"Kinh tiền bối......" Tống Thanh Hoài nhíu mày thật sâu, "Như vậy không thích hợp đi?"
Kinh Phỉ liếc mắt nhìn hắn: "Có cái gì không thích hợp? Chẳng lẽ để ngươi ở cùng một gian với Thẩm Nguy Tuyết? Ngươi biết chiếu cố người bệnh sao?"
Tống Thanh Hoài rất muốn trả lời "Ta có thể thử", nhưng sự thật là hắn đích xác chưa bao giờ làm loại chuyện này.
Hơn nữa trong khoảng thời gian sư tôn bệnh vẫn luôn là Bạch Miểu chăm sóc, chuyện này, Bạch Miểu hiển nhiên có kinh nghiệm hơn hắn.
Tống Thanh Hoài: "Đúng vậy......"
"Một gian cũng được, ta không sao." Bạch Miểu vội vàng hoà giải, "Dù sao buổi tối ta cũng muốn thiền, vốn dĩ không tính ngủ, ở đâu cũng giống nhau."
Tống Thanh Hoài vẫn không tán đồng: "Nhưng như vậy, sư tôn cũng không tiện nghỉ ngơi......"
"Ta cũng không ngủ." Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt nói.
Tống Thanh Hoài: "......"
"Vậy vừa vặn, hai người các ngươi đều không ngủ, để phòng còn lại cho người cần."
Kinh Phỉ búng tay một cái, nói với tiểu nhị đang chờ một bên: "Ba gian phòng cho khách, hiện tại đi chuẩn bị đi."
"Được ạ."
Tiểu nhị vung giẻ lau, nhanh nhẹn rời đi.
Tống Thanh Hoài thần sắc phức tạp, hắn liếc Bạch Miểu một cái, dùng ánh mắt ý bảo nàng đi ra ngoài.
Bạch Miểu sờ sờ mũi, tầm mắt rơi xuống phía dưới: "Cái kia...... Tiền bối, sư tổ, ta ra ngoài đi dạo."
"Ừm." Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí bình thản, "Đừng đi quá xa."
"Vâng ạ."
Bạch Miểu ngoan ngoãn đồng ý, xoay người ra ngoài khách điếm.
Tống Thanh Hoài xin chỉ thị nói: "Ta đi trông nàng."
Kinh Phỉ vẫy vẫy tay: "Đi đi."
Tống Thanh Hoài cung kính hành lễ, cũng xoay người đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, Kinh Phỉ cười như không cười mà mở miệng: "Đồ đệ này của ngươi...... Còn không có mắt nhìn."
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: "Thời gian hắn ở cùng ta không nhiều lắm."
"Đã nhìn ra." Kinh Phỉ vỗ vỗ bả vai Thẩm Nguy Tuyết, "Nếu ngươi thật sự để ý, có thể thu Miểu Miểu làm đệ tử thân truyền của ngươi......"
"Sau đó để cho chúng nó làm sư huynh muội sao?"
Thẩm Nguy Tuyết nghiêng mắt nhìn hắn, thần sắc vẫn bình tĩnh.
Nhưng lại có chút quá bình tĩnh.
"Ách......" Kinh Phỉ phản ứng chậm nửa nhịp, "Sư huynh muội không tốt sao?"
Thẩm Nguy Tuyết không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Thật lâu sau, hắn hơi rũ mắt, như nói mớ.
"Chịu ràng buộc...... Cũng chỉ có ta."
Kinh Phỉ sửng sốt một chút, ngay sau đó hiểu được.
"Ngươi cũng sẽ để ý?"
"Dù sao cũng phải có một người để ý." Thẩm Nguy Tuyết trả lời.
Kinh Phỉ biết tính tình của hắn, cân nhắc một chút, liền hiểu ý hắn.
Bạch Miểu có thể không để bụng, bởi vì nàng tuổi còn nhỏ, làm việc tùy tâm sở dục, không suy xét được quá nhiều. Nhưng Thẩm Nguy Tuyết không thể không suy xét, nếu phần tình cảm này thông báo thiên hạ, đối với Bạch Miểu sẽ sinh ra ảnh hưởng như thế nào.
Hắn sống đã đủ lâu rồi, hắn có thể không để bụng, nhưng Bạch Miểu không thể.
Thế nhân ác ý sẽ khiến nàng suy sụp.
"Kỳ thật, chỉ cần ngươi bảo vệ tốt nàng, người khác cũng không dám nói gì." Kinh Phỉ an ủi nói, "Huống hồ ngươi chính là Kiếm Tôn, ai dám đối với ngươi...... Khoa tay múa chân?"
Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói: "Ta không thể vĩnh viễn là Kiếm Tôn."
Kinh Phỉ nghe vậy cười: "Sao đột nhiên bi quan như vậy? Chỉ cần ngươi muốn, ai có thể......"
Hắn lời còn chưa dứt, sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Phản phệ lại tăng thêm?"
Thẩm Nguy Tuyết lặng im không nói.
Kinh Phỉ nhìn hắn, rốt cuộc hiểu băn khoăn của hắn.
Hắn lo lắng kỳ thật không chỉ là ràng buộc về thân phận, không bằng nói, dục niệm cùng mặt tối ngày càng tăng, ý thức về đạo đức của hắn lại ngày càng thấp, thân phận với hắn mà nói căn bản không phải vấn đề cần suy xét.
Hắn chân chính lo lắng, là đang hoàn toàn đánh mất bản thân trong dục niệm.
Một khi lý trí và dục vọng mất khống chế, đến lúc đó, chính hắn cũng không thể phân biệt, tình cảm hắn đối với Bạch Miểu đến tột cùng là gì.
Cho dù là hiện tại, chỉ sợ cũng......
Kinh Phỉ trong lòng thầm than, giơ tay vỗ bả vai Thẩm Nguy Tuyết.
"Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."
Thẩm Nguy Tuyết lông mi buông xuống, không lên tiếng.
*
Bạch Miểu dừng lại trước cửa khách điếm, Tống Thanh Hoài rất nhanh đuổi kịp.
Bạch Miểu nhìn quanh bốn phía, Tống Thanh Hoài trực tiếp kéo nàng đến một bên, biểu tình rất nghiêm túc.
"Ngươi thật sự muốn ở cùng một phòng với sư tôn?"
Bạch Miểu nhún nhún vai: "Ta không sao cả, dù sao ta muốn thiền."
"Nhưng nói như thế nào, vậy cũng không hợp lễ nghĩa." Tống Thanh Hoài nhíu mày, "Y tiên cũng không biết nghĩ gì, cư nhiên đưa ra sắp xếp này......"
"Y tiên tiền bối cũng là nghĩ cho sức khỏe sư tổ đi?" Bạch Miểu nói, "Tình huống hiện tại của sư tổ, xác thật vẫn cần có người trông......"
"Không phải ngươi nói bệnh tình của sư tôn đang chuyển biến tốt đẹp sao?" Tống Thanh Hoài hồ nghi nhìn nàng.
"...... Là đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng còn chưa hoàn toàn nha." Bạch Miểu tạm dừng một chút, "Thỉnh thoảng vẫn sẽ tái phát, lại không tiện lúc nào cũng phiền y tiên tiền bối, chỉ có thể ta tới......"
Tống Thanh Hoài không nói nữa.
Hắn đột nhiên ý thức được, mình không chỉ không hiểu Bạch Miểu, cũng không hiểu Kiếm Tôn.
Thế cho nên tới lúc này, hắn thân là đồ đệ Kiếm Tôn, một chút vội cũng không thể giúp.
Tống Thanh Hoài yên lặng suy tư, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy ta và ngươi cùng nhau chiếu cố sư tôn."
Bạch Miểu cả người đều choáng váng: "A?"
"Loại chuyện này vốn dĩ nên để ta làm." Tống Thanh Hoài có nề nếp nói, "Hơn nữa ta và ngươi cùng nhau chiếu cố sư tôn, cũng có thể đi theo học thêm chút kiến thức. Chờ ta học xong, không cần để ngươi làm loại chuyện này."
Bạch Miểu vừa nghe, vội vàng cự tuyệt: "Không cần, kỳ thật ta rất vui lòng chiếu cố sư tổ......"
"Đây không phải chuyện ngươi vui hay không." Tống Thanh Hoài rất kiên định, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi là nữ tử, hẳn là nên chú ý điểm này."
Bạch Miểu: "......"
Nào nào, lại bắt đầu.
"Chỉ là, y tiên tiền bối nói......"
"Ngươi không cần phải xen vào nhiều như vậy, phía y tiên ta sẽ nói với rõ ràng với ngài ấy." Tống Thanh Hoài liếc Bạch Miểu, ánh mắt lạnh căm, "Hay là nói, ngươi còn suy nghĩ khác?"
Bạch Miểu: "......"
Lời này, cảm giác như nàng có thể ăn sống Thẩm Nguy Tuyết vậy.
Nếu nói đến mức này, nàng lại cự tuyệt, phỏng chừng Tống Thanh Hoài thật sự sẽ hoài nghi nàng có suy nghĩ mờ ám......
"Được rồi." Nàng chết lặng mở tay, "Đều nghe ngài."
Tống Thanh Hoài rụt rè gật đầu. Hai người trở lại khách điếm, phát hiện Thẩm Nguy Tuyết và Kinh Phỉ đã không ở đại đường, Tống Thanh Hoài kéo tiểu nhị tới dò hỏi một phen, mới biết được hai người đã vào phòng cho khách, Kinh Phỉ đưa cho bếp một gói thuốc, bảo bọn họ sắp xếp một người phụ trách nấu thuốc.
"Cái kia...... Có thể phiền hai người tới xem nồi thuốc một chút không? Bởi vì hiện tại chúng ta khá bận, không tiện trông......" Tiểu nhị vẻ mặt xin lỗi.
"Để ta." Bạch Miểu chủ động nhận lấy.
"Thật là phiền ngài quá." Tiểu nhị liên tục nói lời cảm ơn.
Bạch Miểu: "Không có gì."
"Vậy ta đi xem sư tôn." Tống Thanh Hoài nói.
"Ừm, ngài đi đi." Bạch Miểu vẫy vẫy tay với hắn, nhấc chân đi theo tiểu nhị vào bếp.
Đồ trong bếp của khách điếm vô cùng phong phú, trừ rau dưa cùng thịt cá mới mẻ, còn có rất nhiều nguyên liệu dùng để làm điểm tâm.
Linh cơ Bạch Miểu vừa động, quay đầu hỏi tiểu nhị: "Xin hỏi, ta có thể dùng đồ ở đây làm điểm tâm không?"
"Đương nhiên có thể." Tiểu nhị đồng ý rất sảng khoái.
Phòng bọn họ ở chính là phòng thượng hạng, đồ ăn nước trà cũng đều là tốt nhất, đương nhiên muốn làm gì cũng có thể.
"Cảm ơn."
Bạch Miểu rất vừa lòng. Nếu phòng bếp tùy nàng sử dụng, vậy nàng có thể đại triển thân thủ*.
* Đại triển thân thủ: trổ tài
【 Cái gì mà đại triển thân thủ, cô tính làm Mãn Hán toàn tịch* sao? 】
* Mãn Hán toàn tịch: tiệc hoàng gia Mãn Hán, một bữa tiệc huyền thoại trong triều đại nhà Thanh
Bạch Miểu: "Không, ta chỉ biết làm bánh hoa quế."
【 Vậy đừng dùng từ hoa mĩ như 'đại triển thân thủ'. 】
"Ta muốn dùng thì dùng, ngươi quản được sao?" Bạch Miểu xắn tay áo, "Hơn nữa hiện tại ta đang chuẩn bị làm nhiệm vụ, ngươi muốn đả kích ta à?"
【 Tôi không nói, cô từ từ đại triển thân thủ đi. 】
Hệ thống thức thời câm miệng, Bạch Miểu dựa vào các bước trong trí nhớ, bắt đầu làm bánh hoa quế chưng đường.
Kỳ thật nàng làm bánh hoa quế chưng đường, cũng không hẳn là vì hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng biết thuốc Thẩm Nguy Tuyết uống rất đắng, cho nên muốn để hắn sau khi uống thuốc đắng xong, ăn chút đồ ngọt át xuống......
Đương nhiên, tiểu tâm tư này vẫn là đừng để hệ thống biết.
Sau nửa canh giờ, Bạch Miểu bưng khay thuốc và điểm tâm, cẩn thận đi vào phòng cho khách.
Đẩy cửa, ba người trong phòng đồng thời ngước mắt hướng nàng nhìn lại.
Bạch Miểu: "......"
Sao đều ở đây?
"Ai nha, đang nhắc mãi sao Miểu Miểu còn chưa tới, này liền tới."
Không biết Kinh Phỉ lấy xe lăn của hắn ra khi nào, lười biếng ngồi bên trên, vẫy tay hướng Bạch Miểu.
"Mau tới đây cùng ta trò chuyện, ta sắp chán chết rồi."
Bạch Miểu nhìn hai người còn lại.
Thẩm Nguy Tuyết và Tống Thanh Hoài ngồi mặt đối mặt, trên bàn bày một tấm bản đồ, Tống Thanh Hoài nhíu mày, tựa hồ đang nhập thần suy tư gì.
"Ngươi chậm rãi nghĩ đi." Giọng Thẩm Nguy Tuyết nhàn nhạt, nâng mi nhìn về phía Bạch Miểu.
"Sao lâu như vậy mới lên?"
Tầm mắt hắn rơi xuống mặt nàng, thanh âm không tự giác ôn nhu vài phần.
Bạch Miểu đối diện tầm mắt hắn, tim đập nhanh hơn: "Con đi nấu thuốc, thuận tiện làm bánh hoa quế......"
"Bánh hoa quế?" Kinh Phỉ tức khắc lên tinh thần, "Bánh hoa quế gì?"
Bạch Miểu thành thật trả lời: "Bánh hoa quế chưng đường."
"Nghe tựa hồ ăn rất ngon." Kinh Phỉ đẩy xe lăn đến trước bàn, tùy tay cuộn bản đồ sang một bên, "Nào nào nào, cất đi, để ta nếm xem bánh hoa quế này thế nào."
Thẩm Nguy Tuyết không nóng không lạnh mà nhìn hắn.
"Nhìn cái gì mà nhìn, điểm tâm này không phải làm cho một mình ngươi ăn." Kinh Phỉ đúng lý hợp tình, vừa nói vừa hỏi Bạch Miểu, "Đúng không, Miểu Miểu?"
Bạch Miểu: "Ách......"
Xác thật không phải làm cho mình hắn ăn, nhưng......
【 Cô hẳn là để Tống Thanh Hoài biết, đây là điểm tâm làm cho hắn. 】
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, quấy rầy Bạch Miểu suy nghĩ.
"Bây giờ?" Bạch Miểu không xác định hỏi, "Ta không thể để riêng mấy miếng cho hắn sao? Dù sao hắn không ăn."
【 Cô cảm thấy với tình huống trước mắt, cô có thể để lại? 】
Bạch Miểu: "......"
Đảo mắt một cái, đã có hai miếng bánh hoa quế vào bụng Kinh Phỉ. Tên này tựa hồ rất thích đồ ngọt, ăn liền hai miếng một chút cũng không chê ngấy, ngược lại còn tiếp tục duỗi tay, đưa miếng bánh thứ ba vào trong miệng.
Thẩm Nguy Tuyết đã nhíu mày.
Nhưng Kinh Phỉ hoàn toàn không để ý, không những không để vào mắt chuyện Thẩm Nguy Tuyết không vui, còn đổ thuốc đắng ra chén, đẩy đến trước mặt Thẩm Nguy Tuyết, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
"Ngươi uống cái này là được."
Bạch Miểu: "......"
Nàng tựa hồ hiểu vì sao Thẩm Nguy Tuyết không thích Kinh Phỉ.
Khi nói chuyện, Tống Thanh Hoài vẫn luôn vùi đầu xem bản đồ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
"Điểm tâm lấy ở đâu?" Hắn ngẩn người.
Bạch Miểu trả lời đúng sự thật: "Ta làm, ngài muốn ăn không......"
Tống Thanh Hoài nghe vậy, ánh mắt có chút hoang mang, sau đó như là nhớ tới cái gì, biểu tình chợt trở nên bừng tỉnh.
"Đây là quà cảm ơn ngươi nói lần trước?" Hắn trực tiếp nói, "Ta không ăn, về sau ngươi không cần làm mấy thứ này cảm ơn ta."
Vừa dứt lời, trong phòng nháy mắt một mảnh tĩnh mịch.
Bạch Miểu: "......"
Nàng đang hối hận vì sao lúc trước không treo cổ hắn.