Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 251:




Sớm biết nhà họ Tề xui xẻo như vậy, nhà cô ta đã sớm dọn nhà đi, nói không chừng bây giờ bọn họ đã khá giả hơn.
“Còn có cả con bé Niệm, vừa hủy hôn với Tề Quốc Hoa thì đã có công việc tốt lương 98 đồng, trước kia nhất định là do Tề Quốc Hoa khắc con bé Niệm.” Có ai đó đã phát hiện ra được điều ẩn giấu sau đó.
Sắc mặt bà cụ Đường thay đổi, dùng sức vỗ đùi, chửi bới: “Tên bệnh dịch Tề Quốc Hoa đó, đáng đời bị chó cắn chết!”
Nếu không phải vì đính hôn với tên xúi quẩy đó, nói không chừng cháu gái đã sớm lên làm việc chính thức, trong nhà cũng sớm có cuộc sống tốt.
“May là người nhà họ Tề đều đã chết hết, mất đi cả nhà sao chổi kia, Đường Thôn chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt, mỗi ngày đều được ăn thịt.”
“Không sai, nhất định còn tốt hơn Chu Thôn!”
Mọi người tràn ngập lòng tin với tương lai, cũng không thảo luận nữa, ngập tràn cảm xúc, tập trung vào trong công việc.
Bọn họ muốn kiếm nhiều tiền, muốn mỗi ngày được ăn thịt, muốn sống cuộc sống khá giả!
Còn về phần nhà họ Tề, chết thì đã chết rồi!
Không ai quan tâm Tề Quốc Hoa qua đời, cũng không ai than thở vì anh ta một câu nào, chỉ có Tề Quốc Tú.
Cô ta nhận được thông báo của đại đội trưởng trong thôn, cả người cô ta đều rơi vào bối rối, kiểu trạng thái bối rối này, có lẽ là khi nghe được thông tin cái chết của cha mẹ và em gái, cô ta còn chưa khôi phục lại từ trong đau khổ, sau đó lại thêm phần bối rối vì Tề Quốc Hoa qua đời.
Tề Quốc Tú tỉnh tỉnh mê mê, đi cùng với chồng, vào huyện thành nhận tro cốt của em trai.
Lúc chạng vạng tối cô ta đến Đường Thôn, Tề Quốc Tú ở chỗ cảnh sát nghe được đám người của Cát Vĩ Hội đang tán gẫu, chuyện em trai qua đời hình như có liên quan tới Đường Niệm Niệm.
Lại là con khốn Đường Niệm Niệm kia!
Tề Quốc Tú bị lửa giận dồn lên não, cô ta ôm hũ tro cốt, khí thế hung hăng chạy tới Đường Thôn, muốn tính sổ với Đường Niệm Niệm.
“Con khốn nạn Đường Niệm Niệm kia, mày ra đây cho tao, hại chết em trai tao còn không biết xấu hổ muốn sống tiếp? Mày ác độc như vậy, đã hủy hôn rồi, tiền cũng đã bồi thường, nhưng mày vẫn muốn hại chết Quốc Hoa, mày có còn là con người hay không?”
Bây giờ là chạng vạng tối, nhà nào cũng đang nấu cơm, Tề Quốc Tú ôm hũ tro cốt, đứng trước cửa nhà họ Đường chửi ầm lên.
Tiếng mắng chửi của cô ta rất nhanh đã thu hút một đám người, họ nhanh chóng vây quanh thành mấy vòng, còn có ai đó bưng theo bát cơm, vừa ăn vừa xem trò vui.
“Có chuyện gì vậy? Con bé Niệm hại chết Tề Quốc Hoa? Không phải nói là bị chó cắn chết sao?”
“Nghe Tề Quốc Tú nói toàn rắm thôi, cảnh sát bên đó đều nói, là do chó cắn chết, không có liên quan gì đến con bé Niệm!”
Mọi người vô cùng tỉnh táo, bọn họ chỉ tin cảnh sát, còn Tề Quốc Tú toàn phun ra rắm, bọn họ nhất định không tin.
Hơn nữa Đường Niệm Niệm mở nhà máy vớ, dẫn bọn họ chạy về phía con đường sung túc, là đại công thần của Đường Thôn, Tề Quốc Tú là con gái đã gả ra ngoài, tính là gì chứ!
Đường Niệm Niệm không ở nhà, cô vẫn còn trong huyện thành chưa quay về.
Nhưng không sao, bà cụ Đường có ở nhà.
Bà cụ Đường đang nhóm lửa, nghe được tiếng chửi, ngay lập tức chộp lấy cái kẹp gắp than rồi bước ra, Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đi theo sau, còn có cả Đường Mãn Kim và Cửu Cân.
Đường Mãn Đồng đang chạy nghiệp vụ bên ngoài, đã vài ngày chưa quay về.
“Cô thả thêm chút rắm nữa coi, thứ bệnh dịch Tề Quốc Hoa, đầu lở chân loét nên mới bị chó chạy theo cắn, cảnh sát cũng nói là chó cắn, có liên quan gì tới Niệm Niệm nhà tôi? Tề Quốc Tú cô muốn lừa tiền cũng phải sờ bản thân xem có bao nhiêu cân lượng, bà đây cũng không sợ cô!”
Bà cụ Đường vô cùng chính nghĩa, khí thế bức người, mặc dù không cao bằng Tề Quốc Tú, nhưng mình bà ấy cũng đủ áp đảo cô ta.
“Chính Đường Niệm Niệm hại chết Quốc Hoa, tôi đã nghe thấy rồi, cả nhà mấy người đều mất hết lương tâm, sẽ chết không được yên lành, trời đánh năm trận thiên lôi!”
Tề Quốc Tú vô cùng bi thương, lá gan cũng lớn, dám mắng chửi bà cụ Đường.
Trong nhà chỉ còn lại một mình cô ta, cô ta nhất định phải lấy lại công bằng cho em trai, khiến nhà họ Đường trả giá đắt!
Ít nhất họ phải bồi thường hai trăm đồng!
“Trời có đánh sấm xuống thì cũng đánh trúng loại xui xẻo như cô, rốt cuộc là nhà ai mất hết lương tâm hả, tên Tề Quốc Hoa chết mà không biết xấu hổ, chỉ là đôi giày rách, còn dám hại con bé Niệm nhà tôi, ông trời đã nhìn xuống rồi nên mới phái hai con chó đến cắn chết tên đó, nếu bà đây có ở đó, sẽ rải vài hạt muối, sau đó rải thêm mấy cân bột ớt!”
Bà cụ Đường nhảy lên mắng to, cũng không thèm nghỉ lấy hơi, một chữ cũng không cho Tề Quốc Tú có cơ hội nói ra, cái kẹp gắp than trong tay thỉnh thoảng còn đâm về phía cô ta.
Tề Quốc Tú sợ bị đâm trúng, bất ngờ lui về sau, không cẩn thận đụng phải cục đá, đặt mông trên mặt đất, hũ tro cốt trong tay cũng rớt xuống, bột xám trắng rơi đầy trên mặt đất.
“Hừ… xương cốt người chết mà cũng phải vẩy qua nhà tôi, Tề Quốc Tú cái đồ xúi quẩy táng tận lương tâm này, cô mới là đầu lở chân loét, cả đời cũng không ăn đủ một ngày ba bữa, chết không yên lành, chết rồi ngay cả vách quan tài cũng không mua nổi…”
Bà cụ Đường mắng thẳng cô ta xui xẻo, sau đó văng một tràng không thèm lấy hơi, mắng Tề Quốc Tú đến mức trợn trắng mắt, thiếu chút nữa là hôn mê.
Sau cùng vẫn là chồng của Tề Quốc Tú nhặt hết tro cốt trên mặt đất, đã bị trộn lẫn với bùn đất, qua loa cất vào trong hộp, sau đó kéo Tề Quốc Tú rời đi.
Ngay cả bà cụ nhà họ Đường cũng hung hăng như vậy, anh ta không thể trêu vào, cũng không dám trêu.
“Quốc Hoa, em chết oan uổng quá mà!”
“Ông trời ơi mở mắt ra một chút đi mà, người chết rồi cũng bị bắt nạt, sao ông còn chưa mở mắt!”
Tiếng khóc của Tề Quốc Tú xa xa truyền tới.
Bà cụ Đường đen mặt, chạy ra ngoài cửa nhà, mắng to theo hướng bọn họ rời đi: “Ông trời thử mở to mắt xem nào, để cả nhà mấy người đều chết hết, nhưng cô phải sống cho thật tốt, nếu không người nhà họ Tề ở dưới sẽ không có ai để nhớ nhung đấy!”
Bà cụ vốn định nói, ngay cả người để đốt tiền vàng vào ngày mười lăm cũng không có, nhưng trong đầu óc bà ấy chợt lóe lên, phản ứng lại kịp, miệng cũng sửa lại.
Bây giờ không còn đốt vàng mã nữa, sẽ bị nói là phong kiến mê tín, bà ấy không thể để người ta bắt được điểm yếu.
Tề Quốc Tú bị mắng mặt mày trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê, cô ta ôm hũ tro cốt thật chặt, ánh mắt đầy hận thù, cô ta muốn cả nhà họ Đường phải chết hết, một người cũng không còn!
Đáng tiếc ông trời lại không chịu mở mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.