Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 247:




Mỗi một câu hỏi do Đường Niệm Niệm hỏi, anh đều phải nghiêm túc cẩn thận trả lời, không hề tùy tiện.
Hơn nữa Thẩm Kiêu thật sự cảm thấy, Chu Tư Nhân sống trong bệnh viện tâm thần nhất định sẽ vô cùng xuất sắc.
“Phốc”
Đường Niệm Niệm bật cười thành tiếng, Thẩm Kiêu thật xấu mà!
Nhưng cô lại thích Thẩm Kiêu xấu xa như vậy.
“Để anh ta có vài ngày nghỉ xuất sắc, rồi em lại đón anh ta ra ngoài!”
Đường Niệm Niệm nói ra kế hoạch của cô, giết Chu Tư Nhân không thú vị, phải để ông cụ Chu tận mắt chứng kiến, đứa cháu trai bảo bối của ông ta biến thành một thứ phế vật, người không ra người, quỷ không ra quỷ, như vậy mới thú vị chứ.
Gân tay gân chân của Chu Tư Nhân đều bị cắt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt, cô tin chắc rằng sau khi được hai người tài kia long trọng tiếp đãi, chắc chắn tinh thần cũng không được bình thường.
Đường Niệm Niệm vô cùng mong chờ, ‘đứa con của trời’ trong quyển sách này, vài ngày sau sẽ trở nên phế vật thế nào.
“Không cần đón, một tuần sau, anh sẽ để nhà họ Chu biết tung tích của Chu Tư Nhân.”
Thẩm Kiêu cầm lên một nắm tóc đen, sấy vài cái rồi buông xuống, từng sợi tóc trượt ra khỏi ngón tay anh, tỏa ra mùi dầu gội tươi mát.
“Anh có bị nhà họ Chu theo dõi không?”
Đường Niệm Niệm hỏi.
“Đã bị theo dõi.”
Thẩm Kiêu không quan tâm, Chu Tư Lượng thành người tàn phế, anh cũng đã trở thành cái gai trong mắt nhà họ Chu.
Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, dù sao anh cũng không sợ.
Đường Niệm Niệm không khỏi bật cười, thì ra như vậy. Ủng hộ chính chủ ⅴào nga𝒚 { t 𝒓u𝙢t𝒓u𝒚en.ⅴn }
“Vậy anh làm đi, cố gắng đừng đối đầu trực tiếp với nhà họ Chu.”
“Ừm.”
Thẩm Kiêu thấp giọng trả lời, tiếp tục sấy tóc, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, hơi nóng từ máy sấy cũng rất ấm áp, thổi tới khiến Đường Niệm Niệm mơ màng buồn ngủ, đầu cứ gật gà gật gù, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Tóc cũng khô, Thẩm Kiêu hôn nhẹ lên mặt cô, bế cô lên, đi vào trong phòng ngủ.
Căn phòng đã được anh dọn dẹp trông ra hình ra dáng, chiếc giường lớn dài hai mét được trải ga giường bằng tơ tằm, Thẩm Kiêu nhẹ nhàng đặt người xuống, lại đắp chăn lên, Đường Niệm Niệm lẩm bẩm vài tiếng, lăn người qua rồi ngủ tiếp.
Khóe miệng Thẩm Kiêu hơi kéo lên, cũng nằm xuống bên cạnh.
Ôm lấy em bé mềm mại vào lòng, quanh mũi đều là mùi hương thoang thoảng quen thuộc, Thẩm Kiêu cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tám giờ sáng, Thẩm Kiêu tỉnh dậy, Đường Niệm Niệm vẫn còn ngủ, anh ra khỏi không gian trước.
Anh không thể tự mình vào không gian này, nhưng có thể ra ngoài được.
Thẩm Kiêu trở về phòng của anh ở bên cạnh, sau khi thay quần áo xong, lại xuống nhà ăn ở dưới tầng ăn sáng.
Người phục vụ ở quầy lễ tân đã đổi thành người khác, còn nhiệt tình hỏi anh: “Bạn gái của anh đã khỏe hơn chưa?”
“Uống thuốc nên đỡ nhiều rồi, chỉ có điều mệt rã rời.”
Thái độ của Thẩm Kiêu rất khách khí, chỉ là khí chất của anh quá lạnh lùng, mặt còn không cảm xúc, người phục vụ cũng không dám nhìn anh.
“Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Thẩm Kiêu suy nghĩ một chút, lại nói thêm câu cảm ơn rồi đi tới cạnh quầy, tìm sổ ý kiến, lật đến trang của nhân viên phục vụ trực ca đêm qua, vô cùng nghiêm túc viết—
“Làm việc nghiêm túc, nhiệt tình có trách nhiệm, là người phục vụ tốt cho nhân dân!”
Người phục vụ bên cạnh nhìn thấy thì hâm mộ vô cùng, cô ấy cũng muốn được khen ngợi như vậy!
Sau khi viết xong, Thẩm Kiêu đi tới nhà ăn để ăn sáng, còn lấy bữa sáng cho Đường Niệm Niệm.
Chín giờ rưỡi sáng, Đường Niệm Niệm tỉnh dậy, súc miệng ăn sáng, cùng Thẩm Kiêu đi tới nhà máy Hồng Tinh.
Đường Lục Cân và Đường Đan Đan sống chung với nhau, tối hôm qua Đường Kiến Quốc cũng ở lại đây, cả đêm qua mọi người đều không thể ngủ ngon, hai mắt xanh đen.
“Niệm Niệm à, phía Hà Chí Thắng kia thật sự không sao chứ?”
Đường Mãn Ngân lo sợ bất an hỏi, cả đêm qua ông ấy gần như không ngủ được, liên tục gặp ác mộng, lúc thì mơ thấy con bé Niệm bị Hà Chí Thắng bắt đi, lúc thì lại mơ thấy Lục Cân máu thịt lẫn lộn, dọa ông ấy sợ muốn chết.
“Không sao hết chú hai, bây giờ là xã hội mới, chú yên tâm đi!”
Đường Niệm Niệm nhẫn nại an ủi, trong mắt chú hai đều là tơ máu, chắc chắn đã sợ chết khiếp, thật tội nghiệp.
Đường Mãn Ngân muốn nói rồi lại thôi, không biết phải nói gì, thở dài một tiếng.
Cháu gái vẫn còn quá nhỏ tuổi, quá ngây thơ, cho dù là xã hội nào, dân đều không đấu lại quan.
Hà Chí Thắng kia còn hung hãn hơn cả bọn cướp giặc, sao có thể dễ dàng buông tha cho bé Niệm?
Nhất định vẫn còn giữ suy nghĩ xấu xa, muốn đối phó với cháu gái đây!
“Nếu không quay về Đường Thôn trồng trọt đi, trong thành cũng không có gì tốt.”
Đường Mãn Ngân đột nhiên nói, não ông ấy có hạn, chỉ có thể nghĩ ra được ý tưởng đó.
Người trong Đường Thôn đều là nhà, cho dù Hà Chí Thắng có tài giỏi tới đâu cũng không thể diệt cả thôn bọn họ, quay về thôn mới an toàn.
Còn về việc làm công nhân chính thức trong nhà máy Hồng Tinh này, mặc dù Đường Mãn Ngân rất tiếc, nhưng người tài mới là quan trọng nhất.
Không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn.
“Chú hai, chú bỏ được để quay về sao?”
Đường Niệm Niệm có hơi bất ngờ, người chú hai này của cô luôn ao ước được chuyển lên chính thức, hiện tại khó khăn lắm mới xoay người được, thế mà lại dám bỏ để quay về thôn?
“Có tiếc cũng không còn cách nào, dân không đấu lại quan, cánh tay không vặn nổi đùi, quay về thôn trồng trọt không lo chết đói, ở lại thành thì có lẽ mạng cũng không còn!”
Đường Mãn Ngân tức giận trừng mắt nhìn, đương nhiên ông ấy tiếc, còn chưa về mà lòng đã đau như xẻo thịt.
Nhưng nó liên quan tới sự an toàn của hai đứa cháu gái, cần phải vứt bỏ lô linh kiện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.