Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc

Chương 23:




Từ viện Lâm lão gia tử trở lại trong viện của mình, Lâm Sơn bắt đầu suy tư.
La thị từ ngoài bước vào trong phòng, vẻ mặt cũng nhăn nhó, nhìn Lâm Sơn oán trách:" chàng nói xem, đang yên lành, mấy kẻ nông thôn đó đến đây làm gì? Chàng mau nghĩ cách cho bọn chúng trở về đi, chúng ta không thể nuôi không họ được".
Lâm Sơn cũng nói:" ta cũng có muốn tam đệ đến đây đâu, ta cũng đang nghĩ cách đây".
"Vậy chàng nói xem nên làm thế nào? Chuyện của cha không thể để họ biết được". La thị làm sao mà để cả nhà Lâm Hải ở nhà này được, nàng ta hận không thể xô cả nhà Lâm Hải ra khỏi cửa ngay bây giờ kìa. Chỉ là những kẻ nông thôn quê mùa mà dám bước chân vào kinh thành, không tự soi xem họ có xứng ở trong phụ đệ này không?
Lâm Sơn đương nhiên biết chuyện của Lâm lão gia tử không thể để Lâm Hải biết. Hơn hai năm trước, Lâm lão gia tử đúng là có mắc bệnh thương hàn, nhưng vì Lâm Sơn bỏ thêm một vị thuốc vào trong thuốc sắc cho Lâm lão gia tử uống, làm cho tinh thần ông ngày càng mệt mỏi, hơn hai năm như vậy đương nhiên sức khỏe ông càng ngày càng kém. Nhưng tiền đồ của hắn đang thuận lợi, mấy tháng này hắn đã ngưng bỏ thêm thuốc cho ông. Vì nếu Lâm lão gia tử chết đi, thân là con trai trưởng, hắn phải chịu hiếu tang ba năm, có nghĩa là trong ba năm hiếu tang hắn sẽ không được tham gia quan trường, vậy thì lại không được.
Lý do Lâm Sơn làm cho Lâm lão gia tử phải bệnh tật nằm trên giường chính là vì ông đã can gián hắn không được nhận quà của cấp dưới, không được tham gia vào cuộc tranh chấp của các hoàng tử.
Lâm Sơn là người mưu mẹo, lại có tham vọng thăng tiến nhanh. Đương nhiên hắn sẽ bỏ ngoài tai lời Lâm lão gia tử rồi. Nhưng nếu trực tiếp tranh chấp với ông thì với tội danh bất hiếu, hắn cũng không ngóc đầu lên được. Vì vậy, hắn quyết tâm cho ông bệnh tật nằm một chỗ, để ông không thể cản con đường công danh của hắn.
Còn Lâm Hải... Lâm Sơn nhớ tới lời Lâm lão gia tử thì thào "... không phải con người. Lâm Sơn không phải con người nữa rồi".
Nếu để Lâm Hải nghe thấy câu đó thì chính bản thân Lâm Sơn sẽ gặp nguy rồi.
Vậy nên hắn quyết định sẽ sửa lời ông nói.
Sáng hôm sau, Lâm Sơn gọi cả nhà Lâm Hải tới, vẻ mặt buồn khổ nói:" tam đệ, ta đã suy nghĩ cả đêm mới dám nói với đệ. Tối hôm qua, cha nói "không phải" là nói đệ không phải con ruột của ông. Ta định giấu chuyện này, nhưng..."
Lâm Hải nghe lời Lâm Sơn nói thì sốc cực độ, hắn liên tục lắc đầu:" không đúng, không đúng, nhị ca, huynh đang nói đùa với đệ đúng không? Đây chỉ là lời nói dối đúng không?"
Lâm Hải lắc đầu:" đi, ta dẫn đệ đi trích máu nhận thân".
Lâm Sơn đứng lên lôi kéo Lâm Hải đi về phía viện Lâm lão gia tử. Lâm Hải thẫn thờ, để mặc cho Lâm Sơn kéo hắn đi.
Mẫn Trúc vừa chạy theo vừa nghĩ " cái vị nhị bá này lại muốn gì đây? Tối qua nhị bá mẫu thì chỉ cho cả nhà nàng bốn người một căn phòng và hai chiếc giường nhỏ. Trong khi Lâm phủ là cả một tòa trạch viện. Lại nói từ lúc tới cũng chỉ thấy tổ phụ ốm yếu nằm trên giường, còn lại thì không thấy tổ mẫu, các đường huynh và gia đình tứ thúc cũng không thấy".
Mẫn Trúc thấy kì quái cũng đúng, nhưng chuyện này lại đúng là trùng hợp. Cả nhà lớn nhỏ Lâm gia hôm trước vừa đi thôn trang nghỉ ngơi thì hôm sau nhà Lâm Hải tới kinh thành. Đây lại coi như một điều vô cùng thuận lợi cho Lâm Sơn thực hiện kế hoạch của hắn.
Khi đến viện Lâm lão gia tử, sai người đi múc nước tới, sau đó lấy kim trích một giọt máu từ tay Lâm lão gia tử nhỏ vào bát nước. Hắn lại đưa cây kim khác vào tay Lâm Hải nói:" đệ trích máu của mình vào trong chén đi".
Lâm Hải tay cầm kim run run, nhưng nhìn cha hắn yếu ớt nằm đó, Lâm Hải cắn răng trích máu ở ngón tay nhỏ một giọt vào chén nước. Giọt máu rơi xuống, không hề hòa cùng với máu của Lâm lão gia tử. Lâm Hải thấy thế thì ngồi phịch xuống, hai mắt mở lớn, tròng mắt mờ mịt toàn hơi nước. Dương thị và Cẩn Tuệ cũng không tin được những gì đang thấy ở trước mắt. Cả ba người đều là vẻ mặt ngây ngốc, riêng Mẫn Trúc thì bình tĩnh nhìn mọi chuyện đang xảy ra.
Lâm Sơn trong lòng đắc ý, nhưng vẻ mặt buồn khổ nói:" tam đệ, ta không muốn đệ đến chết vẫn không biết mình không phải con cháu Lâm gia, ta muốn nói để đệ biết thôi. Ta cũng sẽ viết giấy xác nhận đệ không phải con ruột của cha. Cha ở đây đã có ta và Lâm Giang chăm sóc, nể tình chúng ta là huynh đệ mấy chục năm, ta sẽ tặng đệ năm mươi lượng bạc để về lại quê nhà. Những gì cha đã cho đệ ta cũng không đòi lại. Trong ngày hôm nay, đệ hãy về lại quê nhà đi".
Mẫn Trúc nghe tới đây thì hiểu rồi, Lâm Sơn là sợ nhà nàng tới đây ăn bám. Vì sao chưa hỏi chuyện gia cảnh nhà nàng đã vội vã đuổi người rồi. Lại còn phải dàn cảnh không phải con ruột nữa. Người nhà như vậy, Mẫn Trúc cũng không cần, đuổi thì đi thôi, không phải gia đình nàng không có tiền.
Mẫn Trúc bước tới gần ôm cổ cha nàng thì thầm vào tai cha:" cha, trước chúng ta đi khỏi đây đã, nhị bá không muốn chúng ta lắc lư trước mặt người, chúng ta đi thôi".
Lâm Hải, Dương thị đều là vẻ mặt mịt mờ ra khỏi cửa Lâm phủ, Lâm Sơn cũng đưa năm mươi lượng bạc vào tay Lâm Hải cùng với một tờ giấy xác nhận Lâm Hải không phải con của Lâm lão gia tử rồi xoay người đi vào. Gia nhân Lâm phủ đóng chặt cửa lại, Lâm Hải nghe tiếng đóng cửa thì giựt mình. Hắn ngẩng đầu nhìn tấm bảng ghi " Lâm phủ" khí khái trước mắt mà lòng như vỡ vụn ra ngàn mảnh.
Mẫn Trúc nhìn Lâm Hải, rồi nhìn tờ giấy trong tay cha, câu cuối cùng ghi " từ nay Lâm gia và Lâm Hải ân đoạn nghĩa tuyệt" bên dưới là mộc đỏ chói của Lâm Sơn, nàng thở dài một hơi.
Mẫn Trúc kéo tay áo Lâm Hải:" cha, người còn nương, còn hai ca ca, còn con nữa. Gia đình ta mãi không xa rời".
Lâm Hải cúi xuống, ôm chặt con gái trong lòng, hít một hơi thật sâu. Sau đó nói:" trước chúng ta đi tìm một nơi nghỉ tạm đã, giờ mới đầu tháng hai, cha còn hơn hai tháng nữa mới thi. Cũng không thể lay lắt ngoài đường được".
Cả nhà bốn người vào một tửu lâu ăn cơm, sau đó nhờ tiểu nhị tìm giúp một người môi giới để thuê một tiểu viện nhỏ.
Tiểu nhị được Lâm Hải cho một lượng bạc thì vui vẻ giới thiệu Đồng môi giới cho gia đình Lâm Hải.
Lâm Hải đứng lên chào Đồng môi giới nói:" Xin chào Đồng môi giới, ta là Lâm Hải, người ở An Sơn huyện, đến đây thăm người thân, nhưng nhà người đó đã chuyển đi, đành thuê tạm một tiểu viện ở vài tháng rồi quay về quê nhà, làm phiền Đồng môi giới giúp đỡ".
Đồng môi giới nở một nụ cười chuyên nghiệp:" Lâm huynh khách khí, đây là công việc của Đồng mỗ phải làm. Không biết Lâm huynh muốn thuê dạng tiểu viện như thế nào? "
Lâm Hải nói:" vì gia đình ta có ý định ở lại khoảng ba bốn tháng, mà hài tử còn cần đọc sách, nên xin Đồng môi giới tìm giúp một viện có chút yên tĩnh, và an toàn một chút".
Đồng môi giới gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu:" vậy mời gia đình Lâm huynh theo Đồng mỗ đi xem tiểu viện trước, sau đó chúng ta lại bàn về giá cả".
Lâm Hải gật đầu, dẫn theo nương nương tử và hai đứa con của mình theo Đồng môi giới, đi coi đến căn thứ ba thì cả nhà đều có vẻ ưng ý. Đây là một ngôi nhà nhỏ ba gian ngủ, một chính phòng, một phong bếp nhỏ, phía trước có một cái sân nho nhỏ, lại có một cây hồng gần ngay cổng. Căn nhà tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, lại có vẻ yên tĩnh. Lâm Hải quyết định thuê căn nhà này, giá là năm lượng một tháng. Lâm Hải trả tiền nhà cho ba tháng là mười lăm lượng, ký khế ước thuê nhà. Mọi chuyện xong xuôi trời cũng ngả về chiều, cả nhà thu dọn một chút rồi ra tửu lâu ăn tối.
Mẫn Trúc cảm thán trong lòng, chỉ thuê một căn hộ nhỏ trong hẻm mà năm lượng một tháng. Kinh thành đúng là nơi tiêu tiền mà.
Ngày hôm sau cả nhà lại đi mua nồi niêu, chén đũa và một số gia vị nấu ăn, lại mua ít gạo, thịt, rau để nấu ăn. Chỉ đơn giản như vậy thôi mà cũng tiêu hết bảy lượng bạc. Giá cả ở kinh thành đắt gấp ba hoặc năm lần so với những thành, trấn khác.
Dương thị thấy bạc cứ bay đi vèo vèo thì cũng cảm thán liên tục. Từ hôm qua đến giờ, Lâm Hải không hề nở nụ cười, ánh mắt luôn thất thần. Tuy bồi vợ con đi mua sắm, nhưng lòng hắn cũng không yên.
Ba mẹ con Dương thị cũng cảm nhận được nỗi buồn của Lâm Hải, cũng cố gắng tạo niềm vui cho hắn, nhưng Lâm Hải đến cười gượng cũng không làm được. Dương thị đau lòng trượng phu nàng, nhưng Lâm Hải cứ im lặng không nói, nàng cũng cuống nhưng không biết làm sao cả.
Cẩn Tuệ thì luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn cha, năm nay Cẩn Tuệ cũng mười tuổi rồi, có những chuyện không muốn hiểu cũng không được. Cẩn Tuệ biết cha đang thương tâm, nhưng bản thân không thể giúp được gì cho cha cả.
Đến khi về lại nhà, Dương thị lo dọn dẹp nhà cửa, lại phải nấu ăn. Lâm Hải cũng nói Cẩn Tuệ đi về phòng đọc sách, không được bỏ bê. Bản thân Lâm Hải cũng vào phòng đóng cửa, ngồi một lúc trước bàn nhỏ, Lâm Hải lôi từ trong ngực ra tờ giấy xác nhận hắn không phải con Lâm lão gia tử. Lâm Hải đặt tờ giấy trước mặt mình, hai tay nắm thật chặt. Lâm Hải nhắm mắt lại, nhớ khi còn nhỏ Lâm lão gia tử dạy hắn đọc chữ, khen hắn thông minh, lại dạy hắn trồng trọt...
Những ký ức lúc nhỏ cứ lần lượt xuất hiện trong đầu hắn. Lâm Hải không tin bản thân không phải con của Lâm lão gia tử. Nhưng lý do gì khiến nhị ca hắn phải đẩy hắn ra khỏi Lâm gia thì Lâm Hải nghĩ mãi cũng không ra được.
Mẫn Trúc gõ cửa mấy lần mà không thấy cha lên tiếng, đẩy nhẹ một cái thì không thấy cửa khóa. Mẫn Trúc bước vào phòng, thấy cha hai tay nắm chặt thành quyền, mắt nhắm nghiền. Nàng cứ đứng im như vậy nhìn cha mình một lúc rồi mới bước tới gần cha. Mẫn Trúc trèo lên, ngồi trong lòng Lâm Hải.
Lâm Hải có chút giật mình, mở mắt ra, thấy con gái đang tròn xoe mắt nhìn mình. Lâm Hải nhấc Mẫn Trúc đứng lên hai chân mình rồi ôm con gái thật chặt, đầu Lâm Hải gác vào một bên vai nhỏ bé của Mẫn Trúc như tìm kiếm sự an ủi từ con gái bé nhỏ.
Mẫn Trúc hiểu, rất hiểu cảm giác bị người thân hắt hủi, nàng chỉ yên lặng, không nói gì, tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên lưng cha. Mẫn Trúc thấy hai vai của Lâm Hải có chút run lên, ở cổ của nàng cũng cảm thấy ướt. Mẫn Trúc thở dài trong lòng " khóc ra được là tốt rồi, khóc ra sẽ thoải mái hơn". Mẫn Trúc cứ vậy yên lặng vỗ vỗ lưng Lâm Hải, một lúc lâu sau Lâm Hải mới ngừng khóc. Lâm Hải khóc xong lại cảm thấy ngượng ngùng, khóc trước mặt con gái thật là mất mặt.
Mẫn Trúc coi như không biết, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Hải:" cha, có thể người không tin con. Nhưng nhị bá nói dối! Người là con thân sinh của tổ phụ".
Lâm Hải nghe xong lời Mẫn Trúc lại không quản Mẫn Trúc chỉ là hài tử sáu tuổi, vẻ mặt nghiêm cẩn hỏi con gái:" con sao lại nói như vậy?"
"Lúc nhị bá không lấy máu từ tay tổ phụ, nhị bá đã lấy máu từ tay tên sai vặt cầm chén. Lúc đầu con không để ý, nhưng trước khi con bước ra khỏi phòng, con thấy tay tổ phụ không có vết kim đâm, không có chút máu nào trên tay tổ phụ, mà trước đó không có ai lau tay của tổ phụ cả". Mẫn Trúc nói lại tất cả những gì nàng thấy và suy đoán.
Đúng như lời Mẫn Trúc nói. Tuy có nhiều cách để cho máu không hòa cũng nhau. Nhưng Lâm lão gia tử đã uống hai năm loại thuốc kia, mới ngưng được mấy tháng nay. Lâm Sơn không dám mạo hiểm trích máu của ông ra, sợ máu có màu đen sẽ làm Lâm Hải nghi ngờ.
Lâm Hải nghe lời Mẫn Trúc lại càng khẳng định có khuất tất, nhưng bây giờ làm cách nào để tìm hiểu được? Đây không phải là vấn đề dễ dàng.
Mẫn Trúc thấy Lâm Hải trầm tư thì nói:" cha, muốn tìm hiểu sự thật thì người trước mắt phải thi đỗ công danh. Nhị bá bây giờ đã là quan lớn, không phải thường dân như chúng ta có thể trêu chọc. Lại nói giấy xác nhận này có dấu tay của tổ phụ, chúng ta có lý nhưng lại không thể cãi".
Lâm Hải nhìn con gái nhỏ, gật đầu thật mạnh.
Mẫn Trúc cũng là thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu cứ để chuyện này đè nặng trong lòng Lâm Hải, sẽ khiến cha nàng u uất mà bỏ mặc tất cả mất. Thà là chỉ ra điểm sai trong chuyện này, sau đó biến đau thương thành sức mạnh mà cố gắng thôi.
Lâm Hải đúng là đã dùng toàn bộ ý chí để đọc sách, quyết tâm thi đậu kì này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.