Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 310:




“Cô ấy tốt nghiệp trường nào? Học chuyên ngành gì?”
Giọng điệu của bộ trưởng Ngưu không được tốt lắm, cảm thấy xưởng trưởng Tiền đang nói đùa, ông ấy sắp sứt đầu mẻ trán rồi, Tiền Nguyên Nguyên này lại còn đùa với ông ta, không biết nặng nhẹ, chẳng trách phải hói đầu!
“Tuy đồng chí Đường Niệm Niệm chỉ tốt nghiệp cấp ba, nhưng năng lực của con bé mạnh hơn rất nhiều sinh viên, học vấn không phải tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm năng lực tài hoa của một người, người xưa đều nói phải tùy cơ ứng biến chọn nhân tài, lẽ nào chúng ta còn không bằng cách cục của người xưa sao?”
Ngữ khí của xưởng trưởng Tiền rất nghiêm túc, dừng lại một lát, lại nói: “Edison cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học, nhưng không ảnh hưởng việc ông ấy trở thành nhà phát minh kiệt xuất, học vấn không thể đại biểu mọi thứ, bộ trưởng Ngưu, anh nói có phải như vậy không?”
Bộ trưởng Ngưu ở đầu dây bên kia im lặng, ông ấy cũng đang do dự.
Nghe có vẻ có lý, nhưng Đường Niệm Niệm này quá trẻ, cô gái mười bảy tuổi có thể có bản lĩnh cỡ nào?
Còn là một cô gái nông thôn ở huyện thành nhỏ, cô từng thấy thiết bị nhập khẩu sao?
Sợ là ngay cả 26 chữ cái tiếng anh cũng không biết.
“Bộ trưởng Ngưu, nói một câu khó nghe, bây giờ các anh không tìm được cách giải quyết tốt hơn, sao không để đồng chí Đường Niệm Niệm thử? Cho dù là tôi nói điêu, thử một chút có làm sao, lỡ như thử đúng, không phải đều vui sao!”
Xưởng trưởng Tiền thừa thế xông lên nói, cuối cùng chiếc lưỡi không xương cũng thuyết phục được bộ trưởng Ngưu.
“Vậy thì để cô ấy thử, khi nào tới?”
Bộ trưởng Ngưu cũng không phải là dao động, là ông ấy thật sự hết cách, chuyên gia thuộc phương diện điện khí ở Thượng Hải đều tới thử rồi, nhưng đều bó tay, ông ấy còn đi tìm một số chuyên gia bị đày xuống chuồng bò.
Có hai chuyên gia nghĩ được cách, nhưng cần một số linh kiện, linh kiện này cũng phải gửi từ nước ngoài về, không có trong nước, đợi nước ngoài gửi về, kỹ sư nước ngoài cũng có thể tới rồi.
Cho nên, đồng nghĩa với không có cách.
Xưởng trưởng Tiền là người duy nhất đề ra phương án thực tế khả thi hiện tại, mặc kệ có ích hay không, thử trước rồi tính.
“Ngày mai tôi và đồng chí Đường Niệm Niệm cùng tới Thượng Hải.”
Xưởng trưởng Tiền hưng phấn, chỉ cần Đường Niệm Niệm sửa được thiết bị của nhà máy động cơ hơi nước, ông ấy có thể bắt mối ở bên Thượng Hải, đi ra Chư Thành tuyệt đối không phải vấn đề.
Sau khi cúp điện thoại, xưởng trưởng Tiền kích động đi qua đi lại, không nhịn được ngâm nga ca khúc sục sôi…
“Công nhân chúng ta có sức mạnh, hây, công nhân chúng ta có sức mạnh…”
Thư ký đang muốn đẩy cửa vào, nghe thấy làn điệu kiểu Mỹ của xưởng trưởng nhà mình, trong lòng thở phào, xem ra tâm trạng của xưởng trưởng rất tốt, lát nữa báo cáo công việc không cần lo bị mắng.
Anh ta gõ cửa, nghe thấy giọng nói dạt dào sức sống của xưởng trưởng Tiền: “Vào đi!”
Thư ký đẩy cửa đi vào, nhìn thấy xưởng trưởng nhà mình đang cầm tấm gương, soi trái soi phải, một tay khác còn không ngừng vuốt tóc, biểu cảm cực kỳ bay bổng.
“Tiểu Vương, cậu xem có phải tôi nhiều tóc hơn rồi không?”
Xưởng trưởng Tiền tự cảm thấy hài lòng, số trứng luộc nước tiểu mà Đường Niệm Niệm biếu, ông ấy đã ăn hết, mỗi ngày đều soi gương, ông ấy liền cảm thấy tóc đã nhiều lên thấy rõ.
Thư ký nhìn lên đầu ông ấy, dối lòng trả lời: “Quả thực đã nhiều lên không ít, xưởng trưởng, ông đã dùng bí phương gì vậy?”
“Ha ha ha ha…cái này phải quy công cho trứng luộc nước tiểu đặc sản của Chư Thành các cậu, Tiểu Đường nói với tôi, ăn có thể mọc tóc, ha ha ha…cô gái Tiểu Đường này thật thành thật.”
Tiếng cười của xưởng trưởng Tiền giống như uống thuốc ha ha, căn bản không dừng lại được.
Thư ký giật giật khóe miệng, anh ta là người Chư Thành chính gốc, chưa từng nghe qua trứng luộc nước tiểu có thể giúp mọc tóc, xưởng trưởng tuyệt đối là bị cô Đường gạt rồi.
Báo cáo xong công việc, thư ký rời khỏi văn phòng, đi xa vẫn có thể nghe thấy làn điệu kiểu Mỹ của xưởng trưởng Tiền.
“Công nhân chúng ta có sức mạnh, hây, công nhân chúng ta có sức mạnh…”
Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm mang mấy chục cái bánh ú, cùng Thẩm Kiêu vào thành phố.
Trước tiên đến nhà máy Hồng Tinh tìm xưởng trưởng Vũ, biếu bánh ú cho ông ấy.
“Có phải Tiền Nguyên Nguyên bảo cháu đi sửa thiết bị nhập khẩu của nhà máy động cơ hơi nước không? Tên họ Tiền này cũng quá lỗ mãng rồi, Tiểu Đường cháu đừng đồng ý ngay, cho dù cháu có thể sửa được, cũng không thể nói quá chắc chắn, chỉ nói thử thôi, bên phía Thượng Hải rất phức tạp, cháu đi sửa thiết bị này, rất nhiều người có ý kiến, chắc chắn sẽ gây trở ngại cho cháu!”
Xưởng trưởng Vũ sớm biết chuyện này rồi, nhưng ông ấy không muốn để Đường Niệm Niệm đi sửa.
Không phải sợ Đường Niệm Niệm tới Thượng Hải phát triển, mà là lo lắng mang tới phiền phức cho cô.
Chư Thành là một huyện thành nhỏ, tính kỹ ra cũng chỉ có ông ấy và Tiền Nguyên Nguyên đấu, đấu không ra ngô ra khoai, Thượng Hải thì khác, tàng long ngọa hổ, rồng cá lẫn lộn, người và quỷ đều có, một cô gái nông thôn như Đường Niệm Niệm, không có bối cảnh không có chỗ dựa, không có chút nền tảng, đến Thượng Hải cướp một chén canh, vả vào mặt một số người, đây chính là gây thù chuốc oán!
Xưởng trưởng Vũ lo lắng Đường Niệm Niệm không đấu lại những người đó, rước họa vào người.
“Cháu không sợ!”
Đường Niệm Niệm nói với ngữ khí rất thản nhiên, cô biết sẽ gây thù với một số người.
Nhưng không sao.
Cô sẽ dùng nắm đấm dạy dỗ những người không biết điều đó.
“Cháu đó, vẫn còn quá trẻ, tóm lại cháu tới Thượng Hải kín tiếng khiêm tốn một chút, có chuyện gì cứ đẩy hết lên đầu họ Tiền đó, hỏi cháu gì, cháu cũng không biết.”
Xưởng trưởng Vũ lắc đầu, cảm thấy Đường Niệm Niệm là tuổi trẻ sung sức, không biết trời cao đất dày, người trẻ mà, rất bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.