngân hiện tại đầu óc choáng váng, thân thể giống như bị thiêu đốt, một mực khát cầu cái gì, nghe được hắn nói, theo bản năng đáp ứng.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Lê Hữu Quân rốt cục không tiếp tục ẩn nhẫn, tiến về địa phương hắn vẫn hướng tới…
“A!”
Đột nhiên cảm giác đau đớn làm cho Hà Bảo Ngân hét ầm lên, ôm chặt lấy người phía trên, mắt chảy xuống một giọt nước mắt, há mồm cắn lên bờ vai của hắn.
"Tên khốn này, chàng mau cút ra cho ta... Đau quá... Hức hức..."
"Ngoan... Một lát liền không sao rồi..."
Lê Hữu Quân ôm lấy nàng, nhỏ giọng mà dỗ giành.
"Hít..."
Hà Bảo Ngân nghe hắn nói hung hăng ở trên ngực hắn cắn xuống đúng điểm mẫn cảm, khiến hắn suýt chút nữa nổ tung.
Biết nữ nhân lần đầu tiên sẽ đau, cho nên Lê Hữu Quân cố gắng nhẹ nhàng, trên trán đã dày lên một tầng mồ hôi lạnh, hiện tại muốn tùy tâm sở dục, khi nàng cắn, đau đớn trên thân thể càng thêm thích phát dục vọng của hắn, cuối cùng trầm luân xuống…
Lần lượt tiến công, lần lượt đoạt lấy, làm cho hắn lần lượt đi lên khoái hoạt…
Hà Bảo Ngân ngày thứ hai tỉnh lại, thân thể giống như bị xe nghiền quá, không có một chỗ không đau, xoa xoa huyệt thái dương, đầu cũng hỗn loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên trong lúc đó, nàng phát hiện trên người nàng khoác một cánh tay, trong nháy mắt điện lưu xẹt qua toàn thân, người lập tức tỉnh táo lại.
Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của nàng!
Nàng cư nhiên uống say, một điểm ấn tượng đều không có.
Khi nhìn thân thể mình, quả nhiên không mặc y phục, mà nam nhân ôm mình kia ngủ thập phần thỏa mãn, cũng không mặc gì, còn có hôn ngân kín toàn thân, nơi nào đó kịch liệt đau đớn, đều nói cho nàng, lần đầu tiên của nàng liền mất như vậy!
Lắc đầu, cẩn thận nghĩ lại, trừ đau vẫn là không có cảm giác gì, đáng chết, vì sao ngày hôm qua lại uống rượu, lần đầu tiên không nên như vậy...
(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.