Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 302:




Đại đội trưởng xách lưng quần bước ra, trên mặt nở nụ cười.
“Anh chạy đi đâu vậy hả? Gọi hồi lâu cũng không trả lời?” Cán bộ công xã tức giận nói.
“Bụng ăn phải đồ hư, lãnh đạo tìm tôi có chuyện gì sao?”
Đại đội trưởng buộc lại lưng quần, cười híp mắt hỏi.
Cán bộ công xã lùi về sau một bước, ánh mắt ghét bỏ, cách thật xa vẫn ngửi được mùi.
“Anh đi thống kê đi, hôm qua ai làm việc, hôm nay tổng kết tiền lương.” Giọng nói của ông cụ Chu đầy lạnh lùng vang lên.
“Bây giờ tôi đi liền!”
Đại đội trưởng nhanh miệng đồng ý ngay, chạy loạng choạng xuống núi.
Người dân trong thôn cũng tản ra.
Bà cụ Đường về đến nhà, nhìn thấy Đường Niệm Niệm đang ngồi trong sân ăn điểm tâm, bà ấy dắt cô vào nhà, đóng cửa lại sau đó nhỏ giọng nói: “Mấy ngày này cháu đừng ra ngoài, lão già đến từ Bắc Kinh kia đã để mắt tới cháu, cháu ở trong nhà, bà đã nói bên ngoài cháu sinh bệnh không dậy nổi.”
“Ừm.”
Đường Niệm Niệm ngoan ngoãn đồng ý, giả bệnh là sở trường của cô.
Bà cụ Đường do dự một lúc vẫn hỏi: “Cháu nói thật với bà đi, chuyện hang động bị sập không liên quan gì đến cháu đúng không?”
“Bà, nếu cháu có bản lĩnh lớn như vậy thì đã san bằng cả phía sau núi rồi, ông nói ở dưới núi đều là vàng.”
Đường Niệm Niệm thề thốt phủ nhận, còn nói giỡn.
“Nghe chi lời đoán mò của ông cháu chứ, dưới núi làm gì có vàng, được rồi, cháu đừng có ra ngoài đó!”
Bà cụ Đường yên tâm, không liên quan gì tới cháu gái là được.
Vừa nãy nhất định là do đầu óc của bà ấy bị va ở đâu rồi, hang động lớn như vậy, sao con bé có bản lĩnh lớn làm sập được chứ, nhất định không phải do con bé làm.
Nhất định là do sét đánh, tuổi thọ của mấy người kia đã tận rồi!
Bà cụ Đường ra ngoài, nụ cười trên mặt Đường Niệm Niệm liền thu lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Ông Chu nhất định đã nghi ngờ cô, không bằng không chứng thì làm gì được cô.
Cô phải nghĩ cách, chậm rãi mài chết lão già đó mới được.
Nhất định không được chết ở Chư Thành, phải chết sau khi trở về Bắc Kinh mới được, có như vậy thì mới không tra tới trên người cô.
Mắt Đường Niệm Niệm sáng rực lên, có cách rồi.
Mấy ngày nay, cô đều ở trong nhà, cửa chính không ra, cửa phụ cũng không ra, tình hình bên ngoài đều nghe ngóng từ chỗ bà cụ Đường.
“Người trong thôn cũng đi hỏi khắp nơi, thấy họ không tra ra được gì, bà đã nói là sẽ uổng phí công sức mà!”
Lúc ăn cơm chiều, bà cụ Đường nói tới động tĩnh gần đây.
Bên Bắc Kinh lại tới thêm mấy người, nói là cao thủ tra án, nhưng vẫn không tra ra được gì.
“Chắc chắn là do sét đánh, người nào bản lĩnh lớn như vậy cơ chứ, làm sập cả núi.” Tuyên Trân Châu cũng nói thêm.
Những người khác gật đầu đồng ý, dù có là lợn rừng cũng không có bản lĩnh này.
Đó là núi đấy, không phải là nhà tranh đâu.
Đường Niệm Niệm buồn bực ăn cơm, không muốn chen vào, cô đang muốn hành động vào tối nay.
Ông Chu đang ở Đường Thôn, trời tối cô sẽ ra tay.
Kiếp trước nhà họ Chu làm hại nhà họ Đường và cha mẹ ruột của cô thảm như vậy, kiếp này nợ máu phải trả bằng máu!
Đêm đã khuya, người ở Đường Thôn đều đã ngủ.
Đường Niệm Niệm mặc đồ đi đêm, còn che cả đầu, chỉ lộ ra con mắt, dù bà cụ Đường có đứng trước mặt cũng không nhận ra cô.
Ông Chu đang ở tại nhà họ Tề, do đại đội trưởng sắp xếp.
Người nhà họ Tề đều đã chết hết, nhà cửa trống không, sau khi quét dọn sạch sẽ thì rất rộng rãi, đúng lúc sắp xếp cho nhóm ông cụ Chu vào ở.
Phòng ông cụ Chu ở là phòng đơn, chính là phòng Tề Quốc Hoa ở trước kia, là căn phòng tốt nhất trong cả gia đình.
Trong phòng không chiếu sáng đèn, đều đã đi ngủ, Đường Niệm Niệm không dám khinh thường, bên cạnh lão già này đều là vệ sĩ, võ công cũng không tệ, cô phải cẩn thận một chút.
Thành công đến được phòng của ông cụ Chu, lão già này đang nằm trên giường, hô hấp nhẹ nhàng, tất nhiên đã ngủ.
Cô tìm được một chén trà, bên trong vẫn còn chút ít nước, cô đổ bột phấn trong bọc nhỏ màu đen vào, sau đó quấy đều.
"Ai?"
Trên giường, ông cụ Chu đột nhiên lên tiếng, mở mắt ra, từ dưới gối lấy súng ra.
Đường Niệm Niệm lập tức tiến vào không gian.
Cô từ bên trong không gian có thể cảm giác được tình huống bên ngoài.
Ông Chu vặn đèn sáng lên, giơ súng lên, thần sắc cảnh giác, nhưng không hề phát hiện thứ gì, vừa nãy phảng phất như là ảo giác của lão ta, nhưng lão ta thật sự cảm thấy trong phòng có người.
"Lãnh đạo, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bọn vệ sĩ cũng bị kinh động, chạy tới.
"Vừa nãy hình như có người."
Ông Chu nói một câu, mấy tên thuộc hạ lập tức phân tán, tra xét xung quanh căn phòng một vòng, không có phát hiện gì hết.
"Ngủ đi, có thể là chuột."
Ông Chu yên tâm, gần đây nghỉ ngơi không tốt, có lẽ thật sự là ông ta cảm giác sai.
Chờ thuộc hạ ra khỏi phòng, ông Chu cũng không còn buồn ngủ nữa, ngồi trên ghế suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, tay ông ta vươn về phía chén trà trên bàn, nâng lên đưa tới bên miệng.
Uống xong ly nước, ông cụ Chu li3m môi một cái, hương vị của ly nước này hơi đắng, nhưng cũng có thể là miệng ông ta đắng, gần đây giấc ngủ không tốt, trong miệng hầu như đắng chát.
Ông cụ Chu cũng không nghĩ nhiều, ông ta lại rót một chén nước, sau khi uống xong liền quay lại trên giường ngủ.
Qua hồi lâu, ông Chu mới ngủ thật say.
Đường Niệm Niệm từ bên trong không gian đi ra, cấp tốc nhảy qua cửa sổ.
Quả nhiên là trời cao cũng nhìn không được, không cần cô tự mình ra tay, ông cụ này đã tự mình uống hết.
Thứ cô thả vào nước chính là bột bên trong pin, sinh mệnh của ông cụ Chu bắt đầu đếm ngược rồi.
Đại khái có thể kéo nửa năm?
Đường Niệm Niệm nhớ kỹ trước kia có đọc qua tin tức, loại bột này sẽ làm nhiễm độc máu, cho dù hậu thế y học tiên tiến cũng điều trị rất phiền phức, hiện tại càng không có khả năng, thậm chí tra cũng không tra được.
Hơn nữa loại trúng độc kim loại nặng này sẽ không phát bệnh rất nhanh, hẳn là có thể chống đỡ đến khi ông cụ Chu rời khỏi Đường Thôn, như vậy sẽ không có quan hệ gì với Đường Thôn.
Sau khi về đến nhà, Đường Niệm Niệm liền lên giường đi ngủ, từ đầu tới cuối đều không ai phát hiện cô ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.