Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 270:




Còn chuyện Đường Niệm Niệm bắt loa nói những lời kia, bọn họ cũng lười quản. Bé Niệm có bản lĩnh lớn, có chủ kiến riêng, bọn họ có muốn quản cũng quản không được, để tùy con bé vậy.
Chỉ cần không làm ra tai nạn chết người là được!
Sau khi người trong thôn nghe thấy nội dung từ loa đều đoán được chân tướng.
Tối qua vợ chồng Trương Thập Căn gặp chuyện không may, tám chín phần mười là có quan hệ tới Đường Niệm Niệm.
Cô chỉ thiếu chút nữa là nói rõ mọi chuyện, có là đồ ngốc cũng nghe hiểu.
Nhưng mọi người đều không có tâm tư chú ý đến việc này, bọn họ càng quan tâm đ ến việc Đường Niệm Niệm nói về nhà máy, ngoại trừ nhà máy vớ, bây giờ còn muốn xây dựng một nhà máy khác, đây là chuyện tốt đó.
"Đội trưởng, bé Niệm thật sự muốn xây dựng nhà máy sao? Đến lúc đó tôi muốn vào làm, có bẩn có mệt gì cũng được, tôi đều có thể làm!"
"Tôi cũng có thể!"
Người trong thôn đến tìm đại đội trưởng, trăm miệng một lời đều là xin được vào làm.
Người đi làm trong nhà máy vớ đã nhận được tháng lương đầu tiên, có người một tháng nhận được ba, bốn mươi đồng tiền, cao nhất còn được bốn mươi mấy đồng, khiến bọn họ đỏ mắt ghen tỵ.
"Gấp cái gì, sang năm rồi nói!"
Đại đội trưởng hét lên một tiếng, nhưng vẻ vui mừng trên mặt không thể che lấp.
Trong lòng người dân trong thôn đều đang phỏng tính, chuyện xây dựng nhà máy chắc chắn là thật, không phải Đường Niệm Niệm mạnh miệng nói.
"Bé Niệm thật sự quá giỏi, Đường Thôn chúng ta nhất định sẽ một bước lên trời!"
Có một người dân cảm khái một câu.
"Đúng vậy, về sau người trong Chu Thôn cũng phải hâm mộ Đường Thôn chúng ta!"
Người trong thôn cực kỳ kích động, trước kia bọn họ hâm mộ người dân Chu Thôn có thịt để ăn, sau này sẽ đến phiên người Chu Thôn hâm mộ Đường Thôn bọn họ.
Ha ha ha ha!
Về phần Đường Niệm Niệm nói nhà đôi vợ chồng kia nói xấu người khác nên phải bị trừng phạt, bọn họ cũng không quan tâm, dù sao bọn họ cũng không phải loại người thích đi nói xấu.
Hơn nữa những người này tâm tư bất chính, miệng lưỡi độc ác, nói xấu về bé Niệm nên bé Niệm tức giận cũng là chuyện bình thường.
Đây chính là kết quả mà Đường Niệm Niệm muốn thấy, cô không cần phải lén lút làm, cô muốn toàn bộ mọi người trong thôn đều biết đắc tội với cô sẽ có kết cục thảm hại như thế nào!
Khi một nhà Trương Thập Căn nghe nội dung từ trong loa, bọn họ tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu ra ngoài. Quỷ yêu cái gì chứ! Rõ ràng Đường Niệm Niệm là một con ác quỷ!
Hai vợ chồng bọn họ muốn tới tìm Đường Niệm Niệm để nói cho ra lẽ, nhưng lại sợ bị trả thù. Bọn họ là người khác họ, vốn ở trong thôn đã không có tiếng nói, nếu thật sự làm ầm ĩ quá mức, người Đường Thôn nhất định sẽ giúp Đường Niệm Niệm.
"Quên đi, cánh tay không thể bẻ được bắp đùi, đừng ầm ĩ nữa!"
Cha Trương Thập Căn thở dài, quyết định nhịn, hơn nữa nếu xét đến cùng, việc này là do con dâu ông ta có lỗi trước.
Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn con dâu, trách mắng: "Về sau nếu mày còn ở bên ngoài nói chuyện tào lao nữa thì dọn đồ về nhà mẹ đẻ ngay đi!"
Vợ Trương Thập Căn cúi đầu, vừa xấu hổ vừa thẹn, hơn nữa còn oán hận Đường Niệm Niệm.
Chỉ nói nhảm vài câu thôi mà, Đường Niệm Niệm này thật sự ác độc, nếu ông trời có mắt thì hãy lập tức đánh chết con ranh đó đi!
Trời dần tối, chỉ còn lại mười hai nhà, bọn họ không dám ngủ, bọn họ đều muốn bắt Đường Niệm Niệm hiện nguyên hình, sau đó đến chỗ đại đội trưởng cáo trạng.
Nhưng với thân thủ của Đường Niệm Niệm, cho dù những người này đều cố gắng tỉnh táo thì cũng không làm được gì cô.
Vì thế, buổi tối hôm nay, không hiểu làm sao mười hai nhà này đều lâm vào hôn mê, sau đó lại không hiểu tại sao tỉnh lại, tiếp theo chính là một cơn sợ hãi ập tới.
Cho dù là bọn họ biết rõ Đường Niệm Niệm đang giở trò quỷ, nhưng nhìn thấy mặt quỷ đáng sợ như vậy, còn có một con sói hai đầu, lá gan của bọn họ hoàn toàn không chịu được sự tra tấn như vậy, bị dọa đến mức tiểu ra quần.
Đường Niệm Niệm bận rộn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng xong việc, cô vỗ vỗ tay rồi về nhà ngủ.
Trời đã sáng, cửa nhà mười hai nhà kia đều rộng mở, không thấy ai đi làm.
Bởi vì bọn họ đều đã ngã bệnh, nửa đêm gặp chuyện kinh hoàng như thế, còn bị trói trên xà nhà, bị gió lạnh thổi một đêm, giờ bọn họ bệnh không đứng dậy đi nổi nữa.
"Trời ơi, không sợ gặp phải báo ứng hay sao, lão địa chủ trước kia cũng không độc ác đến mức này!"
Có mấy nhà tức giận, ngồi ở cửa vừa khóc vừa làm loạn, nhưng bọn họ cũng không dám nói thẳng tên họ, chỉ dám chỉ cây dâu mắng cây hòe mà thôi.
"Ầm ĩ chuyện gì đó, mặc kệ không làm việc nữa à? Muốn ăn không khí để sống qua ngày hay sao?"
Đại đội trưởng vừa lúc xuất hiện, răn dạy mọi người một trận.
"Đội trưởng, việc này cứ bỏ qua như vậy sao? Con của tôi và con dâu tôi sắp bị người khác ức hiếp đến chết rồi!" Có một bà cụ gọi đại đội trưởng lại, biểu tình vô cùng tức giận.
"Vậy bà nói tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đi tìm Mã Khắc Tư để lý luận chắc? Buổi tối ai biết bọn họ làm chuyện gì, sau này tự quản cái miệng mình cho tốt đi, cả ngày chẳng làm được chuyện gì có ích, chỉ biết đứng nói hươu nói vượn!"
Đại đội trưởng nghiêm mặt răn dạy, ông ấy cũng không sợ những người này tới công xã cáo trạng, cũng chẳng có người nào nhìn thấy bé Niệm làm chuyện đó, tố cáo cũng vô dụng.
Hơn nữa hiện tại Đường Thôn chính là hình mẫu xuất sắc của toàn bộ công xã, những đội sản xuất khác đều muốn đến đây học tập, ông ấy không có thời gian quản mấy chuyện linh tinh xúi quẩy thế này.
"Tháng sau sẽ có một đội sản xuất muốn tới Đường Thôn của chúng ta để tham quan và học hỏi, tôi cảnh cáo trước, nếu ai dám làm chuyện hạ bệ Đường Thôn, khiến Đường Thôn mất mặt thì đừng trách tại sao tôi vô tình!"
"Đội trưởng yên tâm, nếu ai dám náo loạn, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho chúng!"
"Đúng vậy, nếu ai dám đạp đổ thể hiện của Đường Thôn, tôi sẽ lập tức đánh cả nhà người đó!"
Người trong thôn mồm năm miệng mười bày tỏ thái độ, hầu hết bọn họ đều là người nhà họ Đường, cực kỳ đoàn kết khi đối ngoại.
Đại đội trưởng vô cùng hài lòng, ông ấy lại mặc sức tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai tốt đẹp, máu gà nổi lên, toàn bộ người trong thôn nhiệt huyết sôi trào, tinh thần vô cùng hăng hái.
"Làm việc đi, ở hết trong này thì bánh từ trên trời rớt xuống để ăn à?"
Đại đội trưởng nói một câu, người trong thôn lập tức giải tán.
Mười hai gia đình còn lại cũng không dám gây ầm ĩ thêm nữa, từ nay về sau phải quản cho tốt phụ nữ trong nhà, không được để bọn họ ra ngoài nói bậy nữa. Lời đồn trong Đường Thôn lập tức dừng lại.
Người ngoài thôn cũng nghe đến những việc này, bọn họ vô cùng kiêng kị Đường Niệm Niệm, bọn họ chưa từng gặp qua một cô gái nào to gan lớn mật như cô, sau khi quang minh chính đại cảnh cáo lại ra tay trừng phạt, khiến những người này không dám náo loạn tiếp. Thật trâu bò mà!
Ác danh của Đường Niệm Niệm đã truyền ra bên ngoài, ngay cả người trong công xã bên cạnh cũng biết Đường Thôn có một cô gái hung hăng ương ngạnh, tên là Đường Niệm Niệm, chọc giận ai cũng không được đụng đến cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.