Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 53: Chờ con thật lâu




Tống Thanh Hoài quỷ dị mà trầm mặc.
Hắn đâu chỉ chưa từng ăn cơm sư tôn làm, hắn thậm chí cũng không biết sư tôn biết nấu cơm.
Hắn hoàn toàn không tưởng tượng ra Thẩm Nguy Tuyết trời quang trăng sáng khi làm cơm là bộ dáng gì.
Bạch Miểu thấy hắn trầm mặc không nói, đột nhiên tỉnh ngộ: "Ngài chưa từng ăn thật à?"
Tống Thanh Hoài: "......"
Thanh niên thần sắc rất vi diệu, vốn gương mặt rất lãnh đạm lúc này thoạt nhìn lạnh hơn, chau mày, giống núi băng ngàn năm không tan.
Bạch Miểu yên lặng che miệng.
Oa, xem ra bị nàng nói trúng rồi.
"Kỳ thật chưa từng ăn cũng không sao." Nàng vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Hoài, "Dù sao ngài đã tích cốc, lại không cần ăn cơm......"
Nàng an ủi hiển nhiên không hiệu quả, Tống Thanh Hoài sau khi nghe xong lời này, sắc mặt không những không chuyển biến tốt, ngược lại trở nên càng khó coi.
Hệ thống: 【 Cấm châm chọc nam chính! 】
Bạch Miểu: "Ai? Ta châm chọc hắn khi nào? Ta đang an ủi hắn mà."
Hệ thống: 【 Cô đây là châm chọc! Còn là châm chọc trắng trợn! 】
Bạch Miểu bĩu môi, mặc kệ nó.
Tống Thanh Hoài đột nhiên mở miệng: "Ta sẽ không nấu cơm."
Bạch Miểu: "Ồ."
Đã sớm đoán được.
Tống Thanh Hoài: "Ta dạy ngươi tích cốc."
Bạch Miểu: "......"
Thật đúng là phương thức giải quyết đơn giản thô bạo.
"Dạy ta tích cốc cũng được, nhưng hẳn là không hiếu học như vậy......" Bạch Miểu chần chờ nói, "Trước khi học, ta ăn cái gì?"
Tống Thanh Hoài ngữ khí ngắn gọn: "Nhịn đói."
Bạch Miểu: "......"
Nàng chấn kinh rồi.
Nghĩ tới tính cách tên này hẳn sẽ không khiến người khác yêu thích, nhưng nàng không nghĩ tới cư nhiên sẽ đáng ghét đến vậy.
"Nhịn đói?" Nàng khó tin nói, "Sẽ không chết đói chứ?"
"Người tu đạo, không yếu ớt như ngươi nghĩ." Tống Thanh Hoài liếc nàng, "Huống hồ đôi khi, trạng thái sắp chết ngược lại có thể kích phát ra tiềm năng lớn hơn nữa."
Bạch Miểu: "......"
Không được, tên khốn này căn bản chính là chủ nghĩa khổ hạnh!
Khó trách Thẩm Nguy Tuyết không nói chuyện được với hắn.
Bạch Miểu vô lực vẫy vẫy tay: "Ta đã biết, vậy phiền ngài. Ta còn phải dọn đồ, ngài ra ngoài trước đi......"
Tống Thanh Hoài chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: "Ngày mai ta dạy ngươi tích cốc, nhớ giờ Dần tới tìm ta."
Giờ Dần, trời còn chưa sáng mà?
Thật sự phải dậy sớm hơn gà à......
Bạch Miểu trong lòng bi thương, ngữ khí cũng càng có lệ: "Vâng vâng vâng, ngài đi thong thả."
Tống Thanh Hoài: "......"
Đuổi Tống Thanh Hoài đi, nàng tuyệt vọng ngã quỵ trên giường.
Hệ thống: 【 Cảm giác thế nào? 】
Bạch Miểu ánh mắt trống rỗng: "Cảm giác ngày lành của ta sắp hết."
Hệ thống: 【......】
Bạch Miểu không thể lý giải: "Sao nguyên chủ lại thích kiểu người gỗ này thế?"
Hệ thống: 【 Dù sao người ta cũng vớt cô về ở đại điển thu đồ đệ......】
"Nói thì nói vậy......" Bạch Miểu thở dài thật sâu.
Hệ thống: 【 Kỳ thật Tống Thanh Hoài cũng rất tốt. 】
Bạch Miểu: "Ừ ừ."
Chỉ là không tốt bằng Thẩm Nguy Tuyết.
Hệ thống: 【 Hắn kỳ thật cũng rất ôn nhu. 】
Bạch Miểu: "Ừ ừ."
Chính là không ôn nhu bằng Thẩm Nguy Tuyết.
Hệ thống: 【...... Tôi có thể nghe thấy cô nghĩ gì. 】
Bạch Miểu trở mình, không lên tiếng.
Hệ thống biết trong lòng nàng đã có so sánh, chuyện đi cốt truyện sẽ không còn tích cực như trước nữa.
Không có biện pháp, nó đành phải tận tình khuyên bảo: 【 Hiện tại cô đã về quỹ đạo, lại có kinh nghiệm trước đó, đi cốt truyện làm nhiệm vụ gì đó, đối với cô mà nói không phải dễ như trở bàn tay sao? 】
Giọng Bạch Miểu vô cảm: "Sau này nói sau, ta hiện tại còn phải đi theo sư tôn học tích cốc đấy."
Hệ thống: 【......】
*
Mấy ngày kế tiếp, Bạch Miểu vẫn luôn ở trên núi, tu luyện, tích cốc, sống cuộc sống phong phú mà gian khổ.
Tống Thanh Hoài vừa xuất quan, chưởng môn liền giao trọng trách xử lý đại hội giao lưu cho hắn.
Tống Thanh Hoài mỗi ngày đều phải tới Thượng Thanh Phong mở họp, chuẩn bị công việc liên quan, buổi tối trở về kiểm tra quá trình tu luyện của Bạch Miểu, thuận tiện xem nàng có ăn vụng hay không.
Ở phương diện làm sư đồ, hắn xác thật có trách nhiệm, cũng xác thật nghiêm khắc.
Mấy ngày sau, Bạch Miểu đã trở nên thanh tâm quả dục. Vừa mới bắt đầu sẽ hoài niệm móng heo, lẩu ngày trước, hiện tại chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh liền cảm thấy tâm lý không khoẻ, thậm chí còn có chút muốn nôn.
Tống Thanh Hoài bình tĩnh nói: "Kiên trì, chỉ cần qua giai đoạn này, ngươi sẽ tích cốc thành công."
Bạch Miểu: "Vâng, đa tạ sư tôn dạy bảo, oẹ......"
Tống Thanh Hoài: "......"
Khổ tu rất nhiều, chất lượng giấc ngủ của Bạch Miểu cũng càng ngày càng kém.
Chuyện này không liên quan đến tích cốc, đơn giản vì nàng lạ giường.
Lúc trước mới vừa dọn vào động phủ ở Tê Hàn Phong, tuy rằng cũng lạ giường, buổi tối ngủ không ngon, nhưng ban ngày lúc nàng thiền cũng thường xuyên ngủ, thỉnh thoảng sẽ ở trúc lâu đọc sách nghỉ ngơi, kỳ thật cũng không thiếu ngủ.
Nhưng tới nơi này, ban ngày phải dậy sớm, buổi tối còn mất ngủ, thân thể dần dần có chút không chịu được.
Tống Thanh Hoài là khi kiểm tra nàng tích cốc mới phát hiện ra điều này.
Dạ dày Bạch Miểu trống trơn, uể oải ỉu xìu đứng trước mặt hắn, trông không còn rạng rỡ như lúc mới đến, sắc mặt hơi tái nhợt, dưới mắt còn có quầng thâm.
Tống Thanh Hoài khẽ nhíu mày, giơ tay bắt mạch ở cổ tay nàng: "Bệnh rồi?"
Bạch Miểu lắc đầu: "Không có."
Tống Thanh Hoài thu hồi tay, thần sắc hơi ngưng trọng.
Xác thật không bệnh, nhưng trạng thái cũng không được tốt lắm. Nhưng cũng không phải đói, càng giống thiếu ngủ dẫn tới mỏi mệt, thể hư.
Hắn nghĩ nghĩ: "Ngươi gần đây ngủ thế nào?" Bạch Miểu ăn ngay nói thật: "Không cần thảo luận với ta về thứ không tồn tại."
Tống Thanh Hoài: "......"
Đúng là tệ.
"Giấc ngủ không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của tích cốc." Tống Thanh Hoài trầm giọng nói, "Huống chi hai ngày nữa, đại hội giao lưu sẽ bắt đầu. Ta tính mang ngươi đi cùng, trạng thái hiện tại của ngươi, không được."
Bạch Miểu uể oải nói: "Vậy ngài cảm thấy ta nên làm gì bây giờ?"
Tống Thanh Hoài nhìn nàng, thở dài.
"Ngươi ở đâu có thể ngủ được?"
Bạch Miểu không tiện trả lời vấn đề này.
Nàng ở trúc lâu của Thẩm Nguy Tuyết là ngủ ngon nhất, đây có thể nói sao? Nói ra sẽ không hù chết hắn?
Nàng suy tư hồi lâu, uyển chuyển thay đổi cách nói: "Ta biết có một thứ có thể hỗ trợ giấc ngủ."
Tống Thanh Hoài hỏi: "Thứ gì?"
Bạch Miểu: "Bồn hoa sư tổ đặt ở gác mái."
Tống Thanh Hoài lại lâm vào trầm mặc.
"Vẫn luôn đặt ở gác mái, hay là......" Hắn nhịn không được dò hỏi.
"Vốn đặt ở động phủ ta, sau đó ta không cần nên đưa về gác mái của sư tổ, chỉ đơn giản như vậy." Bạch Miểu tùy tiện bịa một cái lý do có lệ, "Là một chậu hoa màu trắng, có mùi hương, ngài nói sư tổ khẳng định biết, ngài không cần phải xen vào, đem bồn hoa kia về là được."
Tống Thanh Hoài quỷ dị tạm dừng vài giây: "Vì sao là ta đi lấy?"
Hơn nữa nàng không phải đồ đệ hắn sao? Vì sao đúng lý hợp tình sai hắn như vậy?
Bạch Miểu nghiêm túc nói: "Bởi vì ngài thích hợp hơn ta. Ngài mới là đệ tử thân truyền của sư tổ, ta chỉ là tiểu đồ tôn của sư tổ, nếu ta đi, không phải chúng ta không tôn trọng người ta sao?"
Lời này vừa nghe dường như rất có lý.
Nhưng chỉ cần cẩn thận để ý, sẽ phát hiện nơi nơi đều là sơ hở.
Tống Thanh Hoài mày nhăn lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng: "Nhưng người dùng là ngươi, không phải ta."
Còn muốn cãi lý với nàng đúng không?
Bạch Miểu trợn mắt: "Ồ, vậy ta từ bỏ."
Tống Thanh Hoài: "......"
Hắn chưa từng thấy loại người này.
Hệ thống gấp đến độ thanh âm run lên: 【 Ký chủ, cô không thể như vậy! Cô chớ quên cô là tiểu bạch hoa khổ tình yêu thầm nam chủ, cô như bây giờ là OOC nha! 】
Bạch Miểu lười quản cái gì OOC với không OOC, dù sao nàng không đi Tê Hàn Phong, đánh chết cũng không đi.
Tống Thanh Hoài nhìn quầng thâm dưới mắt nàng, nhẫn nhịn, lạnh lùng nói: "Được, ngày mai ta đi lấy."
Bạch Miểu lập tức cười: "Cảm ơn sư tôn!"
Gân xanh trên trán Tống Thanh Hoài nổi lên: "Đi ngủ!"
Bạch Miểu: "Nhưng ta không ngủ được."
Tống Thanh Hoài: "Không ngủ được thì đi thiền!"
Bạch Miểu: "Được rồi!"
Nói xong, nhảy nhót tung tăng đi ra ngoài.
Tống Thanh Hoài đã có chút hối hận.
Lúc trước sao luẩn quẩn trong lòng, một hai phải thu người này làm đồ đệ chứ?
Ngày hôm sau, Bạch Miểu thiền ở động phủ với quầng thâm mắt.
Tống Thanh Hoài thần sắc lãnh đạm đã trở lại.
Bạch Miểu vừa thấy hắn đến, lập tức đứng lên từ đệm hương bồ, chờ mong thò lại gần: "Thế nào, hoa lấy được chưa?"
Tống Thanh Hoài lắc lắc đầu.
"Tình huống như thế nào?" Bạch Miểu vẻ mặt khó hiểu, "Chẳng lẽ bồn hoa đó đã chết?"
Nhưng dù sao cũng là hoa Thẩm Nguy Tuyết trồng, hẳn là không dễ dàng chết như vậy chứ?
Tống Thanh Hoài eo thẳng tắp, phức tạp nhìn nàng một cái.
"Sư tôn......" Hắn dừng một chút, chần chờ nói, "Bảo tự ngươi đi lấy."
Bạch Miểu: "......"
Xong rồi xong rồi, xem ra lần này hắn thật sự tức giận.
Bình tĩnh xem xét, nàng cũng biết hành vi của mình có chút quá mức.
Đi cũng đi rồi, còn muốn tiếp tục kéo lông dê người ta, xác thật quá tham. Nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ nha, phàm là nàng có thể ngủ được, ai lại muốn làm như vậy chứ?
Thế giới này lại không có melatonin.
Bạch Miểu lúng túng nói: "Không cần nữa......"
"Sư tôn nói, hoa còn, chỉ là trồng thế nào, còn phải giáp mặt dạy ngươi mới được."
Tống Thanh Hoài bình tĩnh nói: "Hôm nay vừa lúc người không có việc gì, ngươi hiện tại đi lấy đi."
Bạch Miểu nói không nên lời.
Hắn chỗ nào "Hôm nay vừa lúc không có việc gì", hắn rõ ràng mỗi ngày đều không có việc gì đó chứ?
Nhưng đến nước này, nàng thoái thác cũng vô dụng. Huống chi, hiện tại Thẩm Nguy Tuyết là sư tổ nàng, sư tổ điểm danh bảo nàng qua, một tiểu đệ tử như nàng cũng không thể không đi......
"Được rồi." Bạch Miểu ủ rũ cụp đuôi nói, "Ta đi lấy là được."
"Hiện tại liền đi." Tống Thanh Hoài lại nhấn mạnh một lần.
Bạch Miểu bất đắc dĩ nói: "Vâng vâng vâng."
Nàng trở lại động phủ, lấy kiếm Miên Sương, quen cửa quen nẻo mà bay đến Tê Hàn Phong.
Mấy ngày không tới, mây mù ở Hàn Phong tựa hồ lại dày đặc chút. Sơn môn ẩn hiện trong sương mù lượn lờ, mông lung, không thấy rõ.
Bạch Miểu hạ kiếm Miên Sương, vừa thấy cảnh tượng quen thuộc, những ký ức xấu hổ nháy mắt nảy lên trong lòng.
Trước kia cho rằng Thẩm Nguy Tuyết là nam chính, xấu hổ thì xấu hổ, dù sao đều là vì cốt truyện. Hiện tại biết người ta căn bản không có một xu một cắc quan hệ với nàng, tâm tình đột nhiên khó chịu.
Dám mạo phạm sư tổ mình như vậy, toàn Tu chân giới hẳn là cũng chỉ một mình nàng......
Bạch Miểu xuyên qua mây mù, lo sợ bất an đi đến trước trúc lâu, đang định đi vào, Thanh Loan đột nhiên từ bên trong bay ra.
Thanh Loan rụt cổ, khẩn trương nhìn nàng, tiếp đón cũng không, liền đập cánh bay xa.
Bạch Miểu: "......"
Cư nhiên lạnh lùng như thế, mệt nàng còn mang theo chút sâu tới.
Bạch Miểu đứng ở ngoài cửa, có chút do dự. Lúc này, trúc lâu truyền ra một âm thanh mát lạnh ôn hòa.
"Là Miểu Miểu sao?"
Bạch Miểu hơi chấn động.
Là giọng Thẩm Nguy Tuyết. Hắn quả nhiên ở bên trong.
"Vào đi." Giọng Thẩm Nguy Tuyết nghe rất bình tĩnh, "Chờ con thật lâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.