Tâm trạng của Từ Tuyết Kiều đột nhiên rất tồi tệ. Không biết tại sao.
Lục Vân Phong nói mình thích Tưởng Thi Hàm, tuy cô biết Lục Vân Phong đang nói bậy nhưng vẫn rất không vui.
Về phần tại sao, cô không muốn nghĩ kỹ.
"Lục Vân Phong, anh bỏ hơn mười tỷ để tán gái à? Cũng dốc hết vốn liếng quá nhỉ? Cái mức giá này anh có thể tùy ý chọn một ngôi sao lớn nào anh thích, vì một thư ký có xứng đáng không?”
Lục Vân Phong tức giận nói: "Cô mau cứu người đi. Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì?"
"Anh mắng tôi."
"Hở?" Lục Vân Phong sửng sốt, nhanh chóng mềm giọng: "Tôi, tôi mắng cô à? Làm gì có chứ? Ha ha, không có không có. Ôi dào tôi đây... khụ khụ, tiếng vang hơi lớn. Em gái tốt, em gái yêu, em gái ngoan, em gái Tuyết Kiều là người ngoan nhất, đáng yêu nhất, cò lòng trắc ẩn nhất, tốt bụng nhất. Nếu cô giúp tôi cứu người, tôi sẽ chia hết cổ phần cho cô, cho cô hết. Về sau nhà máy dược sẽ thuộc về nhà họ Từ các cô, tôi sẽ không bao giờ lắc lư trước mặt cô nữa, giúp đỡ tôi đi mà, làm ơn làm ơn..."
"Được rồi, để tôi xem, lát nữa tôi đi tắm rồi làm tóc. Nếu tâm trạng tốt sẽ đến đó một chuyến."
"Ơ cô..." Tút tút tút... Điện thoại cúp máy.
Trương Thần Nhi cất điện thoại, xụ mặt nhìn Lục Vân Phong: “Anh định cứu người thật à?"
"Ừ ử."
Lục Vân Phong không có tâm trạng tranh cãi với cô ấy.
“Rốt cuộc cô ấy có đồng ý không vậy? Chắc là đồng ý rồi nhỉ? Cô ấy chẳng có lý do gì để từ chối lời đề nghị này.”
“Cô ấy sẽ làm, cô ấy không phải là loại người thấy chết mà không cứu. Làm ơn làm ơn, nhất định phải cứu người đó.”
Trước đó Trương Thần Nhi đã nghe thấy tiếng lòng của Lục Vân Phong, còn tưởng rằng cô ấy bị ảo giác.
Lần này cô ấy lại nghe rõ, ánh mắt nhìn Lục Vân Phong bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Cô ấy ngập ngừng hỏi: "Cậu Lục tán gái đúng là bỏ hết vốn liếng mà, chắc cô gái này có dáng vẻ khuynh nước khuynh thành lắm nhỉ?"
"Hả? Ồ, đúng vậy'" Suy nghĩ của Lục Vân Phong không hề hướng về cô ấy.
Hắn xoay người mệt mỏi ngồi xuống ghế, tựa lưng vào tường.
“Không được, nhất định ngày mai phải để tên Long Ngạo Thiên kia nhanh chóng xuất hiện, ông đây không thể tiếp tục chùi đít cho anh ta nữa.
“Mình đã làm rối tung việc làm ăn kia của Lãnh Thanh Thu rồi, cũng đã cứu mẹ của Tưởng Thi Hàm luôn... Có quỷ mới biết tiếp đó mọi chuyện sẽ thành thế nào.”
“Ông đây chẳng quan tâm chục tỷ gì cả. Cùng lắm thì nhận một trận đòn hiểm từ ông bố rồi trở thành trò cười cho toàn bộ Bắc Quốc thôi.”
“Ông đây nhiều rận không sợ bị căn, dù sao thanh danh của mình đã sớm thối hoắc hết rồi. Điều quan trọng nhất là... nhất định phải cứu sống người đó."
Trương Thần Nhi cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên thú vị lạ thường. Sao mình lại biết được rõ ràng những gì người này đang nghĩ trong đầu vậy chứ?
Trương Thần Nhi không rời đi mà dựa vào song sắt: "Sao vậy? Nói ra chút đi."
"Hả? Sao vậy cái gì?"
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lục Vân Phong bất đắc dĩ cười: "Tán gái thôi chứ gì. Tôi đã làm nhiều chuyện hoang đường lắm rồi, chuyện này cũng vậy thôi."
"Lục Vân Phong, anh đừng tưởng rằng có thể lừa được tôi. Tuy anh đã làm rất nhiều chuyện hoang đường thiếu đạo đức, nhưng sẽ không bao giờ hàm hồ về chuyện tiền bạc. Bỏ hơn mười tỷ để tán gái, giao dịch thua lỗ thế này anh tuyệt đối sẽ không làm. Trừ khi người đó là Lãnh Thanh Thu hoặc Trần Mộng Vân. Nếu Lục Vân Phong anh bỏ ra mười tỷ, chắc chắn anh sẽ kiếm về ba mươi tỷ, thậm chí là nhiều hơn."
"Tôi kiếm bao nhiêu tỷ liên quan gì đến cô?" Lục Vân Phong cũng không quen người phụ nữ này.
Giờ đã gọi điện thoại xong, mình cũng không đòi hỏi cô ấy cái gì, dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ của Long Ngạo Thiên, sao phải cho cô ấy sắc mặt tốt?
"Ồ? Từ Tuyết Kiều giúp anh cứu người đã kiếm được hơn mười tỷ, vừa gọi tôi gọi điện thoại giúp anh, cũng đâu thể cho không đúng không nhỉ?"
Lục Vân Phong đứng dậy, lại đi đến trước song sắt, hết sức chân thành nhìn Trương Thần Nhi: "Đương nhiên không thể cho không. Đợi mấy tiếng nữa tôi ra ngoài sẽ mua cho cô một bộ đồ chơi tình thú, lúc cô thấy cô đơn thì ngồi ở nhà nhớ lại dáng người hùng vĩ của tôi, tự mình ra tay cũng có thể sướng lên tận trời, ok không?”
Trương Thần Nhi lập tức giận đến tái mặt, nghiến răng nghiến lợi: 'Lục Vân Phong."
"Biết rồi biết rồi, tôi là tên cặn bã."