Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 27: Thật xấu hổ đến đỉnh điểm




Lục Vân Phong nhìn thứ đáng ghét thành tinh này, trong đầu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Con mẹ nó, lại là một nữ chính khác.
Long Ngạo Thiên bị mình nhốt trong lồng một ngày, nhưng tại sao hậu cung của anh ta đều chạy ra ngoài vậy?
Hắn cũng không thể đắc tội nữ phóng viên trong buổi họp báo.
Lục Vân Phong mỉm cười nói: "Tôi là nhà tư bản, nhưng có hám lợi hay không thì tôi không thể quyết định mà phải do mấy người định đoạt. Về phần buổi họp báo này có phải là diễn hay. không, tôi cũng không thể nói được, mà là do mấy người định đoạt. Nhưng mà quả thật tôi đang tỏ thái độ với truyền thông. và tất cả mọi người. Một là khắc sâu kiểm điểm, hai là chúng tôi sẽ nghiêm túc chịu trách nhiệm. Cảm ơn."
Tưởng Thi Hàm lập tức nói: "Cảm ơn các vị từ các lĩnh vực. khác đã tới đây, buổi họp báo hôm nay đến đây là kết thúc."
Lục Vân Phong đứng dậy rời đi, lực lượng bảo vệ an ninh lập tức che chắn hắn đi ra ngoài.
Một đám phóng viên ùa lên, nhất là nữ phóng viên kia còn chen lên phía trước, giơ bút ghi âm: "Sếp Lục. Nhà máy dược đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, một buổi họp báo có thể. làm cho tất cả tan thành mây khói sao? Liệu sau này có xảy ra những sai sót tương tự trong quá trình sản xuất của nhà máy dược các anh không? Sai lầm này là do con người tạo ra hay là một tai nạn? Nếu là do con người tạo ra thì ai phải chịu trách nhiệm về sai lầm to lớn này..."
Lục Vân Phong đen mặt rời đi, không để ý tới cô phóng viên này.
Long Ngạo Thiên đáng chết, tên khốn kiếp này.
Anh ta thì yên tĩnh rồi, còn ông đây thì hết phiền toái này đến phiền phức khác. Anh ta nói xem anh ta có nhiều phụ nữ như vậy để làm gì?
Đúng vậy, phần lớn nam chính trong tiểu thuyết đều là tam thê tứ thiếp, nhưng mà anh ta... cũng quá phong lưu rồi đấy?
Đúng vậy, hắn rất ghen tị với anh ta, nhưng mà anh ta... cũng quá vô liêm sỉ rồi. Đúng vậy, hắn muốn trở thành anh ta, nhưng anh ta... anh ta thật sự rất phong lưu.
Lục Vân Phong rời khỏi đại sảnh sải bước đi đến lối đi chuyên dụng.
Đối diện cũng có một đoàn đội đi tới, dẫn đầu là một cô gái mặc sườn xám đi giày cao gót, đối mặt với Lục Vân Phong.
Lục Vân Phong liếc mắt đã thấy được cô ấy.
Dáng người thướt tha, dáng người hoàn mỹ, dung nhan nghịch thiên... Lại là một nữ chính khác, Trần Mộng Vân.
Trần Mộng Vân là cháu gái của Trần Thu Thu, chị của Trần Mặc Quần và Trần Mặc Hoan. Bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Trần, năm quyền lực trong tay, không ai bì nổi.
Nhớ ngày đó, cô ấy lại là bạn gái chính quy của mình, là mối tình đầu vô tư khi còn nhỏ. Bởi vì Trần Mặc Quần làm loạn khiến cho mình và cô ấy tan rã trong không vui, mối tình đầu của hắn như lông gà rơi đầy đất, chật vật không chịu nổi.
Hôm nay cố nhân gặp nhau, khó tránh khỏi xấu hổ.
Cũng may lúc này thần thái Lục Vân Phong bước đi vội vàng, nên dứt khoát làm bộ không nhìn thấy, sải bước đi qua người cô ấy.
Trần Mộng Vân nhìn thấy bạn trai mối tình đầu của mình, hiển nhiên đã sửng sốt một lát, bất giác dừng lại. Nhưng Lục Vân Phong lại giống như không nhìn thấy mình, cứ thế đi thẳng qua người cô ấy.
“Cô không nhìn thấy tôi, cô không nhìn thấy tôi, cô không nhìn thấy tôi..”
“Tóm lại cô không hề nhìn thấy tôi.”
“Chuyện trước kia là do tôi không tốt, tôi không có mặt mũi nào gặp lại cô nữa, về sau hai chúng ta mạnh ai người nấy sống đi.”
Trần Mộng Vân quay đầu nhìn bóng lưng Lục Vân Phong.
Người đàn ông này... Cô ấy bị ảo giác sao?
Nghĩ tới đây, Trần Mộng Vân cười cay đảng. Chẳng lẽ cô ấy còn chưa buông được hắn?
Lục Vân Phong chưa đi mấy bước, đối diện Từ Tuyết Kiều lại xuất hiện, lập tức ngăn Lục Vân Phong lại.
"Anh Vân Phong. He he, tôi vừa mới nhìn thấy chị Mộng Vân đi qua. Chị Mộng Vân."
Lục Vân Phong sắp điên rồi: "Cô đừng... đừng gọi cô ấy." "Chị Mộng Vân, bên này."
Trần Mộng Vân cũng muốn rời đi, cô ấy cảm thấy mình rất buồn cười.
Đã hơn ba năm kể từ khi chia tay với Lục Vân Phong. Trong ba năm này đừng nói hẹn mình ăn cơm nói lời xin lỗi, mà ngay cả một cú điện thoại, một tin nhắn Lục Vân Phong cũng không gửi cho cô ấy.
Chính là dáng vẻ cả đời không qua lại với nhau.
Hôm nay nhìn thấy hẳn, trái tim mình vẫn có đôi chút rung động.
Dù sao cũng là mối tình đầu, người mình từng thích, người đầu tiên của một cô gái không có cách nào quên sạch sẽ được.
Dù mình già bảy tám mươi tuổi, ngồi trên xe lăn cũng sẽ nhớ kỹ bạn trai đầu tiên của mình, trừ phi là mất trí nhớ.
Lúc này bị Từ Tuyết Kiều gọi một câu, hai người đều không thể không đối mặt với đối phương.
Giữa bốn gia tộc lớn, nói là thân thiết thì quá mức, nhưng mà trong quá trình xã giao đều chú ý đến lễ nghi.
Trong xã hội thượng lưu, sẽ không có ai thật sự xé rách mặt với những nhân vật lớn, tập đoàn lớn cả.
Ở giữa những phú nhị đại cũng không có hữu nghị gì cả, cơ bản đều là quen biết sơ qua, thường xuyên có thể gặp được. trong nhiều hoạt động khác nhau. Khi gặp mặt thì hỏi thăm lẫn nhau, nói dăm ba lời khách sáo mà thôi.
Trần Mộng Vân xoay người lại, mỉm cười nói: "Tôi vừa mới nói người đi ngang qua vừa rồi trông rất quen, hóa ra là anh, sếp Lục, dạo này sao rồi? Hình như gần đây đã đổi phong cách sao?"
Lục Vân Phong cười ha ha một tiếng, cố giả bộ tự nhiên: "Ai ôi, thật có lỗi thật có lỗi, dạo này tôi có quá nhiều việc, lúc. đi đường cũng vẫn đang phải suy nghĩ."
Sau khi Từ Tuyết Kiều gọi hai người thì không nói gì cả.
Cô ấy biết trước đó hai người này từng có một đoạn tình cảm, nên hôm nay mới cố ý kiếm chuyện để xem kịch chơi.
Trần Mộng Vân nói xong lời khách sáo, đột nhiên nghẹn lời, không biết nên nói cái gì nữa.
Lục Vân Phong giải thích một câu, đầu óc cũng đột nhiên chập mạch, không nói ra nổi lời gì.
Hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, miệng mấp máy, nhưng đều không phát ra được âm thanh gì.
Ba người quỷ dị đứng ở chỗ này.
Từ Tuyết Kiều nhìn qua nhìn lại vẻ mặt của hai người.
Miệng của Lục Vân Phong há ra lại đóng lại, hắn không nói gì, chỉ có thể nở một nụ cười lễ phép.
Trần Mộng Vân cũng xấu hổ không chịu được, muốn nói lại không biết nói cái gì, chỉ có thể hơi nghiêng đầu, sửa sang tóc một chút để che giấu bối rối của mình.
Thật xấu hổ đến đỉnh điểm.
“Từ Tuyết Kiều, cô là cái đồ sao chổi, cô gọi cô ấy lại làm gì?”
“Xấu hổ chết đi được, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.”
“Mộng Vân lại đẹp lên rồi, bộ ngực phát triển tốt ghê, trước. kia mình còn từng bóp nó rồi. Đáng tiếc, lúc đó chưa chiếm được cô ấy..”
Trần Mộng Vân vô cùng giật mình, nghi ngờ hỏi: "Sếp Lục, anh đang nói gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.