“Đây cũng là chuyện của gia môn, ngược lại vốn dĩ làm phiền người rồi.” Tân Cầm Nhi hiểu lễ cúi người, chưa chờ Huyền Uyên Thành đáp lại, tiếp tục nói: “Tiểu nữ đem tỉ tỉ tới, coi như hoàn thành giao phó, không còn chuyện gì nữa thì tiểu nữ trở về trước.”
Huyền Uyên Thành gật đầu, phất tay kêu gia nhân tiễn Tân Cầm Nhi đi, phần Tân Phương Phương, lúc này nàng cảm giác mình giống như hàng hóa bị giao đến, mà người nhận hàng.
Nghĩ đến đây mắt nàng không tự chủ dính lên người Huyền Uyên Thành, lại phát giác chính chàng cũng nhìn mình.
Hai mắt giao nhau, ở giữa hai người như có dòng điện xẹt qua, theo sau bốn mắt đẹp đẽ lay động, khoảng khắc đối diện ấy, cả hai đều thấy rõ trong mắt đối phương là ai. Chươ𝓷g 𝒎ới 𝓷hấ𝒕 𝒕ại — 𝗧rU𝒎𝗧 r𝓊y𝙚𝓷.𝘝𝓷 —
Tự nhiên trong sáng phản chiếu hình dáng riêng mình.
Không biết nhìn qua bao lâu, chỉ biết khi tiếng trái tim bản thân nhảy nhót, biểu tình mới khiến Tân Phương Phương thức tỉnh, vội vã chuyển mắt.
Trông thấy nàng cứ như vậy né tránh, đôi gò má lại ửng hồng một tầng, Huyền Uyên Thành phán ứng quan tâm hỏi: “Tân tiểu thư không sao chứ?”
Tân Phương Phương chớp chớp mắt, tránh đi ánh nhìn từ chàng, hé môi vô thức lắp bắp: “Không... không sao, đúng rồi chuyện của tiểu nữ là như thế nào?”
Bộ dạng thiếu nữ ngưỡng ngùng rối bời đập vào mắt, nàng biểu hiện ngây ngô che đậy càng chọc lòng chàng trở nên vui vẻ một mảnh, có điều ngoài mặt Huyền Uyên Thành vẫn bình thản.
Lúc nghe nàng nhắc đến chính sự, Huyền Uyên Thành ngược lại nói: “Trước khi nói chuyện kia, Tân tiểu thư có thể cho phép ta gọi nàng là Phương Phương hay không?”
Tiếng nói câu hỏi thập phần dịu dàng truyền qua, Tân Phương Phương bình tĩnh dần nửa vời, tuy nhiên nàng nhanh chóng dùng nụ cười che đậy, trả lời chàng: “Tùy ý của Vương Gia.”
Nhận được câu đáp như ý, Huyền Uyên Thành cong cánh môi, thoảng chốc cười nhẹ, sau dần nghiêm túc nói chuyện: “Lần trước ở phủ Thái Tử mang nàng về, Ôn Khanh có bắt mạch cho nàng, mới biết trên người nàng trúng độc, chỉ là ta có điều tra, không phải do bên Thái Tử hạ. Sau Hữu Ly xuất hiện cùng biểu hiện khác lạ, Ôn Khanh vừa hay trông thấy, nên nghi ngờ tìm hiểu, là biết tới cây Mật Đình từ chỗ nàng... Theo như ta biết, nàng phải uống thứ đó?”
Bên trong lời nói Huyền Uyên Thành hoàn toàn từ tốn, cho Tân Phương Phương chậm rãi nghe, đồng thời chàng chờ đợi câu đáp của nàng.
“Đúng, cây Mật Đình là một dược liệu trong thuốc, mà Hữu Ly cho tiểu nữ uống khi phát bệnh, nhưng tiểu nữ không biết công hiệu cụ thể từ Mật Đình, nếu đúng thật như Vương Gia và Mặc công tử tra ra...” Tân Phương Phương nói đến liền lưỡng lự.
Nàng chính là không nói ra được, Hữu Ly trong kí ức, một thúc thúc chăm sóc Tân Phương Phương nhiều năm, ít nhiều có tình cảm, mặc dù nàng không phải nguyên chủ, thì thân thể này vẫn còn phản ứng.
Dáng vẻ lo lắng của Hữu Ly khi nàng phát bệnh, đến tận tâm tận lực chăm sóc, tuy ban đầu gặp gỡ, Thừa Tướng thỉnh cầu nhiều lần, Hữu Ly mới giúp, mà về sau Hữu Ly lại yêu quý, nuôi dưỡng như nữ nhi mình, bởi lẽ đó nguyên chủ đối diện với Hữu Ly, gắn bó hơn mười năm, cảm xúc tại lòng sớm đem người này thành phụ thân, vô lo trao tin tưởng, xác thực hơn cả Thừa Tướng.
Nay sự việc hé lộ, nàng đứng trước ân tình và lừa dối, bắt buộc chọn lựa một cái! Ai, thật đau đầu!
Tân Phương Phương khó xử suy nghĩ, Huyền Uyên Thành bên này nhìn nàng, chàng tựa hồ hiểu thấu điều gì, nhẹ giọng an ủi: “Mọi chuyện chưa sáng tỏ, nàng không cần vội vã tiêu cực, biết đâu nguyên nhân bên trong là chứa đựng tốt đẹp.”
“Đa tạ Vương Gia quan tâm tiểu nữ, dù mọi việc thế nào, tiểu nữ sẽ luôn mong điều tốt tồn tại.” Lời tuôn rơi, Tân Phương Phương bình tâm mím môi, trong lòng nàng có ý nghĩ khác.
Số phận của Tân Phương Phương thảm như nào, chính nàng rõ, cứ cho là tình thân, tình nghĩa Hữu Ly dạt dào chăng nữa thì dựa trên kết cục tàn tạ tác giả viết về nguyên chủ, ân tình có sâu sắc mấy chả sớm cũng muộn như khói mây biến tan.
Kể cả tình tiết bị đảo lộn, thì mọi cái về sau càng chẳng có trái ngọt mà ăn.
Đồ ăn đảo qua đảo lại, hầu như không ngon được món nào hết, mình chứng hiện tại nàng trải qua các loại khổ, bây giờ ngoài cẩu trời không sao, rồi tự thân ứng phó ra, chẳng còn cách khác.
Nhưng nghĩ tới, Huyền Uyên Thành tại sao cứu nàng nhiều lần?
Nói qua nói nhiều, chưa nghe thấy lí do, trước đó không ai nhắc thêm, rốt cuộc là Thừa Tướng phụ thân nhờ cậy, hay chàng có ý với nàng?
Suy nghĩ nảy ra, Tân Phương Phương lần nữa phỉ nhổ bản thân, nàng không hiểu sao nghĩ tới nghĩ lui nghĩ vào vấn đề không liên quan.
Hầu như mỗi lần gặp chàng nàng đều rối loạn, đầu óc không tự chủ, cả trái tim bấn loạn theo.
Huyền Uyên Thành không biết nàng nghĩ gì để nói tiếp, đành gật đầu đáp lại, hai mắt chàng chỉ thấy thiếu nữ trước mặt vô cùng khách sáo, khiến cho chàng khó tiến thêm một bước quan hệ cùng nàng.
Mà có đôi lúc nàng thâm tàng bất lộ, khó nhìn rõ tấm lòng, khi lại rất dễ dàng, tùy thời bộc lộ tâm tư để người khác thấy,
Nên chàng chẳng biết mình có bao trọng lượng ở nàng.
Không thấu nổi Ôn Khanh nhìn kiểu nào ra nàng thích chàng.