Nhắn nhủ tới bạn đọc: xin chân thành cảm ơn mọi người đã đọc ủng hộ mình. Vì lý do dạo này công ty mình thiếu nhân viên nên mình khá bận. Mình sẽ cố gắng ra chương mới sớm nhất có thể.
Một lần nữa cảm ơn mọi người vote cho mình 😀😀😀😀
Many thanks 😍😍😍😍😍
..........0000........__
Bữa cơm ở Bách Vị lâu ăn rất vui vẻ, mọi người đều tầm tuổi nhau, độ hiểu biết cũng không chênh lệch quá nhiều nên chẳng mấy chốc mà trở nên khá thân thiết.
Mọi người đang nghe Triệu Vân Chính kể mấy chuyện hài hước ở kinh thành thì Tiểu Đồng đi theo Triệu Vân Chính vào thì thầm nhỏ vào tai hắn. Triệu Vân Chính nhíu mày nói với tiểu đồng:" Đi ra nói với Bùi tiểu thư, ở trong này toàn nam nhân, một nữ nhi như nàng không tiện tiến vào. Còn muốn bái phỏng nương ta thì có thể đến phủ nha".
Mẫn Trúc cười thầm trong lòng nghĩ " đúng là trai đẹp có khác, mới tới hai ngày đã có nợ hoa đào rồi".
Tiểu Đồng cúi đầu tuân mệnh đi ra. Tố Thục ở ngoài chờ một lúc, thấy Tiểu Đồng đi tới thì mỉm cười đoan chính hỏi:" Triệu công tử có bằng lòng gặp ta?"
Tiểu Đồng vẫn đoan chính hành lễ rồi lặp lời của Triệu Vân Chính.
Tố Thục vẻ mặt lúc này có chút khó coi nhưng vẫn thi lễ cáo từ.
Tố Thục hôm nay là cùng muội muội đi mua hương liệu nước mà cả nửa tháng nay cả An thành đang đồn ầm ĩ, lúc về lại vô tình thấy xe gắn cờ tuần phủ dừng ở Bách Vị lâu, lại thấy Tiểu Đồng, là gia đinh của một trong hai vị Triệu công tử nên muốn tiến vào gặp mặt hai vị công tử tài mạo song toàn kia. Sợ bị muội muội biết ý đồ, nàng ta đã nói muốn vào Bách Vị lâu để mua chút ít món ăn cho nương, để muội muội chờ ngoài xe ngựa. Tố Linh cũng chỉ là tiểu cô nương chín tuổi, nào có ý nghĩ nam nữ kia nên không chút nghi ngờ tỷ tỷ mà gật đầu.
Còn về phần Tố Thục làm sao biết Triệu Vân Chính và Triệu Tứ Ca ư? Đương nhiên là hai ngày trước cùng Bùi phu nhân đi bái phỏng Phó thị thì vô tình gặp ở trong viện của Phó thị rồi. Tố Thục nhìn tới hai nam nhân có vẻ đẹp xuất thần thì tâm hồn thiếu nữ mười ba tuổi đã nhộn nhạo rồi. Lúc về lại nghe nương nàng ta nhắc họ là thế gia công tử ở kinh thành thì lại càng muốn có được tâm của hai nam nhân kia hơn. Thực ra Tố Thục thích Triệu Vân Chính nhìn ôn nhu hơn, còn Triệu Tứ Ca có vẻ khá lạnh lùng nên tâm nàng có chút sợ.
Tuy chưa gặp được hai vị Triệu công tử hôm nay, nhưng mà ngày còn dài, lo gì không thể gặp. Mà nếu như không được nữa thì qua năm nàng sẽ đi kinh thành tìm đối tượng thích hợp cho mình cũng không muộn. Nghĩ như vậy lòng Tố Thục nhẹ nhõm đi nhiều, nàng để thị nữ của mình xách đồ ăn rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi Bách Vị lâu.
Tiểu Đồng nhìn theo vị tiểu thư nhà Bùi huyện thừa lắc đầu, ở kinh thành có biết bao nhiêu tiểu thư nhà huân quý, xinh đẹp mỹ miều mà công tử của hắn cùng vị tiểu gia kia còn chưa để trong mắt. Không hiểu Bùi tiểu thư này lấy đâu ra tự tin sẽ câu dẫn được công tử.
Chuyện của Tố Thục xem như là khúc nhạc đệm nho nhỏ trong bữa ăn này. Lúc này ở trong nhã gian mấu huynh đệ Cẩn Minh đang nói về tiểu muội của họ. Cẩn Tuệ không chút khách sáo nói:" Tiểu muội của đệ rất là thông minh, nàng ấy ba tuổi đã biết hầu hết các chữ, đến năm tuổi đã nghĩ ra cách làm..."
"Khụ... Khụ..." Cẩn Minh ho khan mấy tiếng nhắc nhở làm Cẩn Tuệ chợ nhớ không được nói chuyện Mẫn Trúc biết làm hương liệu ra ngoài. Cẩn Tuệ cúi đầu xấu hổ không nói nữa.
Triệu Tứ Ca nhìn Mẫn Trúc dịu dàng hỏi:" Tiểu muội muội, năm tuổi thì muội biết làm gì, ba tuổi muội đọc sách, năm tuổi muội làm thơ sao?"
Mẫn Trúc cười khan mấy tiếng, trong lòng thì thầm mắng Cẩn Tuệ không có tiền đồ:" Muội lại không phải tài nữ, cái gì mà ba tuổi đọc sách, năm tuổi làm thơ? Lúc năm tuổi muội là nghĩ cách quậy phá, thế nhưng lại giúp ông ngoại làm ra Bạch trà thôi, cung không phải công lao của muội".
Triệu Tứ Ca nhìn tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác cười nói với mình, tâm có chút ngứa, muốn đưa tay xoa đầu Mẫn Trúc. Tay vừa có chút nhúc nhích thì kịp thu lại, dù sao Mẫn Trúc cũng bảy tuổi rồi, nam nữ bảy tuổi khác biệt, không thể mạo phạm cô nương nhà người ta.
Triệu Vân Chính nghe đến Bạch trà thì có chút ngạc nhiên. Hóa ra nhà ngoại của Lâm huyện lệnh lại là Dương gia cho ra trà Bích Loa Xuân và Bạch trà trong hai năm này. Giờ lại nắm bí quyết hương liệu nước trong tay, khó trách người ta tặng lễ lại hào phóng như vậy.
Triệu Vân Chính ở kinh thành mới chỉ nghe danh hai loại trà này chứ chưa hề được thử qua, lòng có chút muốn thử nên nhìn Mẫn Trúc hỏi:" Vậy ra Bạch trà nổi danh gần đây là do muội cũng có công tao ra sao? Không biết ta cùng Tứ Ca có cơ hội được nếm thử?"
Mẫn Trúc rất hào phóng gật đầu:" được chứ, lát nữa về muội sẽ lấy trà mang sang cho các huynh, muội còn có một ít Bích Loa Xuân hôm kia ông ngoại mới gửi tới, hai người không chê muội cũng sẽ tặng qua một ít".
Triệu Vân Chính rất thích trà nên cười đến đắc chí nói:" đương nhiên không chê, ta cầu còn không được nữa là. Vậy trước tiên phải cảm tạ muội trước rồi". Nói xong còn đứng lên quy củ cảm tạ Mẫn Trúc.
Mẫn Trúc cười giảo hoạt nói:" Muội nhận lời cảm tạ của huynh, nhưng trà ngon như vậy muội cho huynh, huynh phải giúp muội một chuyện được không?"
Cẩn Minh nghe Mẫn Trúc nói thì nhẹ nhàng nhắc nhở:" Mẫn Trúc, muội không được hồ nháo. Có lý nào tặng quà còn đòi ban thưởng?"
Vân Chính không sao cả nói:" Trà quý tặng ta đương nhiên phải được cảm tạ cho tốt, tiểu muội muội cứ nói đi, muội muốn huynh giúp gì?"
Mẫn Trúc cười nói:" Huynh giúp muội tìm người dạy cầm nghệ được không? Cha muội hứa với muội đã mấy tháng rồi, mà tới giờ chưa thấy tin tức gì".
Vân Chính cười ha ha nói:" Chuyên này không khó gì, nếu ta không giúp được muội thì Tứ Ca sẽ giúp muội, phải không Tứ Ca".
Triệu Tứ Ca không nói, chỉ cười gật đầu xem như đồng ý. Triệu Tứ Ca đối với tiểu ân nhân này là rất cảm động. Vì nếu tiểu cô nương không có thuốc quý cứu hắn một mạng thì giờ này có khi xác hắn cũng phân hủy gần hết rồi. Lại nói thuốc độc hắn được uống là loại kịch độc, uống vào không chết ngay mà làm cho người ta cứ đau đi đau lại trong vòng một tháng mới lìa đời. Mà thuốc đó còn chưa có thuốc giải, tiểu cô nương còn chưa biết hắn là ai mà đã ra tay cứu giúp không cần suy nghĩ. Ân tình này hắn dù có báo đáp cả đời cũng không hết chứ đừng nói gì chỉ là chuyện tìm người dạy cầm nghệ cho Mẫn Trúc.
Mẫn Trúc làm sao biết được cái suy nghĩ tám quẹo, mười chín cong của Triệu Tứ Ca, nàng chỉ đơn giản nghĩ hai người họ là công tử thế gia kinh thành, nhờ người ta chút chuyện nhỏ như vậy hẳn là được đi. Còn về việc cứu người thì sống ở thời đại được giáo dục tư tưởng về việc giúp đỡ người gặp hoạn nạn trong khả năng là điều nên làm. Mà khi xưa ở cô nhi viện, Lâm viện trưởng luôn lấy tư tưởng giúp người khó khăn là trách nhiệm của từng thành viên trong cô nhi viện, nên khi ấy Mẫn Trúc cứu Tứ Ca xong cũng không nghĩ tới là để người ta báo ân với mình, lại càng không nghĩ là Tứ Ca phải báo ân cả đời với nàng.
Ăn xong bữa cơm này cũng hết hơn một canh giờ, lúc mọi người đứng lên cáo từ thì cũng là đầu giờ mùi rồi.
Mẫn Trúc giữ đúng lời hứa, về nhà lập tức đóng gói hai loại trà cho người gửi sang tuần phủ. Nàng cũng cẩn thận chia làm sáu hộp, mỗi loại ba hộp, gửi đều cho phu thê Triệu đại nhân, Triệu Vân Chính cùng Triệu Tứ Ca.
Vừa về phủ chưa được bao lâu đã nhận được trà Mẫn Trúc gửi tới, Triệu Vân Chính, Triệu Tứ Ca đối với tiểu cô nương nhu thuận, đáng yêu lại còn khéo léo hiểu lòng người là thực lòng yêu quý như tiểu muội muội của mình.
Triệu Vân Chính nhìn hai hộp trà quý trên bàn, tâm tình vui mừng, nghĩ tới chuyện tiểu cô nương yêu cầu thì mỉm cười nghĩ " đúng là tiểu tinh quái, cũng không để mình chịu thiệt". Nghĩ một lát, Vân Chính đến viện của Tứ Ca bàn bạc chuyện tìm giúp tiểu cô nương một nữ sư phụ dạy cầm nghệ.
Vân Chính vừa bước vào phòng thì thấy Tứ Ca đang ngồi viết gì đó ở bàn sách bèn hỏi:" Biểu ca là viết thư cho đại cô sao?"
Tứ Ca thấy Vân Chính tiến vào thì buông bút trong tay xuống nói:" Ừ, việc đã hứa với người ta thì không thể nuốt lời, mà cũng thật khéo đi, nhà Lâm huyện lệnh chính là ân nhân đã cứu ta trước đây".
Vân Chính có chút ngạc nhiên hỏi:" Vậy sao hôm Lâm huyện lệnh ra tiếp đón chúng ta đệ không thấy biểu ca nói gì?"
Tứ Ca có chút xấu hổ vì ngay từ đầu không nhận ra ân nhân của mình nói:" Lúc ta được cứu tỉnh thì tinh thần có chút mơ màng, chỉ nhớ rõ giọng nói còn gương mặt thì hơi có chút mơ hồ, hôm gặp Lâm huyện lệnh ta có chút ngờ ngợ nhưng không dám chắc. Lại nói vị Lâm huyện lệnh thấy ta cũng rất quy củ, không hề tiến lên nhận thân. May hôm nay gặp được họ ở cửa hàng hương liệu, cuối cùng ta cũng tìm được ân nhân của mình".
Vân Chính cũng hiểu được tình cảnh lúc đó của Tứ Ca nên không hỏi gì nữa. Hắn nói thêm hai ba câu với Tứ Ca đặt hai hộp trà lại rồi cầm hai hộp trà khác một đường đi tới viện của Phó thị.
Vân Chính kể lại cho Phó thị việc gặp huynh muội Mẫn Trúc, cũng nói gia đình Lâm huyện lệnh là ân nhân của Tứ Ca hồi đầu xuân năm ngoái. Phó thị nhớ lại tình cảnh chật vật của Tứ Ca khi được huynh trưởng mang tới thôn trang lúc đó mà cảm thán trong lòng.
Tối hôm đó Phó thị cũng đem chuyện kể lại cho tướng công của nàng là Triệu Bình. Triệu Bình nghe xong có chút tâm đắc nói:" Hai ngày nay ta nhìn Lâm đại nhân quả không sai, nay nghe nàng nói vậy thì ta lại càng thưởng thức hắn. Hắn ở trước mặt ta cho dù là vô tình hay cố ý cũng chưa bao giờ để lộ một chút nào về chuyện hắn đã cứu Tứ Ca. Một người năng nổ trong công việc, lại không lấy chuyện thi ân mà đòi báo đáp, thì cũng đáng cho ta trọng dụng".
Phó thị cũng nói:" Chuyện quan trường của chàng thiếp không quản, nhưng đã biết đó là ân nhân của Tứ Ca thì chàng cũng âm thầm giúp đỡ một chút".
Triệu Bình nói đã biết, sau đó phu thê họ cũng chìm vào giấc ngủ.
Cũng trong đêm này, có một bóng đen từ phòng Tứ Ca nhẹ nhàng phi ra không một tiếng động, sau đó một đường cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về phía kinh thành, trên người hắn mang theo thư của Tứ Ca gửi cho mẫu thân. Đây chính là một trong số năm ám vệ được cử theo để vào vệ cho Tứ Ca, nhằm tránh bất trắc lần trước xảy ra một lần nữa. Lần đó do chủ quan nên mẫu thân Tứ Ca chỉ cho một ám vệ bảo vệ con trai mình. Vì chủ quan đó mà bà một chút nữa thôi đã mất con trai vinh viễn, nên lần này bà phái năm người theo bảo vệ con trai mình thì trong lòng mới có chút yên tâm.
Mẫu thân của Tứ Ca chính là đương kim hoàng hậu của Nguyệt quốc, Triệu Yên Nhiên, Tứ Ca của chúng ta cũng đương nhiên không phải họ Triệu. Nhưng do lần này theo gia đình Triệu Bình tới An thành mục đích là tránh khỏi mũi giáo của mẹ con Tần quý phi và mẹ con Ninh phi nên cũng không rầm rộ hô hào mà lặng lẽ đi theo Triệu Bình thôi.
Triệu hoàng hậu nhận được thư con trai báo bình an thì cũng đã là tối thứ ba rồi.
Sau khi đọc xong thư mà ám vệ bí mật mang vào cho bà, Triệu hoàng hậu cũng viết một bức thư trả lời cho nhi tử của mình rồi để ám vệ mang thư hồi âm rời đi.
Triệu hoàng hậu nhìn ám vệ nháy mắt biến mất khỏi Phượng Minh cung thì lại bước tới trước bàn cầm thư của nhi tử lên đọc thêm một lượt nữa. Bà nhớ lại tình cảnh lúc nhi tử của mình gặp tình thế nguy kịch nhất, thân làm mẹ mà không thể chăm sóc con một ngày nào, lòng Triệu hoàng hậu lại đau như ai xé.
Qua thư Triệu hoàng hậu biết con mình đã gặp lại được ân nhân cứu mạng lúc đó.
Khi Tứ Ca bình an trở về bên cạnh bà, bà đã gặng hỏi không biết bao nhiêu lần mới biết được người cho con trai thuốc giải lại chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi. Lúc đó bà có chút ngạc nhiên, chỉ là một đứa nhỏ mà có loại thuốc giải bách bệnh thì quả là hiếm có. Không, phải nói là vô cùng hiến ấy chứ. Thế nhưng Tứ Ca đã nói thuốc giải là của một vị cao nhân thần bí nào đó cho tiểu cô nương khi vô tình có duyên gặp. Lại chỉ có một viên duy nhất, như vậy là tiểu cô nương ấy đã tặng nhi tử bà một mạng, tặng bà một ân huệ vô cùng lớn. Bây giờ người ta chỉ cầu xin một sư phụ dạy cầm thì lại quá là đơn giản rồi. Nhưng cha tiểu cô nương cũng đã làm quan, ngày tháng còn dài, lo gì không có cách giúp đỡ. Nghĩ như vậy, Triệu hoàng hậu gọi ma ma thân tín bên cạnh mình tới giao phó công chuyện.
Ma ma nghe hoàng hậu dăn dò, sau đó thi lễ lui ra, một đường đi tới thượng cung cục...
Mẫn Trúc nào đâu biết được chỉ ra tay cứu Tứ Ca đơn giản là vì lòng hảo tâm mà lại được sự giúp đỡ to lớn như vậy chứ. Nếu Mẫn Trúc mà biết thì chắc tâm trạng của nàng bây giờ là kinh ngạc đi.