Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 1: Tiếng đàn




Xuyên không rồi! Thật là bất hạnh, nhưng mà, trong cái rủi cũng có cái may, nàng xuyên không trở thành Lâm Triều Anh!
Trong Cổ Mộ đen tối, mới bị xuyên qua Lâm Triều Anh vẫn đang nằm ở trên giường, nhìn ánh nến có phần lờ mờ đang chiếu trong căn phòng u ám. Lúc này, Vương Trùng Dương vẫn chưa chết, Cửu Âm Chân Kinh cũng chưa ra đời, võ lâm còn chưa loạn. Nhưng Vương Trùng Dương đã từ bỏ tình yêu nam nữ, xuất gia làm đạo sĩ.
Một trận âm thanh cửa đá bị khởi động, tiếp theo đó là một giọng nói vang lên: "Tiểu thư, người đã khá hơn chưa?”
Lâm Triều Anh có chút phản ứng không kịp, vội vàng “Ừ” một tiếng. Nàng biết người đến là ai, đó là Lâm Linh, nhan hoàn bên người của Lâm Triều Anh.
“Thương tích trên người tiểu thư đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừ, đã tốt hơn nhiều rồi”
Ý của Lâm Linh là đang nói đến việc khi Lâm Triều Anh tu luyện kiếm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh, do nhất thời bị bên ngoài quấy nhiễu, bị nội lực phản phệ nên gây ra thương tích. Cái gọi là “nhất thời bị bên ngoài quấy nhiễu” là Lâm Triều Anh bỗng chợt nhớ tới nguyên nhân mà mình sáng tạo ra kiếm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh. Tuy rằng không đến mức bị tẩu hỏa nhập ma nhưng bởi vì trong lòng không yên tĩnh, khiến chân khí trong cơ thể chạy loạn, dẫn tới bị nội thương.
Lâm Linh đi tới bên cạnh, hỏi:
“Tiểu thư có muốn ăn chút gì không?”
Lâm Triều Anh ngồi dậy, chợt thấy cổ họng đau rát, nhất thời không nhịn được mà ho khan hai tiếng, Lâm Linh thấy vậy, chạy đến bên bàn đá, rót chén nước đưa qua.
“Tiểu thư!”
Trong ánh mắt của nàng mang theo vài phần lo lắng.
Lâm Triều Anh nhận lấy ly trà, sau đó yên lặng đánh giá Lâm Linh trước mặt. Thật ra thì tuổi Lâm Linh cũng không tính là lớn lắm, khoảng 16, 17 tuổi, bộ dạng trông xinh xắn, sạch sẽ. Ở hiện đại, 17 tuổi không tính là lớn, nhưng nếu là ở cổ đại, đã là gái lỡ tuổi thanh xuân thì phải? Nghĩ như vậy, Lâm Triều Anh nhịn không được mà nhíu mày lại, nếu Lâm Linh là gái lỡ thì, thì nàng được xem cái gì đây? Hai mươi lăm tuổi, lão yêu quái chắc?
Nghĩ vậy, Lâm Triều Anh im lặng thầm xấu hổ, nếu ở hiện đại, nữ nhân ba mươi tuổi là một đóa hoa xinh đẹp, vì sao nàng lại trở thành lão yêu quái rồi?
Lâm Linh lẳng lặng nhìn Lâm Triều Anh, thấy vẻ mặt của tiểu thư thay đổi trong nháy mắt, trong lòng có chút lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể cảm thấy không đúng ở chỗ nào, cuối cùng, không nhịn được lên tiếng gọi Lâm Triều Anh:
“Tiểu thư?”
Lâm Triều Anh hoàn hồn.
“Không có việc gì, bây giờ em có rảnh không?” Ngừng một chút, Lâm Triều Anh lại nói với Lâm Linh.
“Ta muốn ra ngoài phơi nắng một lát”. Mỗi ngày đều ở trong Cổ Mộ, nàng bí bách đến sắp phát điên rồi! Nàng thích ánh nắng mặt trời, nàng không thích hoàn cảnh tối tăm như thế này.
Lâm Linh gật đầu.
“Em bồi tiểu thư đi.”
Ra khỏi Cổ Mộ, Lâm Triều Anh ngước nhìn phong cảnh xinh đẹp của núi Chung Nam, lo lắng trong đầu cũng bớt đi một chút. Nàng cảm thấy, con người nên hưởng thụ nhiều ánh nắng mặt trời hơn một chút, như vậy thì lòng người mới lạc quan hơn được. Trước kia, khi tâm tình của nàng không tốt hoặc là tinh thần suy sụp, chỉ cần không phải là mùa hè, thì nàng rất thích nằm trên ghế phơi nắng ở trước ban công, giống như chỉ cần làm như vậy, thì nàng sẽ cảm thấy tốt hơn.
Đối với việc xuyên qua này, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Nàng chỉ biết, khi mình tỉnh dậy thì đã đến một thế giới hoàn toàn khác biệt. Cứ nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng hão huyền, nhưng hiện tại, nàng rốt cuộc đã biết đây điều là sự thật. Không phải là nàng đang nằm mơ, mà là nàng thật sự đã xuyên qua thế giới trong một quyển sách, quyển sách mà có rất nhiều người tài giỏi xuất hiện, Đông Tà, Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông. Được rồi, trước mắt thì danh hiệu Ngũ Tuyệt của Trung Nguyên còn chưa ra đời, nàng vừa mới bị Vương Trùng Dương bỏ rơi, cho nên tâm như tro tàn, trốn vào Cổ Mộ, tính toán sống nốt nửa đời còn lại như vậy. Vốn Lâm Triều Anh vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, võ công cao cường, vô cùng cố chấp với tình cảm, cho dù đã vào ở trong Cổ Mộ nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ tới Vương Trùng Dương, vì vậy sáng tạo ra kiếm pháp Ngọc Nữ Tâm Kinh để đối phó với kiếm pháp của Toàn Chân giáo.
Lâm Triều Anh đỡ lấy trán, cảm thán: "Vì sao một người con gái tốt như vậy lại phải vì Vương Trùng Dương mà tự giam mình đến chết ở Cổ Mộ cơ chứ? Bộ dạng xinh đẹp, lại giỏi võ công, người như thế có thể có một cuộc sống rất là tuyệt vời cơ mà… " Lâm Triều Anh thở dài, thật ra thì nàng không có ý kiến gì với việc xuyên qua thành Lâm Triều Anh, nàng cảm thấy đây chính là một thân thể xinh đẹp vượt quá tiêu chuẩn không thể nào lý giải được. Xuyên vào một người vừa xinh đẹp vừa trí tuệ như thế này, nàng cảm thấy đó chính là món quà tốt đẹp nhất mà Thần linh đã ban cho nàng.
Lâm Triều Anh ngồi trên thảm cỏ, suy nghĩ xem sau này nàng phải làm những gì. Nàng không nghĩ rằng sẽ ở núi Chung Nam mà sống nốt quãng đời còn lại, tốt thì có tốt cho thật, nhưng mà ngây ngốc ở trên này thật là chẳng có gì vui. Nghe nói phong cảnh của Giang Nam ở cổ đại phong tình quyến rũ, nàng muốn đi Giang Nam ngắm nhìn.
Lâm Triều Anh quay đầu lại, nhìn Lâm Linh ở bên cạnh, suy nghĩ xem phải nói thế nào, nàng nho nhã hỏi:
"A Linh, em vẫn luôn ở trong Cổ Mộ, em có cảm thấy buồn không? "
Lâm Linh ngẩn người ra một chút rồi cười nói: "Tiểu thư không buồn, em cũng sẽ không thấy buồn. "
"Không bằng chúng ta ra ngoài du lịch đi, ta bỗng nhiên cảm thấy, luôn ở trong núi Chung Nam này rất buồn chán! "Lâm Triều Anh nói
Lâm Linh có chút kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Triều Anh, nàng vẫn luôn cảm thấy tiểu thư có điều gì đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ được. Lúc này, Lâm Linh phát hiện, tiểu thư nhà mình vẫn có bộ dạng như trước kia, nhưng ý tưởng lại bất đồng. Nàng hận Vương Trùng Dương, cái lão đạo sĩ kiêu ngạo cố chấp kia đã cô phụ tâm ý của tiểu thư nhà nàng, làm hại tiểu thư nhà nàng mất hết can đảm, thầm nghĩ sống nốt quãng đời còn lại trong Cổ Mộ. Nàng cũng đã thử khuyên tiểu thư nhà mình ra ngoài đi dạo, nhưng tiểu thư lại cự tuyệt. Vương Trùng Dương mặc dù không tệ, nhưng chẳng lẽ bên ngoài không có người nào tốt hơn Vương Trùng Dương ư? Tiểu thư nhà nàng như tiên nữ giáng trần, tên trứng thối như Vương Trùng Dương làm sao có thể xứng đôi được với tiểu thư chứ?
Lâm Triều Anh đón nhận ánh mắt có chút kinh ngạc của Lâm Linh, cười hỏi:
"Chẳng lẽ em không muốn xuống núi sao? "
Nàng biết, Lâm Linh cảm thấy nàng kỳ quái, nhưng nói thật, nàng cảm thấy cho dù Lâm Linh có biết nàng không phải là Lâm Triều Anh thì cũng không sao. Tuy rằng nàng xuyên không, nhưng võ công của Lâm Triều Anh vẫn còn, cho dù đánh nhau, Lâm Linh cũng không đánh lại nàng. Hơn nữa, Lâm Triều Anh luôn đối xử tốt với nha hoàn bên người, dạy Lâm Linh đọc sách, biết chữ, còn dạy Lâm Linh võ công. Tuy rằng bây giờ Lâm Linh vẫn chưa có học được Thuật Ngự Phong, nhưng nếu cứ tiếp tục tiến triển như vậy, Lâm Linh tất nhiên sẽ học được, bằng không thì Dương Quá và Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Đại Hiệp làm sao có thể học được trận pháp điều khiển ong châm cái này rồi châm cái kia đây? Chân tướng, có đôi khi không cần phải nói ra, hiện tại, hôm nay nàng là Lâm Triều Anh, chỉ cần Lâm Linh muốn đi theo nàng, nàng sẽ mang Lâm Linh theo, cũng sẽ đối xử tốt với nàng ấy giống như Lâm Triều Anh trước kia vậy. Dù sao thì một cô nương mười tám tuổi, tứ cố vô thân, thiên hạ bao la, Lâm Linh có thể đi chỗ nào để tìm cuộc sống an ổn đây?
(*Thuật Ngự Phong: Điều khiển ong).
Lâm Linh lắc đầu: "Không phải! Chỉ cần tiểu thư muốn xuống núi, em đương nhiên sẽ đi cùng tiểu thư. Chỉ là…" Lâm Linh cau mày, suy nghĩ xem làm sao để nói ra suy nghĩ của mình.
‘‘Có phải em cảm thấy ta không giống với trước kia hay không?’’ Lâm Triều Anh hỏi.
Lâm Linh ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Triều Anh thở dài: "Thật ra cũng không có gì không giống cả, chính là tư tưởng bỗng nhiên thông suốt thôi. Từ sau khi bị thương, ta bỗng nhiên cảm nhận thấy đời người ngắi ngủi. Ta đợi ba năm trong Cổ Mộ, cuộc đời chúng ta có được bao nhiêu cái ba năm như vậy? Cứ ngây ngốc rồi già đi trong Cổ Mộ, không bằng đi ra ngoài du lịch một phen. A Linh, em nói đạo lý này có đúng không? "
Từ nhỏ Lâm Linh đã đi theo bên người Lâm Triều Anh, tích cách có chút đơn thuần, hơn nữa nữ nhân giang hồ không biết nói lý, hay động đao thương, không suy nghĩ nhiều như vậy. Muốn lừa Lâm Linh, cũng có thể, nhưng Lâm Triều vẫn Anh cảm thấy, nên nói rõ ý tưởng của mình với Lâm Linh thì tốt hơn.
Lâm Linh nghe vậy, nói: “Tiểu thư có thể nghĩ như vậy thì quá tốt rồi, mặc kệ tiểu thư đi chỗ nào, em đều nguyện ý đi theo tiểu thư.” Nàng là do tiểu thư mua từ tay kẻ khác về, không nơi nương tựa, may mắn tiểu thư không ghét bỏ, luôn luôn đối xử với nàng vô cùng tốt.
"Em cứ từ từ suy nghĩ, nếu em nhớ ra mình có người thân nào đó, muốn quay về với bọn họ, ta cũng đồng ý."
"Không, em đã sớm nghĩ kỹ rồi, em muốn luôn luôn được đi theo bên cạnh tiểu thư."
Lâm Triều Anh nghe được lời nói của Lâm Linh thì khóe miệng khẽ cong lên, kỳ thật thì trong lòng nàng đang rất vui mừng. Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, có người nguyện ý đi theo bên cạnh mình thì trong lòng cũng sẽ không cảm thấy cô độc. Nàng không sợ cô độc cùng tịch mịch, nhưng điều đó cũng không có nghĩ là nàng thích cô độc cùng tịch mịch.
Sau khi Lâm Triều Anh tính toán việc xuống núi xong thì chuyện cấp bách bây giờ đương nhiên là phải dưỡng thương thật tốt, chăm chỉ luyện võ công. Tuy nhiên hiện tại Lâm Triều Anh cũng không phải là Lâm Triều Anh của trước kia, bây giờ Lâm Triều Anh không thích ở trong Cổ Mộ, trừ bỏ buổi tối thì ban ngày luôn hoạt động ở phía Tây của khu rừng trong núi Chung Nam, đôi khi luyện kiếm, nếu có hứng thì gọi đàn ong đến xếp trận, khi cao hứng thì lại luyện đánh đàn cổ.
Mấy ngày gần đây đám tiểu đạo sĩ ở Trùng Dương cung của núi Chung Nam các đều rất có phúc, bởi vì Lâm Triều Anh cô nương là một người đánh đàn rất giỏi, từng tiếng đàn dễ nghe từ phía Tây của cánh rừng truyền đến Trùng Dương cung, khi thì phóng khoáng nhiệt tình, khi thì chậm rãi thanh thản dễ chịu, làm các tiểu đạo sĩ trong Trùng Dương cung đoán gìa đoán non về người đánh đàn. Nhưng đối với các tiểu đạo sĩ thì phía Tây của rừng cây là cấm địa, Trưởng môn của bọn họ từng nói, không được phép bước vào khu rừng phía Tây một bước, bằng không sẽ bị phạt nặng.
Ở Trùng Dương cung, chủ nhân của Cổ Mộ - Lâm cô nương, là một điều cấm kỵ không thể nói, tuy rằng các tiểu đạo sĩ đều là người xuất gia tu đạo, nhưng vẫn là thiếu niên khí huyết sôi trào, luôn có đủ loại suy đoán mông lung đối với người khác phái. Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn, các tiểu đạo sĩ của Trùng Dương cung tâm không thể tĩnh như mặt nước, thường xuyên lén lút bàn tán xem vị Lâm cô nương kia là thần thánh phương nào, vì sao Chưởng môn của bọn họ lại tặng khu rừng phía Tây và Cổ Mộ cho nàng? Nữ tử có thể làm cho Chưởng môn nhân nhượng, chắc là giống như thần tiên. Đủ loại bàn tán của tiểu đạo sĩ được lan truyền ra ngòai. Tuy rằng quy củ trong Trùng Dương cung nghiêm ngặt, nhưng cũng không thể quản được miệng của mọi người. Vương Trùng Dương cũng là người thấu hiểu đạo lý, hiểu được cấm bàn tán không thể giải quyết được việc gì cả, nghe được vài sư đệ châm chọc nói chủ nhân của Cổ Mộ ở khu rừng phía Tây - Lâm Triều Anh không biết trông như thế nào, cũng không nói gì chỉ thở dài.
"Sư phụ, việc này phải giải quyết như thế nào mới tốt đây?" Khâu Xử Cơ, một trong bảy vị đệ tử của Toàn Chân Giáo lên tiếng hỏi.
Về vấn đề này, Vương Trùng Dương cũng có chút đau đầu. Người mà hắn thua thiệt nhiều nhất trong đời này chính là Lâm Triều Anh, cũng không muốn nàng cứ như vậy mà sống nốt quãng đời âm u còn lại trong Cổ Mộ. Mấy năm trước, nàng không có hành động gì cả, đôi khi nghe được tiếng đàn như khóc như than của nàng, trong lòng hắn cũng từng trận khó chịu. Gần đây, nghe tiếng đàn của nàng có vẻ thoải mái hơn không ít, nhưng nàng cũng làm ảnh hưởng đến các đệ tử trẻ tuổi của Trùng Dương cung. Những đệ tử trẻ tuổi này, tâm tính chưa kiên đinh, dễ dàng sai một bước mà thành lầm đường lạc lối.
"Sư phụ, có cần đồ nhi đi đến trao đổi chút ít cùng chủ nhân của Cổ Mộ không?" Khâu Xử Cơ lại hỏi.
Vương Trùng Dương đứng đậy, trầm ngâm một lúc mới nói: "Không cần, chuyện này vi sư sẽ tự xử lý." Nói xong liền bước ra khỏi phòng, đi về khu rừng phía Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.