Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 37: Thôn trưởng triệu tập người trong thôn




Editor: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Người nghỉ ngơi bên cạnh xem xét tình huống này là biết có chuyện gì xảy ra rồi, nhao nhao nhỏ giọng nói chuyện, Chu Đại tức giận kéo Đại Hổ qua rồi dùng chân đá, Chu đại tẩu vội vàng tiến lên ngăn cản, trên bờ ruộng lại vang lên tiếng chửi bậy và kêu khóc, lại dẫn thêm nhiều người đến, đợi đến khi nghe được chuyện gì xảy ra thì ai cũng chỉ trỏ.
Thật ra ở nông thôn trẻ con nghịch ngợm gây sự cũng rất bình thường, những người lớn cũng chỉ mắng mấy câu coi như xong, nhưng khi dính đến chuyện trộm đồ thì cho dù không so đo với hài tử cũng sẽ đi tìm người lớn lý luận, dù sao đồ vật trong nhà của ai cũng không phải là tự nhiên mà có, cho dù có là cọng rau ngọn cỏ thì cũng là đồ tốt.
Bình thường nhân duyên của Chu đại tẩu không tốt lắm, Đại Hổ càng là thèm ăn, ưa thích trộm đồ vật của nhà người khác, hiện tại bị phát hiện ra việc uống trộm canh đậu xanh của nhà Tạ Hữu Thuận, tất nhiên sẽ có người cùng chung mối thù.
“Được rồi, đừng đánh thằng bé nữa, dạy nó sau này đừng đi trộm đồ nữa là được rồi.”
Tiêu Lê Hoa thấy Chu Đại dùng sức đạp Đại Hổ thì lo lắng hắn sẽ đạp hỏng đứa nhỏ mất, đứa nhỏ có thể đánh mấy lần, nhưng không thể đánh hỏng a.
Lúc này Chu đại tẩu mới đoạt được Đại Hổ từ trong tay Chu Đại, kéo ra sau lưng mình, nghe được Tiêu Lê Hoa nói liền quay đầu lại trừng nàng nói: “Không cần ngươi ở đây giả bộ làm người tốt! Không phải chỉ uống một chút canh đậu xanh của nhà ngươi sao? Có gì tốt chứ? Thật là nhỏ mọn! Chấp nhặt với đứa bé!”
Tiêu Lê Hoa nhíu mày, thầm nghĩ người này thật sự là không nhìn ra người có lòng tốt, nếu không phải thấy Đại Hổ là đứa bé, nàng sẽ không nói nhiều đâu, nàng mới lười nhiều lời với gia đình này.
“Uống canh đậu xanh của nhà ta cũng không phải không được, nhưng mà phải nói một tiếng, nếu thằng bé nói, ta không phải là không cho, ngươi cũng đã nói là chỉ một chút canh đậu xanh. Nhưng mà Đại Hổ lại vụng trộm uống, còn châm thêm nước vào đó. Mấy thứ như đồ ăn này có thể để người khác tùy tiện thêm đồ vào sao? Châm nước là còn nhẹ đó, lỡ như thứ được thêm vào không phải là nước thì sao? Ngươi nói xem thứ này còn có thể khiến người khác yên tâm mà uống hả? Nếu lo lắng, chúng ta sẽ đổ hết bình canh đậu xanh này, vậy không phải là lãng phí thức ăn rồi sao?”
Tiêu Lê Hoa nói.
“Chu đại tẩu, nếu như ta không có được sự đồng ý của ngươi mà uống cháo nhà ngươi nấu, còn thêm nước vào bên trong, mà ngươi lại phát hiện cháo bị người động tay động chân, ngươi còn có thể yên tâm mà ăn nó không?”
Người bên cạnh nghe xong cũng nhao nhao gật đầu, thầm nghĩ đúng thật là như thế, nếu bọn hắn có uống thì nội tâm cũng sẽ không yên ổn, người nhát gan một chút có khả năng sẽ không uống rồi, nhìn xem canh đậu xanh mà Tiêu Lê Hoa làm, nhìn màu sắc đã biết nó rất giải khát, nếu đổ đi thì rất đáng tiếc.
Chu đại tẩu còn muốn nói tiếp, nhưng Chu đại đã giật bả vai nàng lại, miệng mắng to: “Được rồi, ngươi còn muốn trách móc gì nữa? Một đứa bé ngoan đã bị ngươi dạy hư mất rồi! Đúng một bên đó đi, nếu không mệt thì tiếp tục đi cắt lúa mạch! Tạ tứ huynh đệ, Tứ đệ muội, thật xin lỗi, tiểu tử này thiếu bị đánh rồi, nếu không đợi đến buổi trưa chúng ta mang theo canh đậu xanh đến đền cho các ngươi a.”
Chu Đại mắng Chu đại tẩu xong thì quay sang xin lỗi Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa, tên hắn là Chu Mãn, chẳng qua là người khác đã quen gọi hắn là Chu Đại rồi.
Tạ Hữu Thuận nói: “Không cần đâu, chỉ là một bình canh đậu xanh thôi, coi như là cho thằng bé uống, chỉ có điều lần sau muốn uống thì nói một tiếng, đừng có châm thêm nước vào trong bình này nữa là được rồi. Chút thông minh nhỏ này nếu có thể dùng trong chuyện học hành sẽ tốt hơn.”
“Ngươi nói phải, nói rất đúng. Xú tiểu tử đến xin lỗi đi! Đừng tưởng rằng có nương ngươi che chở thì ta không đánh ngươi được! Lát nữa về nhà xem ta có đánh gãy chân ngươi không?” Chu Đại trừng mắt nhìn Đại Hổ rồi mắng. Đại Hổ từ sau lưng Chu đại tẩu đi ra, nói xin lỗi.
Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa cũng không so đo với đứa bé, khoát khoát tay nói được.
Đoàn người thấy trận phong ba này qua rồi, đều ngồi xuống nghỉ ngơi nói chuyện, có người nhìn thấy mũ cỏ, khẩu trang và bao tay mà của Tạ Hữu Thuận nên tò mò, cầm qua xem xét, biết rõ cái này sử dụng thế nào, tất cả đều nói biện pháp này thật tốt, còn nói sao mình không nghĩ ra được. Biết rõ đây là do Tiêu Lê Hoa nghĩ ra, không ít người cũng biết bây giờ Tiêu Lê Hoa đã đổi tính rồi, nhưng họ cũng không tiếp xúc nhiều, bây giờ nhìn thì thấy là sự thật.
Trước kia Tiêu Lê Hoa không phải là có cừu oán với tất cả mọi người, cho nên những người này cũng nhao nhao khen ngợi nàng.
“Hừ, có thể nghĩ ra cách này, còn làm xong để dùng, sao lại không lấy ra nói cho người khác biết, không nói cho các hương thân thì cũng phải nói cho người trong nhà chứ, thật đúng là chỉ biết chính mình. Có phải là các ngươi thấy chúng ta chịu khổ các ngươi không phải chịu khổ thì trong lòng các ngươi sẽ đặc biệt thoải mái không?”
Chu đại tẩu nói, trên mặt nàng cũng bị cọng lúa mạch đâm vừa đau vừa ngứa, tay cũng đau xót.
Mọi người nghe xong lời này, có người trong lòng cũng có chút chán ghét, thầm nghĩ cũng đúng a, cách này thật tốt, nếu sớm nói cho bọn họ biết, không phải là bọn họ đã sớm có chuẩn bị, ít nhất cũng có thể thoải mái một chút. Bọn người Tạ Hữu Thuận đều không có chút động tĩnh nào, ngay cả người trong nhà cũng không nói, thật sự là ích kỷ.
Tiêu Lê Hoa nói: “Cái này là ngày hôm qua chúng ta mới nghĩ ra được, mọi người cũng thấy mũ cỏ, khẩu trang cùng bao tay này đều rất dễ làm, một buổi tối đã làm xong, nhưng chúng ta cũng không thể chạy tới nói cho mọi người vào đêm hôm khuya khoắt thế chứ.”
Mọi người nhìn thấy cách đan mũ cỏ cũng rất đơn giản, khẩu trang và bao tay cũng không được làm tỉ mỉ, bọn họ lập tức cảm thấy mấy người Tạ Hữu Thuận không phải người ích kỷ như vậy, vừa rồi chính mình thật sự là nhạy cảm. Mấy nông dân này rất chất phác, cảm thấy trách lầm người thì trong nội tâm không được tự nhiên, nhao nhao mở miệng giúp đỡ Tạ Hữu Thuận nói chuyện. Càng có người tìm Chu đại tẩu gây khó dễ nói Chu đại tẩu không có gì lại đi kiếm chuyện, làm Chu đại tẩu tức giận đến mặt đỏ bừng, bị Chu Đại kéo đi cắt lúa mạch tiếp.
Làm đến buổi trưa, lúa mạch nhà Tạ Hữu Thuận chỉ còn một chút chưa cắt xong, Tạ Hữu Thuận lại bảo Tiêu Lê Hoa về nhà nấu cơm, hắn ở chỗ này cắt tiếp.
Tiêu Lê Hoa nói nếu hắn mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi, sau đó đi về nhà nấu cơm, nghĩ thầm buổi sáng nói phải làm mì cho bọn họ ăn, Tiêu Lê Hoa vén tay áo lên bắt đầu nhào bột, nàng làm chính là mì cán tay, khi làm mì này thì cần sức tay nhồi nhiều lần và bỏ thêm trứng gà vào. Nghĩ đến ăn mì sợi sẽ không đói nhanh, nàng lại dùng phần bột còn lại làm hai miếng bánh, còn xào một chút thức ăn. Thời điểm nàng làm bánh, hai đứa nhỏ đã ôm chén nhỏ của mình bắt đầu ăn rồi, ăn rất ngon miệng. Đợi đến khi Tiêu Lê Hoa làm xong bánh và đồ ăn thì hai đứa nhỏ cũng ăn xong.
“Nương, chúng con đi ra đất nha, sẽ gọi cha trở về ăn cơm.” Thạch Đầu nói với Tiêu Lê Hoa.
“Đi đi, nhưng mà không được chạy, vừa mới ăn xong mà chạy sẽ bị đau bụng. Đến ruộng thì chơi ở dưới bóng cây, không được đến chỗ có mặt trời mà phơi nắng đâu.”
“Đã biết rồi, nương, chúng con đi đây.”
Thạch Đầu nắm tay Mộc Đầu chạy ra ngoài, Mộc Đầu quơ quơ bàn tay nhỏ bé với Tiêu Lê Hoa, sau đó mới đi.
Một lát sau Tạ Hữu Thuận trở về, thấy đồ ăn trên bàn, lại thấy là hai tô mì liền biết rõ Tiêu Lê Hoa chưa ăn, nói với nàng: “Nàng ăn trước đi a, chờ ta lại đói bụng thì sao.”
“Không có việc gì, có người cùng ăn cơm mới vui. Chàng rửa mặt trước đi, ta đã chuẩn bị nước cho chàng rồi.” Tiêu Lê Hoa cầm cái chổi trên giường gạch giúp Tạ Hữu Thuận phủi cây cỏ trên người xuống, sau đó giúp hắn rửa tay rửa mặt. Tạ Hữu Thuận lập tức đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong thì trở về miệng lớn ăn cơm, trước tiên ăn hết sạch một tô mì lớn, sau đó lại ăn bánh, ăn đặc biệt no bụng, người cũng lấy lại tinh thần, nhìn xem Tiêu Lê Hoa vẫn còn chậm rãi ăn, liền đưa cái bánh còn lại cho nàng, “Nàng cũng ăn nhiều một chút.”
“Một tô mì này của ta là đủ ăn rồi, nếu chàng ăn không hết thì để đấy, đợi đến buổi tối lúc nấu cơm thì cho chàng ăn lót bụng trước.”
“Vợ, nàng suy nghĩ thật chu đáo.”
Tạ Hữu Thuận cười nói, tuy là thật mệt mỏi, nhưng trong lòng rất vui vẻ, giống như bây giờ có để cho hắn đi là việc nặng nhọc một ngày một đêm hắn cũng làm được. Khó trách người ta nói cưới được vợ tốt, mỗi ngày về nhà ăn cơm vợ làm là đã cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, thật đúng là như vậy.
Tiêu Lê Hoa liếc hắn một cái, lại tiếp tục cúi đầu ăn mì, chẳng qua là ăn nhanh hơn.
Cơm nước xong xuôi Tạ Hữu Thuận vội vàng đánh xe bò ra ruộng, hai người bắt đầu cột lúa mạch lại, đem lúa mạch đặt lên xe bò, từng xe từng xe kéo về nhà, trong thôn có sân phơi nắng chuyên dùng để phơi lương thực, nhưng mà lần này cửa ra vào nhà bọn họ cũng lớn, có thể dành một phần sân phơi một mẫu lúa mạch này, đến lúc đó cũng dễ trông coi hơn.
Người trong thôn thấy Tạ Hữu Thuận dùng xe bò nhà hắn kéo lúa mạch đều rất hâm mộ, chẳng qua là xe bò nhà Tạ Hữu Thuận đã sớm cho mượn, cũng không đến phiên bọn họ dùng.
Chờ đến khi kéo lúa mạch nhà mình xong, Tạ Hữu Thuận đem xe bò cho bên nhà cũ mượn, đây là chuyện bọn họ đã bàn từ sớm, ngược lại Tạ Hữu Thuận sẽ không đi qua đó giúp đỡ, ruộng cạn của bên nhà cũ không nhiều, nhưng người thì rất nhiều, không cần hắn nữa. Bản thân hắn thì đi giúp người nhà Vương Đại Sơn làm việc, lúa mạch nhà bọn họ có đến hai mẫu, chỉ hai phu thê bọn họ thu hoạch cũng có chút quá sức. Tạ Hữu Thuận đi không bao lâu, Tiêu Lê Hoa cũng đi theo, nàng lại để cho hai đứa nhỏ ngồi ở nhà trông chừng lúa mạch, dạy bọn họ chơi mấy trò chơi đơn giản, nên không sợ bọn họ chạy loạn. Có hai người đến hỗ trợ, nhà của Vương Đại Sơn cũng nhanh chóng xong việc.
Người ở Thôn Hạ Cầu bình thường trong nhà đều có ruộng cạn, ruộng nước rồi còn cả ruộng cát, cho nên kiểu thu hoạch gấp gáp này làm cũng nhanh chóng, bình thường một ngày là xong việc, ngày hôm sau phơi nắng là được, sau đó cầm trục lăn lăn một vòng, làm sạch vỏ lúa mạch xong là có thể cho vào túi. Số lúa mạch này hoặc là bán đi hoặc là giữ lại để nộp thuế, hoặc là lấy nó mài thành bột, từng nhà đều có tính toán tỉ mỉ.
Bây giờ là mùa thu hoạch lớn, tất cả mọi người đều có nhiều lương thực, ai cũng cao hứng, cho dù mệt mỏi thì trên mặt đều treo dáng vẻ tươi cười. Chẳng qua vẻ tươi cười này đã bị đánh tan sau khi tất cả mọi người cất kỹ lúa mạch rồi nghỉ ngơi lấy sức vài ngày, sau đó lại chuẩn bị đi trồng bắp. Người đánh tan phần tươi cười này chính là mấy nha dịch mặc trang phục quan sai. Bọn họ đi đến nhà trưởng thôn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Rất nhanh thì cái chuông lớn trong thôn đã bị gõ vang, đó là tín hiệu thôn trưởng triệu tập mọi người trong thôn đến nhà của hắn, bình thường nếu trong thôn có chuyện lớn muốn thông báo thì sẽ gõ cái chuông lớn kia.
Người trong thôn đều buông việc trong tay xuống rồi đi về hướng chuông lớn kia, Tạ Hữu Thuận cùng Tiêu Lê Hoa cũng đi, hai người một tay dẫn một đứa nhỏ, trên đường đi đã thấy nhiều người cùng đi về một hướng, tất cả mọi người đang đoán là có chuyện gì xảy ra, trên mặt mỗi người đều là vẻ khẩn trương, bởi vì thời điểm cái chuông lớn này bị gõ vang thì chuyện xấu luôn nhiều hơn là chuyện tốt.
“Hữu Thuận, chàng đoán xem có chuyện gì xảy ra?” Tiêu Lê Hoa hỏi, trong nội tâm nàng có chút khẩn trương, nàng chỉ muốn sống yên ổn thôi.
“Đừng lo lắng, cho dù có chuyện cũng là chuyện của toàn thôn.” Tạ Hữu Thuận an ủi Tiêu Lê Hoa, chẳng qua lông mày hắn cũng nhíu lại.
Đến chỗ chuông lớn, nơi đó đã bị vây quanh bởi một vòng người, nữ nhân và đứa nhỏ đều ở đằng sau, nam nhân đính môn lập hộ thì ở đằng trước, thôn trưởng Lý Cao đứng ở trên một tảng đá ở chính giữa, sắc mặt có chút trầm trọng, khiến cho người trong thôn càng thêm khẩn trương, thầm nghĩ lần này lại có chuyện lớn gì rồi, ngay cả sắc mặt của thôn trưởng cũng không tốt.
Thôn trưởng thấy người đến đông đủ liền lấy tẩu thuốc trong miệng ra, ho một tiếng, há miệng lớn tiếng nói: “Các hương thân đừng nói nữa, đều im lặng một chút, gọi mọi người đến đây là có chuyện muốn nói! Mọi người nghe xong đừng náo loạn, việc này cũng không có cách nào, nghĩ cách giải quyết mới là lẽ phải!”
“Thôn trưởng, ngài nhanh nói đến cùng là xảy ra chuyện gì đi, ngài nói vậy chúng ta càng sốt ruột!” Trong đám đông có người kêu lên, một đám người ở sau phụ họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.