Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 32:




Ai nói người tốt sẽ được báo đáp? Đứng ra cho ta xem!
Còn có Ích Tây Gia Thố, ngươi là kẻ ngụy cao tăng, nói cái gì “tất có phúc báo” … Tuy rằng ta nhường lại gian phòng chữ Thiên cũng không phải loại chuyện đại sự kinh thiên động địa gì, nhưng cũng không đến mức nhận phải nghiệt báo “bị người ta trói thành bánh chưng bịt miệng ném vào bao tải” đi!
Sớm biết như này, hôm ấy cho dù các ngươi có đốt cả Duyệt Lai khách sạn, ta cũng không nhường phòng, con bà nó chứ!
Hiện tại đang khiêng ta chạy chính là bốn bạch cừu mỹ nhân hôm đó tới Duyệt Lai khách sạn tìm chỗ nghỉ trọ, tuy rằng vừa nhìn thấy, ta đã bị bọn họ nhanh gọn trói lại, bịt miệng, nhét vào bao tải, nhưng thời gian ngắn ngủn này vẫn đủ để cho ta nhận ra các nàng —— kính nhờ, đi ra ngoài gây chuyện còn mặc chiêu bài y phục bạch cừu, nghĩ ai cũng là người mù a!
Ta phẫn hận muốn mài răng, lại bị miếng khăn chặn miệng chỉ có thể nhỏ giọng “Ô ô” , chết tiệt… Đây chính là tình thế át sức người sao…
Lãnh tụ vĩ đại dạy chúng ta: hãy tự lực cánh sinh, hãy gian khổ phấn đấu, tương lai tốt đẹp sẽ chờ ta ở phía trước…
Nhưng mà, vì sao từ lúc ta bị ném vào bao tải, liền gian khổ phấn đấu với dây thường trên tay, tới giờ đã nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì? Đàn nữ nhân BT này thủ pháp trói người không khỏi quá mức chuyên nghiệp đi, ngón tay cho dù làm thế nào cũng không đụng được tới dây thừng, đừng nói đến chuyện làm gì nữa.
Mà càng làm cho người ta hối hận tới cực điểm là, vì đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cho nên một bao lớn những thứ linh tinh vụn vặt nhị sư phụ cho kia, ta lại không mang theo người!
Bằng không xem ta cho các ngươi sống dở chết dở!
Không nhìn thấy tình hình bên ngoài, ta chỉ có thể dựa vào phỏng đoán:
Bị ném lên lưng lạc đà, đi không tới một khắc lại ngừng lại, sau đó bị người ta nâng lên, chạy lên một chỗ cao nào đó, theo như vấn đề thể lực của nữ giới, thì hẳn là đích đến cách đây không quá xa.



Nói cách khác, Bạch Đà sơn hoặc là biệt viện của Bạch Đà sơn ở ngay gần đây…
Nói cách khác, vật hi sinh nam xứng quan trọng trong truyền thuyết, Âu Dương Khắc lập tức sẽ xuất trướng rồi?
Nói cách khác, lần này ta gặp nạn, tuy rằng không tới mức mất mạng bị thương, nhưng cũng vô cùng… có nguy cơ?
Hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân trấn định lại, tình tiết trong truyện giống như dòng nước nhanh chóng chảy qua trong đầu.
Đám cơ thiếp của Âu Dương Khắc bắt người đêm khuya cũng là chuyện thường rồi, từ Mục Niệm Từ đến Trình Dao Gia lại đến những mỹ nữ Ất Giáp không biết tên. Hắn ở Trung Nguyên bị Hồng Thất Công đánh, ẩu đả với Quách Tĩnh, tới khi bị Dương Khang giết chết, cũng đều là vì loại chuyện này.
Nhưng mà nếu ta nhớ không lầm, trong sách rõ ràng nói hắn là “Hướng đến vẻ phong lưu, khinh thường dùng sức mạnh”, bởi vậy Mục Niệm Từ bị bắt đi lâu như vậy vẫn giữ được thân trong sạch, ở trên hoang đảo, Hoàng Dung từng hỏi Âu Dương Khắc về việc Mục Niệm Từ, hắn ha ha cười nói: “Âu Dương Khắc ta là người thế nào, há có thể ép buộc?”
Cho nên… Bây giờ có phải ta cũng nên thả lỏng tâm, coi như chỉ là một dịp du lịch tới Bạch Đà sơn ngắm cảnh?
Cô gái nâng ta bỗng nhiên dừng cước bộ, xuyên qua lỗ hổng của bao tải có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng. Là… đến nơi rồi sao? Vừa nghĩ như vậy, bên ngoài bao tải truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn loạn, lập tức lại có người khác nhận lấy bao tải, đi về một hướng khác. Thủ pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất thật đúng là thuần thục…
Phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng nói lo lắng của nữ tử: “Thiếu chủ người hiện tại ra sao?”
Là một trong bốn cô gái bắt ta, tựa hồ đang hỏi ai đó, ngay sau đó là một giọng nữ có vẻ lớn tuổi hơn đáp:
“Trước mắt tạm thời đã áp chế, nhưng chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu, may mà các ngươi…”
“Vâng…”



Người nâng ta thở dài một cái, cũng không nghe thấy những câu nói kế tiếp nữa.
Nghe nói vậy, dường như thiếu chủ Âu Dương Khắc đang có chút không ổn. Chẳng lẽ Bạch Đà sơn đã xảy ra chuyện đại sự gì?
Nhưng mà lấy tính cách tàn nhẫn lại bao che khuyết điểm của loại người như Âu Dương Phong mà nói, ngay cả Hồng Thất Công cùng Hoàng Dược Sư trong “Ngũ tuyệt” cũng phải kiêng kị vài phần, vậy thì còn có kẻ nào dám xuống tay với đứa cháu bảo bối của y?
Hơn nữa… Nếu thực sự có chuyện lớn xảy ra, hẳn là toàn thể chuẩn bị chiến tranh vườn không nhà trống mới đúng chứ, đám cơ thiếp của hắn sao lại còn có tâm tình đi bắt người?
Người nâng ta bỗng nhiên dừng bước, bốn phía rất nóng, tựa hồ có hơi nước bốc lên… Sẽ không phải là phòng bếp đấy chứ! Ta không nhớ Bạch Đà sơn có truyền thuyết ăn thịt người a, uy, không phải đâu!
“Ùm!”
“Ùng ục ùng ục!”
“Khụ khụ!”
“… Ùng ục ùng ục…”
Ước chừng một khắc sau, ta khóc không ra nước mắt ngửa mặt nằm trên một cái giường lớn xa lạ, toàn thân chỉ còn lại hai mảnh lụa mỏng tại bộ vị mấu chốt.
Vừa rồi bị một đám nữ nhân bưu hãn trực tiếp ném vào bể, không nói lôi thôi tắm rửa cho sạch sẽ, bị một lão thái bà điểm một lúc mười tám huyệt đạo, lập tức chân tay mềm nhũn không thể động đậy, sau đó bị đóng gói đưa đến cái chỗ chết tiệt này!
Nếu nói không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, thì thật là chết vì ngây thơ rồi, chỉ là… Đời trước cùng đời này đều chưa từng tiếp xúc thân mật cùng đàn ông, lần đầu tiên chẳng lẽ thật sự sẽ mất tại lúc này, tại nơi này?
Ta cắn răng tự an ủi mình:
Không sao, không sao, dù sao những gì nên biết ta cũng biết, chỉ cần chịu đựng một chút, cũng chỉ cần coi như bị chó cắn một phát…
Đừng lo đừng lo, người Mông Cổ cũng không coi trọng trinh tiết nữ tử như người Hán, đại hoàng hậu Bột Nhi Thiếp của Thành Cát Tư Hãn lúc còn trẻ bị bộ lạc thù địch bắt đi, khi cướp về đã mang thai tám tháng, Thành Cát Tư Hãn vẫn kính trọng bà như trước.
Không sao cả, không sao cả, cho dù tương lai Đà Lôi hoặc là Giang Nam Thất Quái hỏi, ta cũng có thể lấy cớ nói là lúc đi du lịch ở Tây Vực đã gả cho người ta, nhưng mà trượng phu đã chết mà thôi…



Nhưng mà… Vẫn thực không cam lòng a… thật sự thực không cam lòng…
Cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy mạnh ra, một người nghiêng ngả lảo đảo tiến vào. Trong phòng ánh nến mờ mờ, vẻ mặt hắn cực kì đáng sợ, cho dù đã liều mạng trấn an bản thân, ta vẫn không nhịn được giật mình kinh sợ.
Trong thời tiết này, hắn lại chỉ mặc một cái khố, vẻ mặt đỏ đậm, hai mắt như là muốn phun hỏa vậy, gương mặt vặn vẹo, đã nhìn không rõ bộ dáng.
Hắn vọt tới bên giường, đưa tay muốn giật tấm sa mỏng trên người ta, ta trơ mắt nhìn, nhưng ngay cả đầu ngón út cũng không có cách nào cử động được, không nhịn được kêu to:
“Đừng!”
… Thì ra cũng không điểm á huyệt của ta sao?
Người nọ dường như bị tiếng kêu của ta làm chấn động, cánh tay ngừng lại giữa không trung, nhưng chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, lại vươn về phía ta, chỉ là lần này, tốc độ có vẻ chậm, dường như chính hắn cũng đang giãy dụa…
Người này không phải là đã bị hạ loại xuân dược biến thái gì đó rồi chứ?
Trong tiểu thuyết võ hiệp luôn nói, xuân dược trong truyền thuyết, trừ khi XXOO, không có cách nào giải được, mặc dù đã lăn lộn trong thế giới Xạ Điêu hơn mười lăm năm, vẫn chưa thấy được hàng mẫu, nhưng mà… Nói không chừng là thật sự có thứ như vậy tồn tại…
Liên tưởng đến những lời mà lão thái bà đã nói lúc ta bị đóng gói đưa tới đây, trong đầu ta đột nhiên có một tia chớp lóe lên, hiện lên một suy tính, mắt thấy tay người kia đã sắp chạm tới ngực, không kịp nghĩ lại, lập tức kêu to:
“Ngươi có phải trúng xuân dược, không tìm nữ tử ân ái không thể giải?”
Động tác của người nọ bị kìm lại, vẻ mặt mê loạn lại hiện lên vài phần thanh tỉnh, khàn giọng nói: “Ngươi làm sao mà biết được?”
“Ngươi không cần phải biết ta làm sao mà biết được! Trưởng bối nhà ta học y nhiều năm, chuyên về nữ khoa…” Ta nói vừa nhanh vừa vội, sợ hắn lại mất đi lý trí, “… Nàng từng nói các loại xuân dược trên đời, không nhất thiết phải là xử nữ mới giải được!”
“Ngươi nói cái gì?”
“Âu Dương công tử nếu không tin, có thể tới cách vách cùng cơ thiếp thử một lần, nếu đến lúc đó dược tính vẫn không mất, lại đến đây cũng không muộn. Dù sao ta lúc này cũng không thể chạy, tuyệt không làm lỡ việc giải dược của ngươi.”
Mặc kệ có phải Âu Dương Khắc thật sự hay không, phen này ta đành cá cược rồi!
Người nọ nghiêng đầu, vẻ mặt mê mang, dường như suy nghĩ, nhưng chưa phủ nhận thân phận, ta bất chấp nhiều như vậy, nhanh chóng tát nước theo mưa.
“Âu Dương công tử phong lưu phóng khoáng danh chấn thiên hạ, thân phận cao quý, nếu không phải vì dược tính quấy phá, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép nữ tử!”
Người nọ đột nhiên đánh một chưởng về phía bên cạnh ta, ánh nến tắt ngóm, ta hoảng sợ, nghĩ hắn rốt cuộc không nhịn được dược tính phát cuồng rồi, lại nghe được một trận tiến bước chân nặng nề chạy ra khỏi phòng.
Nói vậy… phải đi tìm cơ thiếp rồi…
Nằm trong bóng đêm, ta thở ra một hơi thật dài.
Những gì có thể làm, ta đều đã làm rồi, dưới tình thế cấp bách cái gì cần nói cũng đã nói, nếu thật sự không phải xử nữ không thể giải được xuân dược, như vậy… ta cũng chỉ có thể chấp nhận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.