Xuyên Qua Thành Lâm Triều Anh

Chương 41: Anh hùng nhụt chí




Sau khi hai người đính hôn, kế tiếp là cái gì? Đương nhiên là muốn thành hôn.
Sau khi Hồng Thất Công cùng Lâm Triều Anh từ đảo Đào Hoa trở về Dương Châu, liền tuyên bố tin tức thành hôn, làm cho mọi người cả kinh, suýt nữa rụng cằm xuống mặt đất. Mặc dù,ở trong mắt mọi người, Hồng Thất Công cùng với Lâm Triều Anh sớm muộn gì cũng là một đôi, nhưng mà bọn họ lại không nghĩ chuyện đó tới nhanh, đột nhiên như vậy. Duy nhất, chỉ có hai người không có cảm xúc sợ hãi như mọi người là Lâm Linh cùng Vân Trúc Thanh.
Lâm Linh nói:
- "Tiểu thư, người phải biết là, nếu mà trong lòng Thất Công không có người, thì ngày đó ở núi Chung Nam tại sao lại không tiếc hao tổn phí chân khí mà kéo dài tính mạng cho người chứ? Sau đó, người lại nói buồn muốn đi ra ngoài du lịch một chút, Thất Công liền mang theo người đi đến Đại Lý. Tuy rằng hắn nói là cần người hỗ trợ, nhưng chỉ cần tiểu thư cẩn thận ngẫm lại liền hiểu được, người đối với mọi việc của Cái Bang không biết gì cả, hắn chỉ là nghĩ, để người ở trong tầm mắt hắn có thể thấy được sẽ an tâm hơn một chút mà thôi!"
Vân Trúc Thanh nói:
- "Rốt cục cũng gả ra ngoài, Tiểu thư, thuộc hạ còn tưởng rằng Hồng bang chủ ít nhất phải chờ thêm năm năm nữa."
Lâm Triều Anh:
- "......"
Lâm Triều Anh vẫn nghĩ, ở cổ đại, thành thân là một chuyện rất phiền phức, nhưng mà sau đó lại phát hiện...... Một chút cũng không phiền toái, bởi vì đã có Vân quản sự thu xếp. Giống như là việc thành thân...... Cũng chỉ là một chuyện bình thường, trong lòng nàng không có đặc biệt chờ mong gì, ngược lại là Lâm Linh thập hang hái mười phần giúp nàng xử lý hôn lễ.
Lâm Triều Anh vừa mới bị Lâm Linh kéo đi thử giá y (áo cưới), nhìn chính mình trong gương, nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt. Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Linh đang cúi đầu giúp nàng sửa sang lại giá y, chợt nhớ tới đến giá y cùng đồ cưới trong Cổ Mộ ở núi Chung Nam, mày nhịn không được nhíu lại.
- "Tiểu thư, là không hài lòng sao?" Lâm Linh nhìn nàng mày nhíu lại, nhịn không được hỏi.
Lâm Triều Anh hoàn hồn, cười lắc đầu, nói:
- "Không có gì không hài lòng cả, ta chỉ là chợt nhớ tới đồ cưới ngày xưa đặt ở trong Cổ Mộ thôi." Những thứ đó, đều là Lâm Triều Anh cũ tự chuẩn bị cho mình, lúc ấy nàng là mang tâm trạng như thế nào chuẩn bị vài thứ kia? Nàng tuy có trí nhớ, nhưng cái loại tâm tình của Lâm Triều Anh trong lúc đó, nàng cũng không nhớ rõ.
Lâm Linh sửng sốt, lập tức nói:
- "Tiểu thư, chuyện này đều là quá khứ rồi, người còn nhớ tới làm gì? Sau này, nếu để cô gia biết được người còn đang suy nghĩ việc này, trong lòng sẽ để ý đó."
- "Cô gia?"
- "Thất Công đó. Tiểu thư người cùng với Thất Công thành thân, ngày sau chúng ta tự nhiên đều phải sửa cách gọi."
Lâm Triều Anh "Ừ" một tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ tới đàn cổ của nàng, hỏi:
- "Đàn của ta đâu?"
Lâm Linh nói:
- "Trước đó vài ngày Siêu Phong đã đem đi cất, tiểu thư là muốn đánh đàn sao?"
Lâm Triều Anh lắc đầu, nói:
- "Nếu đã cất đi, vậy không cần lại lấy ra nữa." Từ khi nàng trở về từ đảo Đào Hoa, vẫn chưa chạm vào đàn cổ. Hơn nữa cái đàn cổ kia, là Vương Trùng Dương tặng cho, ngày đó nàng nhận lấy đàn cổ, tựa hồ là muốn mượn đàn cổ để tưởng nhớ điều gì đó. Hiện giờ, nếu nàng đã cùng Hồng Thất Công thành thân, đàn cổ kia phải cất đi cũng là điều đương nhiên.
- " Sau này nếu tiểu thư muốn đánh đàn thì làm sao bây giờ?" Lâm Linh hỏi.
Lâm Triều Anh cười nhạt:
- "Vậy mời người chế tạo một cái khác."
Lâm Linh gật gật đầu, nói:
- "Vậy cũng tốt."
Lâm Triều Anh lại hỏi Lâm Linh về tình hình dạo gần đây của Quách Tĩnh, Dương Khang, sau đó nghĩ nghĩ, còn nói thêm:
- " Trước đó vài ngày, ta nhìn thấy Siêu Phong đang tính toán sổ sách, nàng thực thông minh, học được rất nhiều. Vân quản sự dạy cũng rất khá, nếu Vân quản sự có quèn biết người bên ngoài nào mà đáng tin cậy, không ngại vì nàng lưu ý một chút." Tuy rằng, nàng cảm thấy đệ tử phái Cổ Mộ của nàng, không có chuyện là không gả được ra ngoài. Nhưng nếu có điều kiện thì sẽ chọn một người tốt nhất.
Ai ngờ Lâm Linh lại cười rộ lên, nói:
- "Tiểu thư, hiện giờ Siêu Phong mới chỉ có 14. Nếu là thật sự muốn tìm, không phải lần trước người có nói đại đệ tử Lục Thừa Phong của Hoàng Đảo chủ, nhà ở cạnh Thái Hồ, lại là Thiếu trang chủ của Quy Vân trang, của cải trong sạch, hơn nữa am hiểu thuật kỳ môn bát quái, còn chưa thành thân còn gì?"
Lâm Triều Anh trừng mắt nhìn, nhìn về phía Lâm Linh.
Lâm Linh cúi đầu, một bên ghi nhớ chỗ cần phải sửa chữa trên giá ý, vừa cười nói:
- "Em đi theo tiểu thư đã lâu, trước đó vài ngày tiểu thư còn nói Hoàng phu nhân cũng nói đến đại đệ tử của Hoàng Đảo chủ, nếu không phải tiểu thư hỏi, Hoàng phu nhân đại khái cũng sẽ không nói."
Lâm Triều Anh cụp mi xuống, cười nói:
- "Việc này cũng đúng, a Linh bản lãnh thật cao, có khi ngày sau đến ta cũng không bằng em." Nàng có ý ghép Mai Siêu Phong cùng với Lục Thừa Phong thành một đôi, loại chuyện này, Hoàng Dược Sư đại khái khinh thường đi trông nom, cho nên liền dò hỏi từ Phùng Hành.
Lâm Linh nhớ kĩ chỗ phải sửa trên giá y, sau đó giúp Lâm Triều Anh đem giá y cởi ra:
- "Tiểu thư, hiện giờ vẫn sớm, người có muốn nghị tạm một lát không?"
Lâm Triều Anh đi đến cái tháp (giường nhỏ) phía trước cửa sổ, miễn cưỡng ghé vào trên tháp, tay gác ở trên cửa sổ, cằm để trên mu bàn tay, nhắm mắt lại, có chút không chút để ý, nói:
- "Em không cần phải xen vào chuyện này, trong lòng ta tự có chừng mực."
Lâm Linh nhìn bộ dạng Lâm Triều Anh, kéo một cái áo choàng mỏng, màu trắng khoác lên bả vai của nàng, nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì cả. Lâm Linh vẫn cảm thấy, tiểu thư nhà nàng nhìn là thực sự quan tâm đến rất nhiều người, nhưng kì thực là bản thân nàng buồn đến nhàm chán, có đôi khi làm chuyện gì cũng đều là do thuận tay, hay yêu thích mới làm mà thôi. Nếu nói về người thực sự là cho tiểu thư động tâm...... Có vẻ như là nàng cũng không thể nói rõ có ai không nữa, nếu nói là Hồng Thất Công...... Có lẽ miễn cưỡng xem là vậy đi? Nhưng Lâm Linh cảm giác con đường truy thê của Hồng Thất Công còn rất dài, không phải là cùng tiểu thư nhà nàng thành thân liền xong rồi đâu.
Mở rộng cửa sổ, nghênh đón ánh trăng màu bạc,nữ tử hai tay đặt ở trên cửa sổ, cằm để ở trên mu bàn tay, nhắm mắt. Ánh trăng nhu hòa khẽ hôn lên môi, lên mặt của nàng, dưới ánh trăng, sống mũi của nàng ngay thẳng, mang vẻ kiêu ngạo, gió nhẹ lướt qua, mái tóc buông dài hơi hơi phất động.
Lúc Hồng Thất Công đi vào viện của Lâm Triều, chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Hắn ngẩn người, thả nhẹ tiếng bước chân đi đến trên hành lang, lại đi đến trước cửa sổ. Hắn nhớ tới hồi lâu trước kia, hắn cũng là như vậy không mời mà tới, chính là khi đó nàng không ngủ, nhưng mà cũng đồng dạng không có bố trí phòng vệ như vậy, tóc đen bay toán loạn, trung y (áo trong) màu trắng, đồng dạng dung nhan làm cho hắn tâm động không thôi. Mà khi đó, hắn còn không biết loại cảm giác ngay cả chính mình cũng không khống chế được này, là bởi vì khát vọng nàng.
Nàng vẫn còn ngủ, Hồng Thất Công đi qua, ngũ quan tuấn lãng, ấm áp như ánh mặt trời mang théo vài phần ý cười ôn nhu, hắn cúi đầu xuống, dựa sát vào nàng, hấp thụ mùi hương mát lạnh làm hắn rung động trên người nàng. Môi mỏng của hắn chỉ các môi đỏ mọng của nàng có chút xíu, nhưng hắn không có hôn lên đó.
Ba ngày sau, bọn họ sẽ thành thân, hắn hẳn là nên đợi tới thời điểm thành thân mới được nhìn nàng, nhưng mà lại kiềm chế không được. Trước kia không ý thức được tình cảm của bản thân, một khi ý thức được tình cảm trong lòng, thì liền không thể vãn hồi được.
Hồng Thất Công nhìn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, trong lòng do dự vạn phần. Hắn là chính nhân quân tử, cũng không thể trộm hương như vậy...... Nhưng hắn lại do dự một chút, cái gì mà chính nhân quân tử, tất cả đều gặp quỷ đi thôi, trong lòng hắn thích cô nương này, đương nhiên là có dục vọng muốn thân cận rồi.
Vốn dĩ hai môi còn cách xa nhau chút xíu, lúc này dán lại cùng một chỗ với nhau. Lâm Triều Anh đang nghỉ ngơi, cảm nhận thấy động tĩnh, sửng sốt, mở mạnh ra mắt, lại thấy hé ra tuấn nhan mang ý cười gần trong gang tấc. Môi của hắn nhẹ nhàng mà dán lên môi của nàng, cũng không có động tác gì khác.
Nàng đầu hơi hơi ngửa đầu về phía sau, tách ra hai phiến môi đang dính sát,
- "Chàng như thế nào sẽ...... đừng......" Nam nhân duỗi ra cánh tay thon dài, đè chặt lại gáy của nàng, vốn dĩ đầu hơi ngửa ra sau lại bị kéo trở về.
Hơi thở ấm áp đánh úp lại, lần này phiến môi nóng ấm của nam nhân này không chỉ còn là dán lên môi của nàng nữa, hắn hút lấy đôi môi như cánh hoa của nàng, đầu lưỡi linh hoạt len lỏi vào trong miệng nàng, cùng với lưỡi thơm tho của nàng dây dưa, quấn quýt.
Nam nữ trong lúc đó, tựa hồ luôn tồn tại một loại không công bằng mà trời sinh ra đã thế, thí dụ như nam nhân rất mạnh mẽ, mà phần lớn nữ nhân, luôn có vẻ mảnh mai vô lực, nhất là ở dưới tình huống không chút nào bố trí phòng vệ.
Hắn hôn thật sự bá đạo, nhưng lại lộ ra vài phần thật cẩn thận, ôn nhu, cánh tay to lớn kia để ở sau gáy của nàng, cao thấp vỗ về chơi đùa. Mà nụ hôn của hắn, từ chậm rãi biến thành mang theo vài phần cảm xúc hung tợn, mãnh liệt, ở trong khoang miệng của nàng công thành đoạt đất.
Miệng lưỡi có chút phát đau, bàn tay để ở trên bệ cửa sổ của Lâm Triều Anh chẳng biết bị Hồng Thất Công nắm lấy từ bao giờ, lúc này bị hắn đùa giỡn như vậy, tay cũng không làm gì được, nhịn không được kêu rên một tiếng.
Nghe được một tiếng kêu rên của nàng, miệng lưỡi đang điên cuồng làm loạn kia dùng sức một chút, lập tức trở nên lưu luyến, rồi sau đó chậm rãi tách ra. Dưới ánh trăng dưới, môi của nàng sưng đỏ mọng nước, có vẻ phá lệ mị hoặc.
Cặp mắt còn mang them hơi nước của nàng trừng mắt liếc hắn một cái, muốn nói chuyện gì đó, nhưng lại nghĩ đến thanh âm yếu đuối, vô lực của mình lúc nãy, vì thế mím môi không lên tiếng.
Hồng Thất Công nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng một trận sung sướng, ôn thanh hỏi:
- "A anh, mệt nhọc sao không lên trên giường đi ngủ?" Nàng có bộ dạng không đề phòng như vậy, may mắn người tới là hắn, nếu là hái hoa tặc, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?
Lâm Triều Anh nghiêng mặt qua một bên, ho nhẹ một tiếng,
- "Ta hiện tại muốn ngủ, chàng đi đi."
- "......" Cho dù nàng có thật sự mệt nhọc đi chăng nữa, đến mức nhìn thấy hắn liền muốn ngủ sao?
Lâm Triều Anh thấy vẻ mặt của hắn không còn gì để, vốn dĩ tâm trạng có chút không được tự nhiên, cuối cùng lại thấy tốt lắm, nàng còn nói:
- "Chàng không đi, ta ngủ như thế nào?"
Tròng mắt Hồng Thất Công nhìn thẳng nàng, Không đi, hai người đối diện một lúc lâu, bỗng nhiên Hồng Thất Công nói:
- "A Anh, đã nhiều ngày ta không có tới gặp nàng, có thể thấy nhớ ta không?"
- "......" Lúc này đến phiên Lâm Triều Anh không nói gì, thật ra là mặc kệ hắn.
- "Không nói?" Đầu Hồng Thất Công để sát vào đầu của nàng, con ngươi đên nhành, lấp lánh kia nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Triều Anh bật cười, đưa tay đẩy đầu đang để sát của hắn ra,
- "Hồng Thất, thật sự là rất phiền......" Thanh âm mang theo vài phần ý cười. Thật sự thực phiền, trước kia nàng cảm thấy Hồng Thất Công đầu thường xuyên động kinh, ngẫu nhiên lại điên điên khùng khùng, sau đó lại phát hiện một mặt kia của hắn, chỉ có ở trước mặt nàng mới hiện ra. Mà hiện giờ, từ sau khi nàng ở đảo Đào Hoa đáp ứng lời cầu thân của hắn, có đôi khi hắn giống như là đứa nhỏ lớn đầu, luôn thích quấn quít lấy nàng.
Hồng Thất Công còn nói:
- "Ta có nhớ nàng."
Động tác của Lâm Triều Anh dừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn. Người nam nhân hướng nàng lộ ra hai hàng rang trắng, cười nói:
- "Nghe nói trước khi thành thân không thể gặp mặt, nhưng ta là nhịn không được, nghĩ muốn đến gặp nàng một chút." Bọn họ đã muốn một tháng không có gặp mặt, từ đảo Đào Hoa trở về, hắn phải đi Lạc Dương xử lý chuyện tình của Cái Bang. Trước kia, nếu có người nói với hắn mấy loại chuyện tình gì mà tưởng niệm gian nan như thế này, hắn nhất định là cười ha ha, nói người nọ nhi nữ tình trường, anh hùng nhụt chí. Mà hiện giờ, xảy ra ở trên người mình, hắn cảm thấy hắn không để ý người ta nói hắn anh hùng nhụt chí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.