Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 12:




Ta cơ hồ là bị Ba Đặc Nhĩ ném xuống cỏ.
Ba Đặc Nhĩ là hảo thủ đô vật hạng nhất trong tộc, thể trạng cao lớn to béo. Y vốn là thân binh của Thiết Mộc Chân, từ khi Đà Lôi chính thức gia nhập quân đội, liền được phái trở thành cận vệ của Đà Lôi. Lấy thể trạng của y mà nói, cho dù muốn khiêng ta giống như khiêng bao tải cũng dư sức, cũng may mà y vẫn còn để lại cho ta chút mặt mũi, không quăng ta như quăng bao tải, có thể thấy được ta làm ‘con gái của Thiết Mộc Chân’ cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
—— Tất cả đều là tự mình an ủi mà thôi.
Trên thực tế ta căn bản chính là bị Ba Đặc Nhĩ ném về phía trước… Nhưng lại theo quán tính, ngã về phía sau với một tư thế khá là bất nhã.
Sau đó nghe được đồng thời ba tiếng kinh hô.
“Hoa Tranh!”
“Đà Lôi, thân binh của ngươi đang làm cái gì? Cư nhiên lại dám ném vị hôn thê của bổn thiếu gia!”
“Ngươi quản cái gì? Còn nữa, ai nói muội tử của ta sẽ gả cho ngươi.”

Tốt lắm, có vẻ rất vui nhỉ, thế cho nên hoàn toàn không có ai nghĩ đến chuyện đỡ ta dậy một cái… May mắn ta còn có thể tự mình nhúc nhích…
Đầu năm nay, nam nhân chính là không đáng tin cậy a… Ngay cả ca ca cũng giống vậy…
Ta cắn răng xoa xoa thắt lưng đứng lên, căm tức nhìn ba tên đứng trước mặt.
Quách Tĩnh không chống đỡ được lui về phía sau nửa bước, sau đó… Đà Lôi quay đầu chuyên chú nhìn ngắm đàn bò dê phía xa xa, sau đó… Quên đi, bộ dáng Đô Sử đại gia kia vẫn là mặt vênh lên tận trời, ta cũng không thể trêu vào hắn.
Trước thu thập người trong nhà đi.
Vì thế chống nạnh chỉ thẳng mặt quát: “Đà Lôi, Quách Tĩnh, các huynh ở đây làm gì!”
Tuy rằng biết Đà Lôi gặp Đô Sử mà không có tranh chấp gì mới là kỳ tích, nhưng mà… Thỉnh thoảng hắn không thể cố gắng nhịn một chút sao?
Đà Lôi căm giận nói: “Tên tiểu tử xấu tính này tìm an đáp gây phiền toái!”
Lấy khẩu cung của nhân chứng Đà Lôi như sau:
Lúc ấy Quách đại hiệp tương lai đang chăm chỉ rèn luyện, tên tiểu tử xấu tính nào đó ngang nhiên vô cớ xông đến quất hắn một roi ngựa. Quách Tĩnh lúc này thân thủ tuy vẫn còn chậm chạp, nhưng đối phó với người thường vẫn là dư sức, một roi của Đô Sử chẳng những không khiến hắn bị thương, còn bị hắn túm chặt giật lại đến lảo đảo, Đà Lôi thấy việc nghĩa ra tay, xông lên tranh chấp với Đô Sử…
Khụ khụ, vị nhân chứng này tuy rằng có tính thiên vị một bên, đôi chỗ không hợp lý, nhưng ta cũng có thể đoán được đại khái tình hình. Tóm lại cũng vẫn giống như trước đây, hơn phân nửa lại là vì mấy chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi, khiến Đô Sử nhìn Quách Tĩnh không vừa mắt, sau đó Đà Lôi che chở Quách Tĩnh, sau đó trở thành Đô Sử cùng Đà Lôi tranh chấp…
Ta ai oán nhìn về phía Ba Đặc Nhĩ giống như một tòa tháp sắt đứng phía sau, vì cái gì mỗi lần ba người bọn họ cãi nhau cũng đều lôi ta tới giải quyết? Trông ta rất giống bình chữa cháy sao…
Ba Đặc Nhĩ hiên ngang lẫm liệt nhìn lại, cái loại ánh mắt ‘Cho ngươi chết’ này thật sự là làm cho ta hận không thể nhảy dựng lên cong hai móng vuốt với y… Vì cái gì phải nhảy dựng lên? Bởi vì không nhảy lên thì làm sao mà với tới y được …
“Hoa Tranh! Cô nhìn cái gì vậy!” Thanh âm tức giận của Đô Sử vang lên phía sau ta.
Ta còn chưa kịp nói chuyện, Đà Lôi đã nhảy dựng lên, “Muội tử ta muốn nhìn gì thì nhìn, ngươi quản được sao?”
Ừm, Đà Lôi ngươi nói rất khá! Dẫn trước.
“Nàng sắp gả cho ta, vì sao ta không thể xen vào?”
… Đô Sử vượt lên!
“Ai nói nàng sẽ gả cho ngươi! Ta còn không đồng ý!”
Ta vô cùng vừa lòng, Đà Lôi lại dẫn trước!



Thiếu chút nữa quên, ta tới là để khuyên giải, không phải là tới để xem kịch…
“Khụ khụ… Cái kia… Hôm nay lại là vì cái gì mà tranh chấp?”
Không khí đột nhiên yên tĩnh, ba người nhìn trời a nhìn trời, xem đất a xem đất, chính là không một kẻ nào mở miệng. Không khí này thực kỳ lạ a… Bình thường Đà Lôi cùng Đô Sử đã sớm lên tiếng.
“Uy, rốt cuộc là vì cái gì a?”
Ba người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó bắt đầu trừng nhau… Mắt thấy một trận hỗn chiến mới sắp triển khai, ta âm thầm tính toán, quyết định bóp quả hồng mềm trước, trước tiên đuổi Quách Tĩnh đi.
“Quách Tĩnh, nhị sư phụ dạy huynh ‘Võ giới’, đọc cho ta nghe.”
Quách Tĩnh bối rối nói: “Võ giả, giới chi tại đấu, duy đối trung thần, hiếu tử, tiết phụ, liệt sĩ, cho dù liều chết, cũng nên khuynh lực tướng đến đỡ.”
Hai mươi bảy chữ này chính là nguyên tắc của người học võ, kẻ học võ phải ghi nhớ tạc tâm, Quách Tĩnh cũng có thể thuộc làu làu.
“Nhị sư phụ có nói ý nghĩa ‘Giới chi tại đấu’, huynh còn nhớ rõ không?”
“Nhớ rõ, không thể tùy ý ra tay với người thường.”
“Vậy vừa rồi huynh ra tay với Đô Sử có phải đã phạm ‘Võ giới’?”
Quách Tĩnh thành thực gật đầu.
Ta một tay chống nạnh, một tay chỉ về triền núi phía xa xa, “Được, qua đằng kia chạy năm mươi vòng, sau đó luyện tập gấp đôi bài học ngày hôm nay.”
Mắt thấy một thế hệ đại hiệp tương lai cứ như thế nghe lời chạy về phía xa, ta đột nhiên cảm thấy… mình thật sự là rất có phong phạm đại tỷ… Vui mừng mỉm cười, mỉm cười…
“Hoa Tranh, cô nói cái gì cùng tiểu tử kia vậy?”
… Lúc này ta mới nhớ ra Đô Sử nghe không hiểu tiếng Hán, có lẽ hắn nhìn thấy ta cùng Quách Tĩnh luyên huyên một hồi, sau đó Quách Tĩnh liền biến thành ‘đứa trẻ chạy về phía mặt trời’ rồi…
Tuy rằng rất muốn nói “Ta niệm hai câu thần chú làm cho người ta phải nghe lời” hay mấy câu linh tinh, nhưng lo lắng cho cảm xúc người nghe cần ổn định, cho nên ta thành thật trả lời:
“Ta phạt hắn qua đằng kia chạy năm mươi vòng, việc học hôm nay luyện gấp bội.”
Cái này… Đô Sử đại gia hẳn là vừa lòng rồi chứ…
Tuy rằng cũng không phải vì ta muốn làm cho hắn vừa lòng mới phạt Quách Tĩnh. Thân là người tập võ, không được ngang nhiên ra tay với người bình thường, nếu không tuân thủ điều đó, chỉ cần tranh chấp nhỏ cũng có khả năng dẫn đến tai nạn chết người…
“Ngươi, các ngươi…” không biết vì sao Đô Sử lại tức giận đến mức nói không lên lời, sau một lúc lâu mới bực tức nói: “Về sau không cho phép cô nói chuyện cùng tên người nam mọi rợ đó!”
Ta liếc mắt nhìn, mặc kệ hắn.
Đà Lôi cả giận nói: “Chuyện giữa muội tử ta cùng an đáp, ngươi quản được sao?”
Đô Sử cũng cả giận nói: “Nàng lập tức sẽ gả cho ta, vì sao ta không thể quản?”
Ách? Ta lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ đến, ngày hôm qua Đà Lôi nói Vương Hãn phái người đến thương nghị chuyện thành hôn giữa Đô Sử với Hoa Tranh, chẳng lẽ là Đô Sử theo sứ giả tới đây, khó trách mới sáng sớm đã xuất hiện ở chỗ này.
Vấn đề là… Hắn không phải nên ở chỗ Thiết Mộc Chân mới đúng sao, vì cái gì lại chạy tới tìm Quách Tĩnh gây phiền toái?
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, Đà Lôi đã đứng chắn trước người ta. “Đô Sử, ngươi nghe cho rõ, ta tuyệt đối sẽ không để cho Hoa Tranh phải gả cho ngươi!”
Đô Sử sau một lúc lâu mới từ trong lỗ mũi “Hừ” ra một tiếng: “Chỉ sợ việc này ngươi không làm chủ được! Đừng tưởng rằng chuyện hôm qua các ngươi làm ta không biết… Gã người nam mọi rợ an đáp của ngươi…”
Đà Lôi cắn răng nói: “Ta không biết phụ hãn nghĩ như thế nào, ta cũng không quan tâm phụ hãn nghĩ như thế nào, tóm lại chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng mơ tưởng cưới Hoa Tranh!”
Đô Sử cười nhạo một tiếng, “Đà Lôi, muốn ngươi chết cũng chẳng phải chuyện gì khó…”
Ngữ khí của hai người bọn họ… Vì sao càng ngày càng không hợp nhau rồi…
Ta vừa cúi người, định chui từ phía sau Đà Lôi ra để nhìn cho rõ, lại bị hắn đưa tay cản lại, chắn bên cạnh.
Đà Lôi sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Đô Sử, “Chuyện ngươi làm, cũng đừng cho là ta không biết…” Hắn gằn từng chữ: “Nhã Mễ Nhi theo ngươi mười năm, mấy ngày trước lại bị ngươi dùng roi đánh chết ngay tại trướng… Ta làm sao có thể để cho Hoa Tranh gả cho một người như ngươi!”
Câu cuối cùng của Đà Lôi cơ hồ là rít ra.
Sắc mặt Đô Sử giống như nháy mắt bị rút hết máu, trở nên trắng bệch.
Nhã Mễ Nhi…bị Đô Sử đánh chết?
Ta hai chân mềm nhũn, may mắn túm lấy cánh tay Đà Lôi mới không bị té ngã trên đất, Nhã Mễ Nhi…chính là Nhã Mễ Nhi kia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.