Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 24: Tôi tuyệt đối trung thành với sếp Lục




Lục Vân Phong cúi đầu trầm tư suy nghĩ, hắn đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Tưởng Thi Hàm càng thêm bối rối.
Tên khốn này... Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy, mình sắp... mình sắp điên rồi.
Hắn đang cố gắng tìm ra cách giúp mình sao? Hắn giúp mẹ mình chữa bệnh kiểu gì?
Còn nữa, hình như hẳn có thể biết trước mọi chuyện vậy.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không phải người này. đang suy nghĩ lung tung chứ?
Lục Vân Phong suy nghĩ nửa ngày rồi quyết định trước hết cứ án binh bất động.
“Chỉ cần mình không hành động thì Long Ngạo Thiên sẽ làm nhân vật chính, hẳn là vẫn có cơ hội tiếp cận Tưởng Thi Hàm, hai người tiếp cận, chỉ cần liên lạc là có thể nói tới chuyện bệnh tình của mẹ cô ấy.”
“Đúng rồi. Đúng đúng.”
“Đến lúc đó, dù là mình không làm chuyện cầm thú với Tưởng Thi Hàm, Long Ngạo Thiên cũng sẽ giúp cô ấy chữa khỏi bệnh cho mẹ, đến lúc đó anh ta tới tìm mình, mình sẽ để anh ta mang Tưởng Thi Hàm đi luôn là xong.”
“Minh thực sự là một thiên tài.”
Nghĩ tới đây, Lục Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Tưởng Thi Hàm:
"Thi Hàm à." "Hả? Ồ... sếp, sếp Lục."
"Đừng lo lắng, ừm... tôi... cái đó... trước đây... ừm thành thật xin lỗi
Tưởng Thi Hàm tự nhủ trong lòng hẳn đang nói cái quái gì vậy?
Tại sao thoạt nhìn tên khốn này còn lo lắng hơn cả mình vậy? Đây cũng không phải là phong cách của cậu cả nhà họ Lục mà.
Rốt cuộc hôm nay người này bị làm sao thế? Tại sao lại đáng sợ như vậy?
Lục Vân Phong không ngừng nhớ tới những chuyện mà "mình" đã từng làm, vừa xấu hổ day dứt, lại xấu hổ, đỏ mặt không chịu được, nói chuyện cũng có chút cà lăm.
Tưởng Thi Hàm vội vàng nói: "Sếp Lục, có phải là tôi có chỗ nào làm không tốt không? Nếu là như vậy thì anh cứ mảng tôi là được."
"Hả? Không có không có không có..."
Lục Vân Phong vội vàng nói: "Cô là một thư ký rất lợi hại, các mặt đều rất lợi hại. Chính là tôi... Thôi, tôi nói thẳng luôn."
Lục Vân Phong nói: "Trước kia là tôi khốn nạn, đối xử với cô không tốt chút nào, xin đừng tức giận, không đúng. Cô cứ giận đi, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người. Tôi muốn xin cô tha thứ... Cũng không đúng, tốt nhất là cô đừng tha thứ cho tôi, kịch bản sẽ sụp đổ mất."
Lục Vân Phong tự nhủ trong lòng, sao mãi mà hắn không nói rõ được mấy lời này thế. "Nói tóm lại, cô muốn hận tôi đều không thành vấn đề, nên cô cứ việc hận tôi."
Tưởng Thi Hàm vội vàng nặn ra một nụ cười: "Sếp Lục nói giỡn làm sao tôi lại hận anh được? Tôi rất cảm kích anh đã cho tôi cơ hội công việc và nhiều năm chăm sóc."
“Lời này có đồ đần mới tin, cô không nguyền rủa tôi bị xe đè chết ở trong lòng đã không tệ rồi.”
Lục Vân Phong cười khổ nói: "Tóm lại, tôi biết trong cuộc sống cô có chỗ khó xử của mình, nếu không thì đã sớm nghỉ làm ở chỗ này rồi..."
Hiện tại Tưởng Thi Hàm và Lục Vân Phong không hề tin lời nhau.
Tưởng Thi Hàm vội vàng lo lắng nói: "Tôi tuyệt đối trung thành với sếp Lục, tuyệt không hai lòng."
Lục Vân Phong vô cùng chán nản.
Cô ấy là một trong những hậu cung của Long Ngạo Thiên, mình không thể đắc tội, cũng không thể quá mức thân mật với cô ấy.
"Vậy thì thế này, từ hôm nay trở đi, cô nghỉ phép đi."
Tưởng Thi Hàm sợ ngây người, lập tức nói: "Sếp Lục, sếp Lục tôi sai rồi, sếp Lục, sếp Lục tôi cầu xin anh, cầu xin anh đừng đuổi việc tôi, tôi... thật sự rất cần công việc này."
Tưởng Thi Hàm hốt hoảng sắp khóc, Lục Vân Phong vội vàng nói: "Tiền lương của cô gấp đôi, nhưng không cần làm gì cả, như vậy đã được chưa?"
"Sếp Lục, tôi cầu xin anh đừng như vậy, về sau tôi sẽ càng cố gắng hơn..."
"Không phải, cô có nghe tôi nói hay không đấy, tôi nói cô không cần làm gì cả cũng có thể lấy tiền, không cần nhìn thấy tôi mà tiền lương còn tăng gấp bội..."
Tưởng Thi Hàm quỳ thẳng xuống, hai tay túm lấy góc áo Lục Vân Phong, khóc bù lu bù loa: "Sếp Lục, mẹ tôi bệnh rất nặng, tôi thật sự không thể không có công việc này, sếp Lục, tôi sẽ làm tốt hết sức, tôi cầu xin anh đừng đuổi việc tôi..."
“Sao mãi không nói rõ được vậy?”
Lục Vân Phong không nghĩ tới chuyện này lại khó xử lý như vậy.
Lúc này Từ Tuyết Kiều đẩy cửa đi vào, Triệu Cương lộ ra vẻ mặt xấu hổ ở cửa, ý là mình không ngăn được.
Lục Vân Phong và Từ Tuyết Kiều bốn mắt nhìn nhau.
Từ Tuyết Kiều nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Quả nhiên, chó không đổi được tính ăn c*t.
Lục Vân Phong lại quay về ở chỗ làm việc, bẩt nạt nhân viên nữ xinh đẹp. Lại còn bắt nạt người ta đến nước này.
"Anh Vân Phong thật hăng hái."
Mặc dù Từ Tuyết Kiều đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười ngọt ngào kinh điển kia là lưỡi dao đang lập lòe, ánh sáng lạnh lẽo.
Lúc ấy đầu óc Lục Vân Phong trong nháy mắt sinh ra một ý tưởng có tính chiến lược đến cực hạn.
“Đến hay lắm”
“Trước đó dùng cô đuổi Lãnh Thanh Thu đi, bây giờ mình lại dùng Từ Tuyết Kiều để đuổi người đi”
“Đúng. Quá đúng.” “Tốt nhất là trong cơn tức giận, cô giúp cô ấy chuộc thân, đưa cô ấy đi. Nếu như vậy thì Long Ngạo Thiên muốn cứu người sẽ phải tìm cô, chân của ông đây sẽ được bảo vệ.”
Cả hai cô gái đều sững sờ. Thứ gì kia?
Chân mày Từ Tuyết Kiều nhíu chặt: Cái tên khốn nạn này lại đang nghĩ lung tung gì vậy?
Hóa ra khi nãy cố ý đùa bỡn mình ở trong điện thoại, có Lãnh Thanh Thu ngồi bên cạnh sao?
Không phải hẳn luôn theo đuổi Lãnh Thanh Thu sao? Không phải tháng sau muốn tổ chức nghỉ thức đính hôn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.