Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 257:




Vẻ mặt Chu Quốc Khánh không hiểu, cái gì không giống?
"Có phải anh không thích chụp ảnh hay không?"
Đường Niệm Niệm đột nhiên hỏi một câu.
"Đúng, không thích chụp."
Chu Quốc Khánh sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, chụp ảnh đắt muốn chết, anh ta cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tiền.
Hơn nữa khi còn bé anh nghe người già nói, chụp ảnh sẽ nhiếp hồn, chập một lần hồn sẽ ít đi một chút, cách nói này hằn sâu vào trong tâm trí của anh ta, mặc dù hiện tại anh ta biết là mê tín, nhưng vô thức bài xích chụp ảnh, có thể không chụp thì sẽ không chụp.
"Chụp nhiều chút đi!"
Đường Niệm Niệm rất thành khẩn đề nghị, chụp nhiều một chút thì đời sau mới sẽ không khắc sai người.
"Ồ."
Vẻ mặt của Chu Quốc Khánh ngạc nhiên, anh ta không rõ lắm, thành lập nhà máy và chụp ảnh có liên quan gì đến nhau?
Nhưng mà cô Đường đã nói, sau này anh ta đi chụp mấy tâm đi, tránh làm cho cô Đường không vui.
Đường Niệm Niệm thu dọn xong túi công cụ, bày tỏ chốc lát nữa cô sẽ tới kéo máy móc.
Bát Ca cùng Chu Quốc Khánh cung kính đưa cô ra cổng, nhất là Bát Ca, lưng chưa từng ưỡn thẳng, trên mặt không chỉ có cung kính, còn có kính sợ sâu sắc.
Bởi vì ông ta biết, Hà Chí Thắng chết rồi,
Chết cực kỳ thảm.
Không cần hỏi, tuyệt đối là vị nữ La Sát này làm.
Chờ Đường Niệm Niệm đi rồi, Chu Quốc Khánh nhịn không được nói: "Cô Đường nói hơi nhiều."
"Ngậm miệng!"
Bát Ca hung hăng trừng mắt nhìn, muốn chết cũng đừng liên lụy đến ông ta.
Chu Quốc Khánh bị trừng, không thể hiểu được, anh ta cũng phát hiện, Bát Ca dường như đặc biệt kiêng kị cô Đường, cần như vậy hay không?
Anh ta nhịn không được mà hỏi, Bát Ca cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ cao thâm khó lường nói: "Lời hữu ích không nói hai lần, tóm lại tôi nhắc nhở cậu một câu, tuyệt đối không nên tính toán, mưu trí, khôn vặt trước mặt bà cô này, nếu không..."
Bát Ca giơ tay cắt cổ họng, lại cười lạnh một tiếng.
Chu Quốc Khánh đột nhiên lạnh buốt sống lưng, da đầu tê rần.
Cô Đường xinh đẹp như vậy, không thể nào?
Mặc dù Chu Quốc Khánh bán tín bán nghi, nhưng vẫn không dám khinh thường Đường Niệm Niệm, ngay cả một người từng trải như Bát Ca cũng kiêng dè cô gái này như vậy, hiển nhiên Đường Niệm Niệm không phải người tốt, anh ta vẫn nên đừng đi tìm xui xẻo.
Một tiếng sau, Đường Niệm Niệm lái xe tới, lôi máy móc đi, Chu Quốc Khánh cũng trở về Ô Thành, bắt đầu công việc thành lập nhà máy.
Đường Niệm Niệm kéo máy móc tới khu rừng phía thành tây, sau khi đưa vào không gian cũng không gấp gáp sửa chữa, cô vẫn còn chuyện phải xử lý.
Đường Lục Cân đã quay về trường học, nhưng vẫn chưa tìm ra người đã hãm hại cô bé, phải tiêu diệt con rắn độc này.
Ăn cơm trưa xong, Đường Niệm Niệm lái xe tới trường nhất trung, bảo vệ biết cô nên xua tay, bảo vô vào đi.
Đường Lục Cân đang ăn cơm trưa ở căn tin, cô bé gọi một món thịt và một món chay, còn thêm bốn lạng cơm, đang ăn cơm với Đường Đông Cường.
“Lục Cân, Cát Vĩ Hội không làm khó dễ cậu chứ?”. ngôn tình hài
Mấy người bạn học tiến tới, đều là cùng một lớp, có nam có nữ, vẻ mặt vô cùng quan tâm.
“Không có, lãnh đạo của Cát Vĩ Hội biết tớ bị oan nên đã thả tớ ra ngoài.”
Vẻ mặt của Đường Lục Cân bình thản, hơn nữa còn đang âm thầm quan sát phản ứng của mấy người bạn học, chị hai đã nói với cô bé, người hãm hại cô bé chắc chắn bây giờ đang đứng ngồi không yên, sẽ chủ động tới tìm cô bé để hỏi thăm tình hình.
“Cũng không biết là ai hãm hại cậu nữa, thế mà dám đặt sách cấm vào trong ngăn kéo của cậu, người đó thật xấu xa.” Một bạn học nữ tức giận, bất bình thay, nói.
Một người bạn học khác cũng rất tức giận, hành vi này quá ác độc, nếu đổi thành người khác, sau khi bị Cát Vĩ Hội bắt đi, chắc chắn không có kết cục tốt.
Bọn họ cũng nghe nói, chị của Đường Lục Cân rất có bản lĩnh, quen biết vô số lãnh đạo lớn mới có thể cứu Đường Lục Cân ra, nếu đổi thành những người khác, chắc chắn đã bị lột một lớp da rồi.
Đường Đông Cường cười chế giễu, nói: “Sớm muộn gì cũng bắt được người đó thôi, Cát Vĩ Hội vẫn đang điều tra, sẽ sớm có kết quả thôi.”
“Không phải chủ nhiệm của Cát Vĩ Hội đã chết rồi sao? Sao vẫn còn điều tra nữa?”
Giọng nói của một bạn học nữ đột nhiên cao vút, sắc mặt của cô ta có hơi hoảng loạn.
Ánh mắt của Đường Lục Cân trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô ta, bạn học nữ này tên Trương Ngọc Mai, khá thân thiết với cô bé, bởi vì đều đến từ nông thôn, điều kiện gia đình không tốt lắm, bọn họ cũng xem như ôm nhau sưởi ấm.
Trước kia Trương Ngọc Mai có cho cô bé bánh lá ngải, cô bé cũng tặng lại, mặc dù hai người không phải bạn thân, nhưng cũng coi như là bạn bè.
Hơn nữa dạo gần đây, Đường Lục Cân đã cho Trương Ngọc Mai không ít thứ, cô bé không ngờ người hại mình lại chính là Trương Ngọc Mai.
“Chủ nhiệm đã chết nhưng vẫn còn những người khác mà, đương nhiên phải điều tra rõ chuyện này rồi, người hãm hại tớ không chỉ phải đi lao động cải tạo, mà người thân cũng bị liên lụy, nhất định ở trong thôn không dám ngẩng mặt.”
Tốc độ nói của Đường Lục Cân rất chữ, nói rõ ràng từng câu từng chữ, hơn nữa cô bé vẫn luôn quan sát Trương Ngọc Mai.
Quả nhiên, vẻ mặt của Trương Ngọc Mai ngày càng trở nên hoảng loạn, trên trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
Đường Lục Cân càng khẳng định, người hãm hại cô chính là nhỏ này.
“Không thể nào, sao lại nghiêm trọng như vậy, Lục Cân cậu đang nói giỡn sao!”
Giọng của Trương Ngọc Mai cũng run lên, cố gắng để giọng điệu của bản thân nhẹ nhàng lại, còn nở nụ cười, nhưng trông khó coi hơn cả khóc.
Những bạn học khác cũng nhận ra có gì đó không đúng, nghi ngờ nhìn Trương Ngọc Mai.
“Trương Ngọc Mai, cậu hoảng cái gì? Không phải là cậu đó chứ?”
Có một bạn học nữ nghi ngờ hỏi.
“Không phải, tớ và Lục Cân là bạn thân, sao lại hãm hại cậu ấy chứ, cậu đừng nói năng hàm hồ!”
Trương Ngọc Mai nhảy dựng lên giống như bị điện giật, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.