Bạch Miểu trở về.
Dọc theo đường đi, hệ thống đều đang mắng nàng.
【 Cho nên cô chính là đối nghịch với tôi, đúng không? 】
"Không phải đối nghịch với ngươi." Bạch Miểu nói, "Là chính ta muốn làm như vậy."
【 Cô không sợ chết? 】
"Ta chỉ muốn thỏa mãn bản thân một chút, liên quan gì đến có sợ chết hay không?" Bạch Miểu rất bình thản, "Ngươi chỉ bảo ta làm nhiệm vụ, lại không quy định ta không thể thích người khác."
【 Nhưng cô xác thật không thể thích hắn. 】 hệ thống cường điệu nói, 【 Hắn sớm hay muộn phải phi thăng. 】
"Ta biết. Cho nên ta cũng không nói cho bất kì ai ta thích hắn."
Ngữ khí Bạch Miểu rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút giảo hoạt.
"Ta chỉ đang nghe theo y tiên tiền bối sắp xếp, phối hợp với hắn, cùng nhau giúp sư tổ chữa bệnh mà thôi."
Hệ thống: 【......】
Nó rốt cuộc ý thức được, mình bị Bạch Miểu lợi dụng.
Thích của con người là một khái niệm rất mơ hồ, không giống trò chơi, sẽ có trị số cụ thể làm tham chiếu, nó thiên về cảm giác bất an, cảm xúc, thậm chí động tâm trong nháy mắt.
Mà nó chỉ là hệ thống, là công cụ lạnh lùng không có tri giác.
Bởi vậy nó không phán đoán được tình cảm của Bạch Miểu, cũng không thể phán đoán hành vi của nàng.
Trừ phi nàng muốn biểu đạt phần cảm tình của mình ra.
Nhưng hệ thống vẫn không từ bỏ ý định.
【 Cô biết những chuyện mình đang làm đều là vô nghĩa không? 】
Bạch Miểu nhún vai: "Nếu nói như vậy, chuyện ngươi bảo ta làm cũng vô nghĩa."
【 Chuyện tôi bảo cô làm là có hồi báo. 】
"Chuyện ta làm hiện tại cũng có hồi báo." Giọng Bạch Miểu thấp xuống, thần sắc thỏa mãn mà mềm mại, "Ta rất vui vẻ."
Thẩm Nguy Tuyết hôn nàng hai lần, mỗi lần đều khiến nàng động tâm không thôi.
Hiện giờ nàng rốt cuộc đã hôn lại.
Có cảm giác ngọt ngào và thoả mãn không nói nên lời.
【 Nhưng cô cũng biết, hắn hiện tại bị ảnh hưởng bởi tình cảm bị phong ấn. 】Tiếng hệ thống lạnh băng, không có bất kì độ ấm nào,【 Có lẽ hắn đối với cô cũng không có cảm giác, chỉ là bị dục vọng sử dụng làm ra đáp lại. 】
"Vậy không phải càng tốt sao." Bạch Miểu cười cười, "Nếu hắn thật sự thích ta, cho dù vượt qua giai đoạn khó khăn này, về sau phỏng chừng cũng rất khó phi thăng đi?"
Hệ thống bị nàng làm nghẹn lời: 【 Này......】
"Ta hy vọng hắn đừng thích ta, cũng đừng thích bất kì ai."
Bạch Miểu nghiêm túc nói: "Ta hy vọng ta có thể cùng y tiên tiền bối chữa khỏi cho hắn, sau đó hắn biến trở về bộ dáng vốn có, thanh tâm quả dục, phi thăng thành tiên."
Trong khoảng thời gian này, nàng suy nghĩ rất nhiều.
Kinh Phỉ đã từng hỏi nàng, có khúc mắc muốn cởi bỏ không, lúc ấy nàng trả lời là có.
Nàng ý thức được mình thích Thẩm Nguy Tuyết, hơn nữa loại thích này còn gia tăng từng ngày.
Nàng nhìn thấy hắn mỉm cười, bản thân cũng sẽ vui theo. Nhìn thấy hắn thống khổ, bản thân cũng sẽ thống khổ theo, thậm chí muốn chịu thay hắn. Nhưng chính là vì thích, cho nên mới suy xét nhiều hơn.
Bạch Miểu không thể không thừa nhận, hệ thống có câu nói rất đúng.
Nàng không thể quấy rầy Thẩm Nguy Tuyết phi thăng.
Đối với người thế giới này mà nói, phi thăng hẳn là kết cục tốt nhất đi? Nàng hy vọng Thẩm Nguy Tuyết có thể đạt được tốt nhất, mà nàng không muốn trở thành chướng ngại vật của hắn.
Cho nên, giữ quan hệ hiện tại là tốt rồi.
Không cần đòi hỏi gì nhiều, chỉ lấy danh nghĩa chữa bệnh để ở bên cạnh hắn, chờ đến hết thảy ổn định, nàng sẽ tự giác rời đi, để hắn tâm vô tạp niệm đi đến nơi hắn nên đến.
【 Cô vẫn là ích kỷ. 】 hệ thống lãnh khốc đánh giá, 【 Nếu cô thật sự muốn tốt cho hắn, thì không nên tiếp cận hắn. 】
"Bởi vì ta chỉ là một người bình thường." Bạch Miểu thẳng thắn thừa nhận, "Nếu có thể hoàn toàn lý trí, vậy ta cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ."
Hệ thống cười lạnh: 【 Vậy cô sẽ biến thành loại nào? 】
Bạch Miểu sờ sờ cằm: "Hừm...... Biến thành hệ thống chỉ biết gây tai họa cho người khác."
Hệ thống: 【......】
*
Trở lại đỉnh núi nhỏ của mình, Bạch Miểu phát hiện Tống Thanh Hoài vẫn luôn đợi nàng.
"Sao rồi?" Tống Thanh Hoài đi thẳng vào vấn đề, "Tình huống Kiếm Tôn thế nào?"
"Vẫn ổn......" Bạch Miểu ba phải cái nào cũng được mà nói, "Y tiên tiền bối nói, có ngài ấy để ý, không có gì trở ngại."
"Vậy là tốt rồi." Tống Thanh Hoài nhẹ nhàng thở ra.
Lúc ở thanh điện, hắn thấy sắc mặt Thẩm Nguy Tuyết vẫn luôn không tốt lắm, vài lần muốn hỏi tình huống, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn trở về bụng.
Hắn thật sự không am hiểu loại chuyện này...... Vẫn may có Bạch Miểu ở đó.
"Đúng rồi." Bạch Miểu đột nhiên nhớ tới cái gì, "Lúc ấy vì sao ngài muốn đi tìm sư tổ?"
Kỳ thật cho dù Thẩm Nguy Tuyết không tới, có những người Kinh Phỉ và Diệp Tiễn Đồng ở, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng Thẩm Nguy Tuyết đích xác tới rất kịp thời.
Nếu muộn một bước, với tốc độ phát sinh biến cố lúc ấy, ít nhiều nàng sẽ chịu nội thương.
Tống Thanh Hoài nhàn nhạt liếc nàng: "Ta sợ ngươi không giao ra được chứng cứ, hôm nay trực tiếp chết ở đó."
Bạch Miểu cười gượng hai tiếng: "Sẽ không, ta nắm chắc......"
Tống Thanh Hoài không nói thêm gì nữa.
Hắn phát hiện hiểu biết của mình đối với tiểu đồ đệ này vẫn không đủ.
"Chuyện Ma môn mở ra, Kiếm Tôn có nói với ngươi không?" Tống Thanh Hoài hỏi.
Bạch Miểu gật đầu: "Có, ngài cũng phải đi thế gian sao?"
"Đi." Tống Thanh Hoài lời ít mà ý nhiều, "Ngươi tính đi cùng ta, hay là ở lại đây?"
Bạch Miểu tạm dừng nửa giây: "Y tiên tiền bối bảo ta đi cùng chiếu cố sư tổ......"
"Vậy ngươi liền đi cùng chúng ta thôi." Tống Thanh Hoài gật đầu, không hỏi nhiều.
"Vâng."
Bạch Miểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may Tống Thanh Hoài không bảo nàng đi theo hắn, nếu không nàng đúng là không tiện cự tuyệt.
Bạch Miểu đang định về động phủ, hệ thống đột nhiên lên tiếng: 【 Nhiệm vụ, nhiệm vụ. 】
Ồ, nên tiến hành nhiệm vụ tiếp theo rồi.
Nàng nghĩ nghĩ: "Nhiệm vụ tiếp theo là gì?"
Hệ thống: 【 Làm điểm tâm. 】
Làm điểm tâm à...... Bạch Miểu suy tư vài giây.
Lần trước học làm bánh nàng còn nhớ cách làm, nhưng động phủ của nàng không có phòng bếp, cũng không có nguyên liệu nấu ăn, ứng với câu "Không bột đố gột nên hồ".
Tống Thanh Hoài thấy Bạch Miểu đứng tại chỗ, vẻ mặt thâm trầm, kỳ quái nói: "Làm sao vậy?"
"Cái kia......" Bạch Miểu ngẩng đầu, không ôm hy vọng hỏi, "Động phủ của ngài có phòng bếp không?"
Tống Thanh Hoài: "Có."
Bạch Miểu: "?!"
Hắn cư nhiên còn có phòng bếp?
Tống Thanh Hoài che giấu ho một tiếng: "Lúc trước không phải ngươi bảo ta luyện......"
Hắn cư nhiên còn làm thật?
Bạch Miểu ngạc nhiên nói: "Vậy ngài luyện sao?"
Tống Thanh Hoài: "...... Không có."
Bạch Miểu: "......"
"Vậy nguyên liệu nấu ăn......"
"Ngươi nói yêu cầu, ta có thể đi tìm xem." Tống Thanh Hoài lạnh lùng đánh gãy nàng.
Đó chính là không có.
Bạch Miểu thở dài trong lòng: "Thấy chưa, không phải ta không chịu làm nhiệm vụ, là không có điều kiện."
Hệ thống: 【 Đổi đối tượng thành Thẩm Nguy Tuyết, cho dù ở sao hoả, cô cũng có thể tạo ra điều kiện. 】
Bạch Miểu nhún nhún vai, không nói một từ.
Tống Thanh Hoài: "Ngươi muốn phòng bếp và nguyên liệu nấu ăn làm gì?"
"Ồ, ta muốn làm điểm tâm tặng cho ngài, cảm tạ hôm nay ngài kịp thời cứu ta......" Bạch Miểu ngoan ngoãn trả lời.
Tống Thanh Hoài nhíu mày nói: "Ta không ăn đồ ngọt. Hơn nữa cứu ngươi chính là Kiếm Tôn, không phải ta......"
"Đều giống nhau đều giống nhau, ta có thể làm không đường cho ngài." Bạch Miểu không sao cả mà xua xua tay, "Hôm nay không có nguyên liệu nấu ăn thì thôi, chờ đi thế gian thì làm đi, đến lúc đó ngài ăn hay không ăn cũng được, đừng khách khí với ta."
Tống Thanh Hoài: "......"
Con nhóc này hình như càng ngày càng không nghe lời người ta nói.
Cũng không biết học ai.
*
Hai ngày sau, đội ngũ đi thế gian xuất phát.
Thành trì của thế gian nhiều, nhưng cũng không phải tòa thành nào cũng có thể chứa muôn vàn yêu ma. Kinh Trúc phong chủ lập quẻ xem tượng, tính ra bốn tòa thành trì thích hợp nhất mở ra Ma môn, sau đó báo cho tứ đại môn phái và các đại thế gia, cùng thương lượng đối sách.
Sự tình liên quan đến sự tồn vong của toàn bộ phàm giới, lần này Huyền Xu Môn cũng không thể thoái thác.
Trải qua suốt hai ngày thương lượng, cuối cùng tứ đại môn phái quyết định chọn phó thành Vương Đô có khả năng bị ma đạo chọn nhất giao cho Kiếm Tôn trông coi, ba thành trì còn lại phân cho Sơn Quỳnh Cung chủ Diệp Tiễn Đồng, trưởng lão Huyền Xu Môn, chủ gia tộc Nguyễn dẫn người đi trước đóng giữ.
Mới tờ mờ sáng, chủ gia tộc Nguyễn liền tới đón người.
Mấy người Bạch Miểu và Liễu Thiều đứng chung một chỗ, cách đám người, xa xa nhìn thấy một con thuyền đang cập bến.
Gia tộc Nguyễn là thế gia số một số hai tu chân, tộc lớn nghiệp lớn, đi ra ngoài sử dụng pháp khí phi hành cũng xa hoa hơn gia tộc khác.
Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Nguyễn là ông nội Nguyễn Thành Thù, lão gia tuổi tác đã cao, cho nên lần này người được gia chủ bổ nhiệm—— cũng chính là phụ thân Nguyễn Thành Thù tới phụ trách chuyện này.
Một nam tử tuổi trẻ tuấn lãng từ trên thuyền đi ra, hành lễ với từng người nhóm chưởng môn, phong chủ, rồi sau đó vẫy tay với đám người Nguyễn Thành Thù phía trước.
"Đó chính là cha Nguyễn Thành Thù?" Đường Chân Chân hiếu kỳ nói, "Hai người nhìn không giống lắm."
Trình Ý: "Nghe nói mẫu thân Nguyễn Thành Thù thập phần mỹ lệ, Nguyễn Thành Thù hẳn là kế thừa tướng mạo mẫu thân hắn."
Nguyễn Thành Thù cùng bốn người Giang Tạ theo thứ tự đi lên thuyền, Tông Nguyên đi phía sau không biết nhìn thấy gì, đột nhiên chụp bả vai Nguyễn Thành Thù, tiến đến bên tai hắn nói chút lời.
Nguyễn Thành Thù dừng bước chân, quay đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau.
Đường Chân Chân: "Hắn đang nhìn cái gì?"
Bạch Miểu lắc đầu: "Không biết......"
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Nguyễn Thành Thù đột nhiên rơi xuống người nàng.
Bạch Miểu: "......"
Nàng lại nghĩ tới lời tỏ tình đáng xấu hổ đêm đó ở Tàng Thư Lâu.
Nguyễn Thành Thù cũng không đối diện với nàng lâu lắm, chỉ yên lặng nhìn nàng một cái, tiếp theo liền thu hồi tầm mắt, đi vào thuyền.
Liễu Thiều thình lình mở miệng: "Bạch Miểu, vừa có phải hắn nhìn muội?"
Bạch Miểu giả ngu: "Có sao? Không có mà......"
Trình Ý cười, không lên tiếng.
Sau khi thuyền rời đi, các đệ tử đến phó thành Vương Đô cũng lục tục xuất phát.
Bạch Miểu và ba người Liễu Thiều, Trình Ý đi cùng nhau, tu vi của Đường Chân Chân và Minh Song Dao không đủ, chỉ có thể ở Phù Tiêu Tông chờ tin tức của bọn họ.
Khác thí luyện lần trước, lần này vì giấu tai mắt, mọi người đã thu hồi các pháp khí phi hành rất sớm, vào phó thành bằng xe ngựa.
Khác với Phong Đô phồn hoa náo nhiệt, phó thành là vương đô của Nhân giới, bên trong vững chắc, không khí cởi mở, xe ngựa vừa tiến vào cửa thành, một bầu không khí cổ xưa ập vào trước mặt.
Bạch Miểu và Liễu Thiều, Trình Ý đã tách ra, nàng thay đổi sang cách ăn mặc của thiếu nữ phàm nhân, ngồi trong xe ngựa cùng Tống Thanh Hoài.
"Sư tổ và y tiên tiền bối đâu?" Bạch Miểu ở trong xe ngựa hỏi.
"Trong xe ngựa phía trước." Tống Thanh Hoài nghiêng mắt nhìn nàng, "Quần áo của ngươi......"
"Là Trình Ý chọn giúp ta." Bạch Miểu cúi đầu nhìn nhìn, "Rất kỳ cục sao?"
Bởi vì đạo bào Phù Tiêu Tông quá nổi bật, cho nên trước khi xuất phát, bọn họ đã đi phường thị mua vài bộ quần áo kiểu dáng bình thường.
Bạch Miểu không chú trọng ăn mặc trang điểm, cuối cùng vẫn là Trình Ý giúp nàng chọn vài bộ váy áo đơn giản.
Hôm nay nàng mặc bộ váy màu xanh tuyết, vải dệt mềm mại, nếp váy như nước mùa xuân, đai lưng mỏng tinh tế, phác họa ra hình dáng yểu điệu động lòng người.
Tống Thanh Hoài gật đầu: "Có chút kỳ cục."
Bạch Miểu cả kinh: "A?"
Là nàng mặc nhầm hay là......
Nàng không rõ nguyên do, đúng lúc xe ngựa ngừng lại, Tống Thanh Hoài dẫn đầu đi ra ngoài, ở bên cạnh cửa xe ngựa chờ nàng.
Bạch Miểu ở trong xe ngựa cẩn thận kiểm tra váy mình.
Hình như không mặc sai mà, ít nhất nhìn rất bình thường. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng mặc quần áo khác đạo bào, cho dù thật sự mặc sai chỗ nào, chỉ sợ nàng cũng không biết......
Bạch Miểu ở trong xe ngựa chậm chạp không ra, Tống Thanh Hoài ở dưới chờ đến mất kiên nhẫn, gõ gõ vào thành xe thúc giục: "Nhanh xuống đi."
Bạch Miểu lúc này mới khom lưng đứng dậy, nhấc váy đi ra mép xe.
Lúc lên xe còn chưa cảm thấy, hiện tại xuống xe, nàng đột nhiên phát hiện chiếc xe ngựa này còn rất cao.
Nữ tử phàm nhân xuống xe ngựa như thế nào? Đạp lên băng ghế nhỏ? Hay là có người đỡ xuống? Hẳn là không phải trực tiếp nhảy xuống đi......
Lúc nội tâm Bạch Miểu rối rắm, Tống Thanh Hoài lại thúc giục: "Sao còn chưa xuống?"
"Có chút cao......" Bạch Miểu theo bản năng trả lời.
"Không nói sớm." Tống Thanh Hoài đi đến trước mặt nàng, xoay người đưa lưng về phía nàng, lãnh đạm nói, "Ta cõng ngươi xuống."
Bạch Miểu: "...... Ngài xác định?"
"Nhanh lên, đừng làm mất thời gian."
"Ồ."
Bạch Miểu âm thầm chép miệng, duỗi tay ghé vào lưng hắn.
Tống Thanh Hoài: "Ngươi nặng hơn so với tưởng tượng của ta đấy."
Bạch Miểu: "Ngài còn nói à?"
Hai người ai cũng không nhường ai, đúng lúc này, Kinh Phỉ và Thẩm Nguy Tuyết cũng đi xuống từ một chiếc xe ngựa phía trước.
"Ngươi đừng lo lắng, Miểu Miểu ở cùng sư phụ nàng, sẽ không sao......"
Kinh Phỉ đang nói, ánh mắt đột nhiên quét đến hai người Bạch Miểu cách đó không xa, thanh âm đột nhiên im bặt.
Thẩm Nguy Tuyết cũng nhìn qua.
Bạch Miểu ghé vào lưng Tống Thanh Hoài, dùng cánh tay ôm cổ hắn, đột nhiên vừa nhấc mắt, đúng lúc đối diện tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết.
Hôm nay Thẩm Nguy Tuyết không mặc bạch y, mà là một bộ trường bào dài tay màu xanh tuyết, càng khiến thân hình hắn thon dài, tư dung thanh tuyệt, khiến người ta không thể quên.
Chẳng trách Tống Thanh Hoài nói váy hôm nay nàng mặc kỳ cục, hóa ra là cùng màu với hắn......
Bạch Miểu thần sắc ngơ ngẩn, đôi tay buông lỏng, từ lưng Tống Thanh Hoài trượt xuống.
Tống Thanh Hoài cũng có chút xấu hổ, vội vàng đi qua hành lễ: "Sư tôn."
Thẩm Nguy Tuyết hơi gật đầu, không nói thêm gì.
Bạch Miểu yên lặng đi đến phía sau Kinh Phỉ, Kinh Phỉ che miệng, một bộ muốn cười lại không thể cười.
Đoàn người đi vào khách điếm.
Tiểu nhị vui vẻ ra mặt mà tới hỏi: "Khách nhân dừng chân sao?"
"Ừm." Kinh Phỉ gật đầu, dựng thẳng ba ngón tay, "Cho ba gian phòng cho khách."
Ba gian?
Tống Thanh Hoài theo bản năng nhíu mi.
Bạch Miểu là nữ tử, tất nhiên phải ở riêng một gian. Sư tôn khẳng định cũng phải ở riêng một gian, vậy ý y tiên, là muốn ở cùng một gian với hắn?
Hắn không chắc, đang định mở miệng, Kinh Phỉ liền chỉ từng người.
"Ngươi một gian, ta một gian, còn lại Miểu Miểu và Thẩm Nguy Tuyết một gian, không có vấn đề chứ?"
Bạch Miểu nghe vậy, lập tức ngước mắt nhìn Thẩm Nguy Tuyết bên cạnh.
Hắn cũng đúng lúc đang nhìn nàng.