Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 12: Quá cùng chung chí hướng cũng không tốt




Bạch Miểu đối với phát triển đêm nay cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Với sự khó hiểu, nàng quyết định gọi hệ thống, để tên khờ này gánh vác giúp nàng một số việc trí óc.
"Hoá ra cốt truyện có đoạn này sao?" Bạch Miểu hỏi.
Hệ thống: 【 Cô cho rằng nữ chính gốc là gì, người ta chính là tiểu bạch hoa an phận thủ thường đó, sao có thể ở bên ngoài chơi đến nửa đêm mới về nhà? 】
Bạch Miểu: "Ngươi có ý gì? Ngươi là muốn nói ta không phải gái ngoan sao?"
Hệ thống: 【 Tôi không có nói như vậy, tôi chỉ là đang trình bày sự thật. 】
"Sự thật chính là ngươi cái đồ ngu xuẩn chỉ biết nói vô nghĩa." Bạch Miểu cười lạnh, "Là ta khiến ngươi âm dương quái khí sao? Không có tính ý kiến ​​xây dựng thì cút đi, đừng lãng phí dung lượng não của ta."
Hệ thống: 【......】
Sau khi nó trầm mặc một lúc lâu, nói: 【 Vốn cốt truyện không có đoạn này, nhưng dù sao cô không phải nữ chính gốc, cũng không có khả năng ăn khớp hoàn toàn với cốt truyện gốc. 】
Bạch Miểu: "Được, ta an tâm rồi."
Hệ thống: 【 Đừng có nhanh yên tâm như vậy! 】
Bạch Miểu: "Vậy ngươi muốn ta như thế nào? Ta vẫn luôn làm theo chỉ thị của ngươi."
Hệ thống: 【 Hình như tôi không chỉ thị cô làm búp bê cầu nắng mà......】
Bạch Miểu: "Ai nói đó là búp bê cầu nắng, cái đó rõ ràng là kiếm tuệ hình búp bê cầu nắng."
Hệ thống: 【......】
【 Bỏ đi, tôi không muốn cùng cô thảo luận chuyện này. 】 Nó phát ra tiếng thở dài đầy xúc động, 【 Tóm lại nếu cô làm những việc vô nghĩa nữa, về sau cốt truyện sớm hay muộn cũng thoát khỏi tầm kiểm soát. 】
Bạch Miểu: "Ngươi vẫn nên lui đi."
Hệ thống bị nàng làm nghẹn, hoàn toàn không lên tiếng.
Bạch Miểu ngồi bên cạnh bàn suy nghĩ trong chốc lát, càng nghĩ đầu óc càng tỉnh táo.
Hôm nay ở tửu lầu gặp phải tên Nguyễn Thành Thù kia, thật là khiến nàng để ý.
Sau đó Liễu Thiều lại cung cấp cho nàng một số tin tức.
Tên kia là đồ đệ của Thương Viễn phong chủ, mà Thương Viễn phong chủ cũng là kiếm tu, kiếm pháp rất thành thạo, Nguyễn Thành Thù đi theo hắn, phỏng chừng cũng sẽ không kém.
Mặt khác hiện tại Nguyễn Thành Thù đã đạt tới cảnh giới Luyện Khí hoàn mỹ, cao hơn nàng không ít, hơn nữa bản thân hắn đối với đại hội chọn kiếm lần này tựa hồ nhất định phải thắng......
Xem ra chỉ có thể vượt qua hắn ở thực chiến.
Bạch Miểu đột nhiên đứng dậy, lấy túi giới tử ra, từ bên trong lấy ra kiếm gỗ.
Hệ thống bị hành động của nàng làm chấn động: 【 Hơn nửa đêm, cô muốn làm gì? 】
Bạch Miểu nhắc kiếm gỗ đi ra: "Luyện kiếm."
Hệ thống khiếp sợ: 【 Cô bị người khác xuyên hồn vào sao? Đột nhiên chăm chỉ như vậy, tôi có chút không quen......】
Bạch Miểu: "Ta vẫn luôn rất chăm chỉ."
Hệ thống: 【 Thật vậy chăng? 】
Bạch Miểu dừng một chút: "Có thể lên giỏi...... Được không?"
Hệ thống: 【 Kém không nhiều lắm. 】
Nói ngắn gọn, nếu quyết định muốn đánh bại Nguyễn Thành Thù ở đại hội chọn kiếm, nhất định phải toàn lực ứng phó, không thể chậm trễ.
Huống chi nàng đã nỗ lực nhiều ngày như vậy, cũng không còn mấy ngày nữa.
Bạch Miểu mang theo kiếm gỗ, tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa xuống lầu. Thấy dưới lầu một mảnh đen nhánh, cân nhắc Thẩm Nguy Tuyết hơn phân nửa đã ngủ, vì thế lặng yên đi ra trúc lâu.
Bên ngoài trăng đã lên cao, đầy sao lấp lánh, sương bạc trút xuống đầy đất.
Không thể đánh thức sư tôn.
Nghĩ như vậy, Bạch Miểu rời trúc lâu, càng đi càng xa, vào rừng đào.
Đêm khuya rừng đào sâu thẳm mà yên tĩnh, cành lá sum xuê, bóng cây lắc lư, là nơi ẩn nấp tốt.
Bạch Miểu hít sâu một hơi, tưởng tượng đối thủ ở trước mắt.
Xuất kiếm, chém, tránh, mỗi một lần đều chuẩn hơn lúc trước.
Cứ lập đi lập lại như thế, thời gian từng chút trôi đi.
Lúc Thẩm Nguy Tuyết phát hiện nàng, tóc mái nàng đã ướt vì mồ hôi.
Thẩm Nguy Tuyết vốn không ở trúc lâu, lúc Bạch Miểu chuồn từ trúc lâu ra, hắn đang ngồi dưới tàng cây tử đằng lẳng lặng ngắm trăng.
Tuy nhìn hắn thanh tâm quả dục, nhưng kỳ thật trong xương cốt là một người rất tùy tính.
Cảm thấy ánh trăng rất đẹp, liền ngẩng đầu thưởng thức. Cảm thấy mùi hoa thơm dịu, liền nghỉ chân ngửi.
Hắn cảm thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Hắn một mình ra, cũng không quên trúc lâu có Bạch Miểu. Vì thế hắn bảo Thanh Loan ở lại trúc lâu trông, nếu Bạch Miểu tỉnh, liền tới nói cho hắn.
Kết quả không bao lâu, Thanh Loan liền bay tới, ríu rít, bộ dáng có chút cấp bách.
Thẩm Nguy Tuyết còn tưởng Bạch Miểu xảy ra chuyện, lập tức đi theo Thanh Loan vào rừng đào.
Đi vào sâu vào rừng đào, Thẩm Nguy Tuyết nghe thấy tiếng xé gió sắc bén. Không giống như bất ngờ tập kích, càng như là có người đang lặp đi lặp lại cùng một hành động.
Như là đang...... Luyện kiếm?
Lòng Thẩm Nguy Tuyết khẽ nhúc nhích, theo tiếng nhìn về phía trước ——
Dưới ánh trăng, thiếu nữ đang chuyên chú luyện kiếm.
Thân hình nàng tinh tế, da thịt trắng nõn, thoạt nhìn nhỏ yếu mảnh khảnh, nhưng động tác xuất kiếm lại rất nhanh chóng, mỗi chiêu thức sạch sẽ lưu loát, lộ ra một loại nhuệ khí khiến người ta không thể bỏ qua.
Thẩm Nguy Tuyết dừng bước chân, không lên tiếng.
Nhưng Bạch Miểu lại dừng động tác, nghiêng mặt tới.
Ánh trăng như nước phản chiếu trên khuôn mặt nàng, lấp la lấp lánh, phác họa ra hình dáng động lòng người. Lông mi nàng run rẩy, như cánh ve dính mưa, tròng mắt thuần túy trong trẻo, phiếm vụn tinh quang nhỏ.
Thẩm Nguy Tuyết hơi ngẩn ngơ.
"Sư tôn?" Bạch Miểu kinh ngạc lên tiếng, đánh vỡ yên lặng.
"Sao người lại tới?"
Nàng có chút ngốc. Bản thân cố ý chạy xa như vậy chính là vì tránh hắn, không nghĩ tới vẫn đụng phải.
Rõ ràng lúc nàng ra một chút động tĩnh cũng không có......
Thẩm Nguy Tuyết nhìn Thanh Loan: "Thanh Loan nói cho ta, con từ trúc lâu ra."
Hoá ra là con chim này cáo trạng.
Bạch Miểu hiểu ra, hung hăng trừng Thanh Loan.
Thanh Loan tránh phía sau Thẩm Nguy Tuyết, cổ vươn ra, hoàn toàn không sợ.
Bạch Miểu trước mặc kệ nó, ngược lại giải thích nguyên nhân mình chuồn ra với Thẩm Nguy Tuyết.
"Con ăn nhiều, không ngủ được......" Nàng vén sợi tóc ướt ra sau tai, thấp giọng nói, "Cho nên ra đây luyện kiếm, tiêu hóa một chút."
Mặt nàng dịu ngoan, hàng mi dài buông xuống, thoạt nhìn yếu đuối vô hại, không có một chút tính công kích.
Nhưng Thẩm Nguy Tuyết còn nhớ rõ bộ dáng xuất kiếm sắc bén của nàng.
"Vì sao đột nhiên muốn luyện kiếm?" Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng hỏi, "Ta nhớ trước kia con không thích luyện kiếm."
Lời này nói ra khiến Bạch Miểu xấu hổ.
Trước kia nàng không thích, vì căn bản chưa từng được luyện...... Mỗi lần tới Tê Hàn Phong không phải ăn ăn uống uống thì là đùa giỡn với Thanh Loan, cơ bản chưa từng làm chuyện đứng đắn, Thẩm Nguy Tuyết cũng không hỏi đến, chắc đã sớm cam chịu nàng không học vấn không nghề nghiệp.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy nàng nửa đêm luyện kiếm, nói không chừng còn cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Bạch Miểu sờ sờ mũi: "Tuy rằng không thích luyện, nhưng có tình huống nhất định phải luyện......"
Thẩm Nguy Tuyết: "Tình huống như thế nào?"
Bạch Miểu thành thật trả lời: "Đại hội chọn kiếm."
Thẩm Nguy Tuyết hơi suy tư, hiểu ý nàng.
Mỗi năm Phù Tiêu Tông đều sẽ tổ chức đại hội chọn kiếm cho các đệ tử mới, để khích lệ lòng người, huy động nhiệt huyết, đồng thời tuyển chọn ra nhân tài ưu tú.
Bạch Miểu cũng là đệ tử mới năm nay, tất nhiên cũng sẽ tham gia.
"Con muốn tham gia sao?" Thẩm Nguy Tuyết nghĩ nghĩ, "Nếu không muốn, ta có thể bảo bọn họ gạch tên con."
Bạch Miểu nghe vậy, mở to hai mắt.
Còn có loại chuyện tốt này?
Không đúng không đúng, nàng đã tiếp nhận khiêu chiến của người ta, sao có thể nhất thời lùi bước chứ?
Huống hồ nàng cũng đã luyện, nếu cuối cùng không lên sân khấu, vậy trong khoảng thời gian này chẳng phải uổng phí rồi sao.
Bạch Miểu lắc lắc đầu: "Không được, con phải tham gia."
Thẩm Nguy Tuyết có chút kinh ngạc.
Hắn còn tưởng nàng quen an nhàn, sẽ theo bản năng bài xích loại hoạt động này.
"Có người khởi xướng khiêu chiến con......" Bạch Miểu giải thích, "Hắn tuyên bố muốn đánh bại con, để người ý thức được thu con làm đồ đệ là quyết định sai lầm cỡ nào......"
Thẩm Nguy Tuyết chớp mắt, đang muốn mở miệng, Bạch Miểu đột nhiên cười giảo hoạt.
"Cho nên con muốn đánh bại hắn, để hắn ý thức được bản thân ngu xuẩn cỡ nào."
Lời vốn muốn nói đột nhiên nói không nên lời, Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, ánh mắt hơi di chuyển.
"Đây là lý do con luyện kiếm?"
"Vâng...... Cũng không hoàn toàn đúng." Bạch Miểu ngượng ngùng nói, "Còn có lý do giữ chút thể diện? Dù sao bây giờ mọi người đều biết con là đệ tử của người, nếu con thua quá thảm, vậy không phải khiến người mất hết mặt mũi sao."
Hoá ra là sợ hắn mất mặt.
Trong mắt màu hổ phách của Thẩm Nguy Tuyết hiện lên ý cười nhạt.
"Vậy mấy ngày trước đó con không tới, cũng là vì bận luyện kiếm?"
Bạch Miểu gật đầu: "Đúng vậy, căn cơ con rất kém cỏi, nếu không luyện nhiều, chỉ sợ cả Chu Thận cũng đánh không lại."
Thẩm Nguy Tuyết: "Chu Thận?"
"Chính là tên ngốc đã nói xấu con lúc trước."
Bạch Miểu dùng từ không chút khách khí, Thẩm Nguy Tuyết nghe xong cũng không giận.
Hắn nói: "Hắn căn cơ kém cỏi, vốn không bằng con."
"Con biết." Bạch Miểu bình tĩnh, "Con cũng là khiêm tốn một chút."
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Tầm mắt hắn khẽ dời, nhìn thấy trên trán nàng còn có mồ hôi, ánh trăng chiếu xuống, lấp lánh ánh quang.
"Siêng năng luyện tập là chuyện tốt, nhưng mệt nhọc quá mức cũng không được. Đến lúc đó cơ thể mệt muốn chết, ngược lại lẫn lộn đầu đuôi."
Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh mà ôn nhu.
"Về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta dạy con kiếm quyết."
Ngày mai dạy nàng kiếm quyết?
Bạch Miểu có chút ngoài ý muốn: "Còn mười ngày nữa sẽ đến đại hội chọn kiếm, hiện tại học còn kịp sao?"
"Vẫn kịp." Thẩm Nguy Tuyết tiến lên, dắt tay nàng, "Nhưng trước đó, con phải ổn định tinh thần đã."
Ngụ ý, chính là bảo nàng mau trở về ngủ, đừng ở chỗ này khoa tay múa chân.
Bạch Miểu còn rất cao hứng.
Hiện tại Thẩm Nguy Tuyết dạy nàng kiếm quyết không khác nào học bá hỗ trợ học dốt trước kì thi, tuy hành vi này đối với thí sinh khác mà nói tựa hồ không công bằng, nhưng nàng mặc kệ, lại không phải gian lận ở hiện trường, dù sao cuối cùng có thể khiến nàng thắng Nguyễn Thành Thù là được.
Nàng không chịu được người khác khoe khoang trước mặt nàng.
"Vâng." Bạch Miểu ngoan ngoãn đi theo Thẩm Nguy Tuyết trở về, đột nhiên nhớ tới một việc: "Cái kia, sư tôn, con muốn tắm rửa......"
Nàng vừa rồi luyện lâu như vậy, trên người ra không ít mồ hôi. Tuy rằng có thể dùng tịnh trần quyết rửa sạch sẽ, nhưng nàng đã quen tắm rửa mỗi ngày, nếu đột nhiên không tắm, chỉ sợ ngủ không ngon.
Thẩm Nguy Tuyết nói: "Sau trúc lâu có suối nước nóng, chờ lát nữa bảo Thanh Loan dẫn con đi."
Được nha, tắm suối nước nóng thôi!
Bạch Miểu nháy mắt hưng phấn.
Sau khi trở lại trúc lâu, Thẩm Nguy Tuyết đưa một chiếc đèn lưu li cho Bạch Miểu. Bạch Miểu mang đèn lưu li, theo Thanh Loan dẫn đường, xuyên qua đường mòn uốn lượn sau trúc lâu, đi đến suối nước nóng bên cạnh.
Xung quanh suối nước nóng là một rừng trúc xanh tươi, núi đá vờn quanh, sương mù mờ mịt, hoa quỳnh nở rộ phát sáng trong bóng đêm.
Bạch Miểu gấp không chờ nổi mà tiến vào trong nước, gió đêm từ từ thổi qua, thoải mái tắm nước ấm.
Nơi này của sư tôn thật tốt.
Nếu có thể dọn vào đây ở thì tốt rồi, nàng nghĩ.
Như vậy mỗi ngày nàng có thể tắm suối nước nóng.
*
Sáng sớm hôm sau, Bạch Miểu bị tiếng kêu của Thanh Loan đánh thức.
Nàng vốn định ngủ thêm một lúc, nhưng vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào có chút chói mắt.
Ôi trời, mặt trời cũng đã lên cao như vậy rồi!
Nàng lập tức rời giường, mặc quần áo, nhanh chóng rửa mặt xong liền lao ra khỏi trúc lâu.
Thẩm Nguy Tuyết đã chờ bên suối, thấy nàng tới, trên khuôn mặt trong trẻo nổi lên một chút ý cười.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?"
Bạch Miểu theo bản năng ngáp một cái, lại nhanh chóng đè xuống: "Ngon ạ, không bằng nói có chút quá ngon......"
Cư nhiên ngủ đến bây giờ mới tỉnh, nếu ngày thường nàng ít nhất đã luyện kiếm được một giờ.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn ra nàng có chút ảo não, vì thế vẫy tay với nàng: "Tới đây."
Bạch Miểu cầm kiếm gỗ đi qua, nhìn Thẩm Nguy Tuyết từ trong tay áo lấy ra một hình nhân giấy to bằng bàn tay. Người giấy rơi xuống đất, nháy mắt hóa thành một kiếm khách che mặt toàn thân tái nhợt.
Thẩm Nguy Tuyết nói: "Kế tiếp coi hắn như đối thủ của con, cùng hắn so kiếm."
Bạch Miểu ngạc nhiên nhìn kiếm khách che mặt giơ kiếm lên, giống như giấy, ánh mặt trời chiếu vào, lại trở lên lạnh lùng sắc bén.
Cảm giác còn hù người hơn kiếm khách thật.
Bạch Miểu chuyên chú tinh thần, nhanh chóng xuất kiếm. Động tác của kiếm khách che mặt linh hoạt giống người thật, sẽ căn cứ vào thế kiếm của nàng đưa ra các loại phản ứng, Bạch Miểu hết sức chăm chú, đánh mười mấy hiệp mới đánh bay kiếm giấy trong tay nó.
Kiếm khách che mặt mất đi kiếm giấy, giống như một quả bóng cao su xì hơi, đảo mắt lại biến trở về người giấy mỏng nhỏ, rơi xuống mặt đất giống lá rụng.
Bạch Miểu tra kiếm vào vỏ, thuần thục điều chỉnh hơi thở.
"Kiếm pháp con luyện được không tồi." Mặt Thẩm Nguy Tuyết lộ vẻ khen ngợi, "Là học theo kiếm sư sao?"
"Không phải." Bạch Miểu lắc đầu, "Là học cùng Liễu Thiều ạ. Gần đây con đều luyện với huynh ấy, huynh ấy dạy con rất nhiều."
"Liễu Thiều?" Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày.
"Chính là bằng hữu ăn lẩu cùng con." Bạch Miểu không chút nào bủn xỉn mà khen Liễu Thiều, "Huynh ấy đặc biệt có thiên phú, lợi hại hơn nhiều kiếm sư."
"...... Thì ra là thế."
Thẩm Nguy Tuyết không hiểu sao trầm mặc.
Chuyện dạy kiếm pháp rõ ràng là của "Sư tôn" hắn, hiện giờ lại để một bằng hữu của nàng làm thay.
Hắn không vui mừng giống lúc trước, trong lòng ngược lại sinh ra vài phần vi diệu.
Hôm qua hắn còn cảm thấy có bằng hữu cùng chung chí hướng cũng rất tốt.
Hiện tại xem ra, quá cùng chung chí hướng cũng không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.