Xuyên Sách: Phản Diện Đào Hoa

Chương 36: Khám thế nào đây?




Trước đây vài lần khi bị bắt, hắn luôn tỏ ra thờ ơ khi bước vào, ở trong một phòng đơn và ăn những hộp cơm cao cấp, vài giờ sau hắn bước ra ngoài với bộ dạng vênh váo, trước khi rời đi, hắn còn “hi” với cô ấy một tiếng.
Tất nhiên, chuyện Lục Vân Phong phạm tội đều là chuyện nhỏ nên theo quy định có thể nộp tiền bảo lãnh và rời đi, hắn cũng không phải là một tên cường đạo ung dung ngoài vòng pháp luật.
Ngoài ra, những người bị hắn bắt nạt về cơ bản sẽ chấp nhận hòa giải nên hắn không hề sợ hãi. Nhưng hôm nay, Lục Vân Phong thay đổi trạng thái thông thường, xem ra thực sự rất gấp gáp.
Trương Thần Nhi nhìn thẳng vào Lục Vân Phong, hắn và cô ấy nhìn nhau, không hề lùi bước, bằng ánh mắt chân thành.
“Chỉ cần một cú điện thoại thôi, cầu xin cô đó.” "Tôi sẽ gọi, đọc số đi." Lục Vân Phong đọc số điện thoại của Từ Tuyết Kiều.
Trương Thần Nhi cảnh giác ấn gọi qua đó, khi gọi được liền nghe thấy đó quả thực là giọng nói của Từ Tuyết Kiều.
Cô ấy đưa điện thoại sang lan can với vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Vân Phong không thể thò đầu ra, đành phải cố gắng há miệng nói to: "Tuyết Kiều? Cô có đang nghe không?"
"Ừ, tôi đang nghe đây. Có chuyện gì đó, anh chàng đẹp trai"
"Ha ha ha, thực sự có một việc muốn nhờ cô."
"Ồ, anh nói đi."
Lục Vân Phong nói: "Cô có nhớ thư ký Tưởng Thi Hàm của tôi không? Hôm nay... người đã quỳ xuống trong phòng nghỉ ngơi đó."
Trương Thần Nhi trợn mắt, cô ấy ghét những hành động tuỳ tiện của Lục Vân Phong, lại còn khiến cấp dưới của mình phải quỳ xuống, cặn bã.
"Ừ, nhớ rồi, có chuyện gì vậy?”
"Nghe tôi nói, mẹ cô ấy bị bệnh rất nặng, cô phải giúp cô ấy, không biết Long Ngạo Thiên kia đã đi đâu rồi. Đáng lẽ đây là công việc của anh ta, nhưng hôm nay lại không xuất hiện. Mẹ của Tưởng Thi Hàm đang lành ít dữ nhiều, cô có thể đi khám giúp tôi không?
"Khám thế nào đây?"
"Bệnh của mẹ cô ấy chỉ cần nhìn qua là cô biết, rất hiếm gặp nhưng cô có thể chữa khỏi."
"Ồ? Cậu Lục quan tâm đến cấp dưới của mình như vậy sao?"
"Chị gái, xin đừng giêu cợt tôi nữa, cứu người quan trọng hơn."
"Không đi." "Không đi ư?"
"Tôi không quen cô ấy. Không phải ai tôi cũng khám, anh biết đấy."
"Cô giúp tôi được không? Cô giúp cô ấy, cứu mẹ cô ấy một lần, tôi sẽ trả gấp đôi phí chữa bệnh cho cô."
“Tôi thiếu chút tiền đó của anh à?”
"Đúng đúng, như vậy đi, cô giúp tôi một lần, tôi nợ cô một ân tình, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để trả cho cô, có được không?"
"Ồ, anh đang cầu xin tôi à?"
“Đúng vậy.” Lục Vân Phong gần như buồn bực đến phát điên rồi.
"Cầu xin cô, cô là bà nội của tôi, bà cụ, bà cụ tổ, bà hãy ra tay đi, tôi ở đây vái lạy cầu xin đó."
"Ha ha ha, tôi không có hứng thú làm bà cụ tổ của anh, nhưng nếu anh cầu xin tôi thì phải có dáng vẻ giống như đang
cầu xin chứ."
"Cô đợi đến khi tôi ra ngoài rồi tính tiếp có được không, cứu người trước đã?"
"Anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi sẽ cứu người." "Nói đi."
“Anh hãy chuyển toàn bộ cổ phần của nhà máy dược số 9 cho tôi, một xu cũng không được phép đòi hỏi.”
Lục Vân Phong nhắm mắt lại.
Nhà máy dược số 9 có giá trị thị trường hơn 30 tỷ, cổ phần của mình đại khái là hơn 17 tỷ.
"Được, tôi đồng ý với cô." "Một lời đã định?" "Tất nhiên rồi."
"Hãy đến đây ký hợp đồng đi.
Lục Vân Phong hét lên: "Tôi đang ở trong đồn cảnh sát rồi. Làm sao tôi có thể tới ký hợp đồng với cô được chứ? Cô cứu người trước. Cứu người trước đi. Tôi sẽ cho cô toàn bộ cổ phần trong nhà máy dược, tôi không cần nữa."
Đầu dây bên kia Từ Tuyết Kiều đang nhịn cười.
Lúc này cô ấy đã ngồi trong phòng của mẹ Tưởng Thi Hàm, tình trạng của mẹ Tưởng Thi Hàm đã thuyên giảm và đã ổn định. Hơn nữa cô ấy đã hẹn để trực tiếp thực hiện phẫu thuật cho bà ấy vào tuần tới.
Chỉ có bản thân Lục Vân Phong là lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Tưởng Thi Hàm sửng sốt.
Hơn 17 tỷ? Nếu đập cô ấy ra từng mảnh và bán đi cũng không được 10 tỷ.
Đó là một số tiền khổng lồ mà hầu hết mọi người không thể kiếm được trong một đời, không, mười đời hay một trăm đời.
Để cứu mẹ cô ấy, sếp Lục... hắn nỡ chỉ số tiền lớn như vậy sao?
Dường như Lục Vân Phong đã sắp mất kiên nhẫn, Từ Tuyết Kiều cố ý chậm rãi nói: "Vẫn là không đáng tin cậy lắm, anh là loại người nói gì cũng không đáng tin, một thư ký đơn thuần có đáng để anh làm như vậy không?"
Lục Vân Phong tức giận gần như muốn nổ tung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì tôi thích cô ấy, được chưa? Tôi yêu cô ấy, tôi bị cô ấy thu hút. Tôi muốn... đưa cô ấy về nhà làm vợ tôi, như vậy đã được rồi chứ?"
Từ Tuyết Kiều nhướng mày: "Ồ? Thật sao?"
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Tưởng Thi Hàm, Tưởng Thi Hàm chết lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.