“Đại Lý Tự đã qua lại điều tra, vụ án này được kết luận là tự nhiên hỏa hoạn. Người đều đã bị thiêu rụi, đến lúc đó sẽ trực tiếp chôn” Tô Trường Kỳ nói, một tay lột hạch đào, một tay rót trà, vẻ mặt đầy khoe khoang.
Hắn bưng ly trà lên, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, trà pha chính là thượng đẳng Long Tỉnh, hương vị tươi mát, cực phẩm.
Nhẹ nhấp một ngụm trà, hắn ngẩng đầu nhìn Thịnh Hằng đang chăm chú luyện chữ, và Thịnh Vinh đứng bên cạnh. “Người kia cũng là phế vật, việc nhỏ vậy cũng không làm xong, còn phải chùi đ.í.t cho hắn.”
“Việc này không phải do hắn, mà là do lão thất quá xảo quyệt” Thịnh Hằng buông bút lông, giơ lên chữ viết đẹp đẽ “Chúng ta nên tìm cách đền bù cho những gia đình bị liên lụy, để tránh họ náo loạn, gây ra những nghị luận không cần thiết.”
Tô Trường Kỳ chuyển hạch đào trong tay, nói với giọng tự tin: “Ta, Tô Trường Kỳ, làm việc này luôn nghĩ trước sau như một. Ngươi yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị tốt.”
Thịnh Hằng đã quen với sự ngạo mạn của Tô Trường Kỳ, chỉ “Ừm” một tiếng, không nhìn người nói chuyện, rời khỏi vị trí ở án thư trung tâm, đi sang bên cạnh.
Thịnh Kỳ đề phòng mọi người, không chỉ sửa lại thời gian xuất chinh mà còn thay đổi kế hoạch tác chiến.
Vốn tưởng rằng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng Thịnh Kỳ với một loạt thao tác đã làm rối loạn kế hoạch của gã. Biết được tin tức, gã lập tức sắp xếp thích khách đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước. Chiến dịch đang tiến hành, nhưng thành công hay không vẫn là điều không chắc chắn.
Gã ta đã ra lệnh gi//ết, mục tiêu chính là Thịnh Kỳ. Với tình hình hiện tại, Thịnh Kỳ không nhất định sẽ bị gi//ết, nhưng nếu hắn trở về, chắc chắn sẽ truy cứu.
Đệ đệ này của gã quá nhạy bén, đã sắp xếp mọi việc kỹ lưỡng, nên gã phải tạm thời dùng hạ sách, gi//ết những người liên quan để Thịnh Kỳ không thể điều tra được khi trở về.
Thịnh Vinh đứng bên cạnh, chưa nói gì. Đến lượt hắn viết chữ, hắn đổi chỗ với Thịnh Hằng và nhíu mày: “Sao thất đệ lại đột ngột thay đổi thời gian? Hay là tin tức ban đầu đã sai?”
Thịnh Hằng lắc đầu, đưa bút lông cho Thịnh Vinh: “Dù là tạp dịch hay là Lý thị ở Tống phủ, thời gian xuất chinh được thông báo đều nhất trí, chắc chắn không sai.”
“Vậy thì có người mật báo” Tô Trường Kỳ đặt chén trà lên bàn, giận dữ nói “Có phải là muội muội của Tống Đình Chi? Nàng đã đến Ngự Vệ Tư, có phải là nàng không?”
Thịnh Hằng rũ mắt, nhìn Thịnh Vinh đặt bút, không đáp lại Tô Trường Kỳ, nhưng trong lòng lại cân nhắc.
Gã đã quan sát Tống gia tiểu nữ gần nửa năm, chỉ thấy nàng là một tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo, tuy biết đọc sách nhưng tâm tư không đặt vào đó, một nữ tử bình thường không có mưu mô gì.
Mật báo, nàng phải biết trước mưu kế của gã mới được, nhưng một nữ tử như nàng, nếu biết được chính xác, chẳng phải là quá thần thông?
Điều khiến gã lo lắng là mối quan hệ từ nhỏ giữa Tống Trừ Nhiên và huynh trưởng nàng, dù đã gặp Thịnh Kỳ vài lần nhưng do tính cách lạnh nhạt của Thịnh Kỳ, nàng không dám tiếp cận quá.
Tuy nhiên, gần đây nàng đã đến Ngự Vệ Tư hai lần, một lần rõ ràng là để tìm Thịnh Kỳ, không biết hai người đã bàn bạc gì. Lần khác, nàng đến lấy đồ của Tống Đình Chi, nhưng người đưa nàng vào lại là ám vệ của Thịnh Kỳ, và cả hai lần đều diễn ra trước và sau khi Thịnh Kỳ xuất chinh diệt phỉ.
Mối quan hệ giữa Tống gia tiểu nữ và Thất đệ của gã dường như không tầm thường. Điều này nằm ngoài dự tính của gã và gây khó khăn cho kế hoạch của gã.
Thịnh Hằng thầm than về sự sâu xa khó lường của Thịnh Kỳ, không ngờ hắn lại đánh chủ ý lên Tống gia.
Ban đầu, Tống Trừ Nhiên vốn yêu thích sự ôn nhu, và Thịnh Hằng đã đối xử với nàng như vậy. Nhưng không biết Thịnh Kỳ đã dùng cách gì, lại chen chân vào giữa, không chỉ phá hỏng chuyện tốt của gã mà còn chiếm được lợi thế.
Gã vốn không có nhiều cơ hội gặp Tống gia tiểu nữ như Thịnh Kỳ, và giờ không biết Thịnh Kỳ đã nói gì, Tống gia tiểu nữ lại cảnh giác với hắn ta. Nếu muốn nàng buông cảnh giác và dần dần tin tưởng, gã cần phải lên kế hoạch kỹ hơn.
Nghĩ vậy, gã nắm chặt bút lông vừa viết, chưa kịp thấm vào giấy Tuyên Thành, liền vo lại thành cục và ném sang một bên.
“Ta nói, điện hạ ngươi cũng đừng ôn nhu làm gì, trực tiếp mạnh bạo, cần gì phải chu toàn với nữ nhân ấy?” Tô Trường Kỳ nói. Hắn đã theo Thịnh Hằng nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Thịnh Hằng.
Là một kẻ ăn chơi trác táng có danh tiếng ở Tuất Kinh, dựa vào thế lực của Tĩnh Nghiêu Hầu phủ, hắn luôn trực tiếp trong việc muốn gì thì lấy, nhất là với nữ tử.
Hắn không hiểu vì sao Thịnh Hằng, một Tứ Hoàng tử cao cao tại thượng, được Thánh Thượng sủng ái nhất, lại chưa cưới vương phi. Nếu cưới Tống gia tiểu nữ vào phủ, đó cũng là vinh hạnh cho nàng, cần gì phải nho nhã lễ độ?
Nghe lời Tô Trường Kỳ, Thịnh Hằng nhướng mày.
Nếu muốn mạnh mẽ, gã đã nghĩ đến việc cầu thú từ phụ hoàng, đợi Tống gia tiểu nữ đến tuổi cập kê rồi tứ hôn. Nhưng ngại Tống Hoành, gã không thể làm vậy.
Tống Hoành là võ tướng, có tiếng không chịu ép buộc, lại rất yêu con gái. Nếu gã ta thực sự cưỡng hôn Tống Trừ Nhiên, chắc chắn sẽ làm Tống Hoành phản cảm, gây bất lợi cho gã sau này.
Tô Trường Kỳ không hiểu suy nghĩ của gã, còn nghi ngờ cách làm của gã, thật là quá đáng.
Thịnh Hằng ho nhẹ một tiếng, rời khỏi án thư, đi đến bên cạnh Tô Trường Kỳ, đặt tay lên vai hắn, một tay rót ly trà cho mình.
Trà đã nguội, không còn ngon như trước, gã uống một hơi cạn sạch, mạnh tay đặt chén trà xuống bàn làm chén vỡ vụn.
Gã chậm rãi mở miệng, giọng vẫn nhu hòa nhưng đầy lạnh lẽo: “Đây là ngươi đang dạy ta phải làm thế nào sao?”