Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 312:




Quy mô của nhà máy quốc doanh Thượng Hải lớn hơn rất nhiều so với nhà máy Tiền Tiến, hơn nữa quản lý cũng nề nếp hơn, trong phân xưởng ngăn nắp đâu ra đó, mỗi một công nhân đều làm việc của mình, nhìn thấy bộ trưởng Ngưu dẫn người xuống phân xưởng, tuy mọi người tò mò nhưng cũng không bu lại xem.
Do vậy có thể thấy, bộ trưởng sản xuất quản lý vô cùng nghiêm khắc.
“Chính là thiết bị này, vốn yên lành, nhưng hai hôm trước bỗng nhiên nổi điên, tông gãy một lưỡi dao đắt đỏ, thiết bị cũng hư, suýt chút xảy ra chuyện, sau đó khởi động lại, chiếc máy này giống như chết vậy, làm thế nào cũng không hoạt động.”
Bộ trưởng Ngưu chỉ vào một thiết bị to lớn cồng kềnh, biểu cảm bất lực.
Lưỡi dao đó cũng là hàng nhập khẩu, rất đắt, gãy thành phế, khiến ông ấy xót chết.
“Tôi đã mời một số chuyên gia tới xem, họ đề ra phương án giải quyết, nhưng cần thay mới linh kiện, linh kiện chỉ có thể gửi từ nước ngoài về, thời gian không kịp, lô nhiệm vụ sản xuất này vô cùng gấp, lửa xém lông mày, nước lên tới đầu!”
Bộ trưởng Ngưu dùng liên tục hai thành ngữ, bày tỏ tính cấp bách của nhiệm vụ sản xuất.
“Cháu xem thử!”
Đường Niệm Niệm nói chuyện rất bình thản, giống như bất kể chuyện gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay cô vậy, khiến bộ trưởng Ngưu đột nhiên thấy an tâm, thậm chí có một cảm giác cô gái trẻ xinh đẹp này thật sự có thể sửa được thiết bị này.
Kiểm tra trục trặc của thiết bị, cần cắm điện đưa vào lưu trình, bộ trưởng Ngưu gọi người điều khiển thiết bị tới, bảo anh ta phối hợp với Đường Niệm Niệm.
Thực ra Đường Niệm Niệm không cần, cô hoàn toàn có thể tự mở, nhưng lần đầu tới, vẫn nên khách sáo một chút.
Người điều khiển mở hộp máy ra, động tác rất cẩn thận.
Đường Niệm Niệm thành thục ấn phím trên bảng, đây là hộp máy của Siemens, coi như là tiên tiến, cho dù qua mấy chục năm nữa, Siemens cũng là hệ thống được sử dụng khá rộng rãi trên thế giới.
Tuy Fanuc và Mitsubishi của Nhật cũng phổ biến, nhưng đồ Nhật sản xuất giống với người khác, đều khá hạn chế, Fanuc và Mitsubishi dùng thiết bị cỡ nhỏ còn được, thiết bị cỡ lớn dùng của Siemens vẫn an toàn hơn.
Dù sao thì nguyên tắc bên châu Âu là an toàn phải xếp hàng đầu, cho nên tính ổn định và tính an toàn của hệ thống Siemens vượt xa hệ thống của Nhật.
Đường Niệm Niệm quá quen thuộc với đồ của Siemens, nhắm mắt cũng biết thao tác, hai tay của cô giống như gãy đàn, ngày càng nhanh, ngón tay mảnh khảnh biến thành ảo ảnh.
Tuy xưởng trưởng Tiền và bộ trưởng Ngưu nhìn không hiểu nhưng cảm thấy cô gái này rất lợi hại, nhìn là biết không phải người bình thường.
“Bộ trưởng Ngưu, nghe nói ông đã mời tới một kỹ sư lợi hại để sửa thiết bị, ở đâu vậy?”
Từ xa truyền tới một giọng nói đanh thép, cắt ngang mạch suy nghĩ của Đường Niệm Niệm, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh, khẽ nhíu mày.
Là một người đàn ông khoảng bốn mươi, miệng nhọn má hóp, nhìn là biết không tốt lành gì.
Người đàn ông họ Từ, là phó bộ trưởng bộ sản xuất, luôn lăm le cái ghế bộ trưởng, đấu đá với bộ trưởng Ngưu.
“Từ Lai Phụng, đây là chuyện lớn liên quan tới kiến thiết quốc gia, ông đừng gây thêm rắc rối, tránh sang một bên!”
Bộ trưởng Ngưu nghiêm mặt, thật sự khinh thường Từ Lai Phụng.
Nếu không phải Từ Lai Phụng này có một ông cậu làm chủ nhiệm Cát Vĩ Hội, căn bản không lên được chức phó bộ trưởng, cần năng lực không có năng lực, lòng dạ hẹp hòi, còn thù dai, chính là loại tiểu nhân âm hiểm hai mặt.
“Rốt cuộc là tôi gây thêm rắc rối hay là Ngưu Tú Lâm ông, đây là tài sản quý giá trong nhà máy, ông cho một con nhỏ miệng còn hôi sữa tới sửa, ông thành tâm muốn phá hoại tài sản quốc gia, đào góc tường xã hội chủ nghĩa thì có!”
Từ Lai Phụng khinh bỉ nhìn Đường Niệm Niệm, mười bảy mười tám tuổi, còn xinh đẹp như vậy, chắc chắn có gì đó với Ngưu Tú Lâm.
Cố ý dùng thiết bị nhập khẩu làm hư trước, đợi thiết bị sửa xong, lại ẵm công vào người, loại chuyện này ông ta làm nhiều rồi, nhắm mắt cũng có thể làm.
Hơn nữa ông ta còn định để con trai nhà mình thăng tiến, công lao này tuyệt đối không thể để Ngưu Tú Lâm giành mất, cho nên ông ta vừa hay tin liền vội vã chạy tới.
Bộ trưởng Ngưu tức tới xanh mặt, kéo người muốn đi ra lý luận.
Đường Niệm Niệm nhíu mày càng chặt, muốn ra tay khiến Từ Lai Phụng này câm miệng, nhưng Thẩm Kiêu còn nhanh hơn cô.
Thẩm Kiêu búng ngón tay, búng ra hai cái đinh vít nhỏ, vừa mới lấy trên bàn làm việc của người khác, vừa hay búng lên đầu gối của Từ Lai Phụng, chân trái chân phải mỗi chân một cái.
“A dô…”
Từ Lai Phụng còn chưa kịp phản ứng đã quỳ xuống, quỳ cả hai chân.
Phập một tiếng, đầu gối của Từ Lai Phụng đập mạnh lên sàn xi măng, hơn nữa trên sàn còn có vài đoạn sắt cắt ra từ hộp máy, sắc bén giống như mảnh dao.
Đoạn sắt rất bén.
“A ây dô…chân của tôi…ây dô mẹ ơi…”
Hai đầu gối của Từ Lai Phụng vừa hay đập lên đoạn sắt, đâm xuyên thịt trên đầu gối ông ta, hơn nữa bây giờ nhiệt độ cao, đều mặc quần đơn, đồng nghĩa da và mảnh sắt tiếp xúc vào nhau, máu lập tức chảy ra, thấm ướt quần làm việc màu lam nhạt.
“Mau đỡ phó bộ trưởng Từ đến trạm y tế, mau!”
Bộ trưởng Ngưu giật mình, sau đó thầm hả hê, cảm thấy ông trời thật có mắt.
Ông ấy gọi hai công nhân phân xưởng, đỡ Từ Lai Phụng tới trạm y tế trong nhà máy trị thương.
“Ngưu Tú Lâm, tôi sẽ báo cáo với xưởng trưởng, ông phá hoại tài sản quốc gia, có tác phong của đi theo hướng tư bản, tôi phải…a dô… các cậu nhẹ thôi…”
Từ Lai Phụng vẫn chưa chết tâm, nhịn đau chụp mũ cho bộ trưởng Ngưu, bị người cậu trong Cát Vĩ Hội ảnh hưởng, những lời nói chụp mũ này ông ta nói rất suông miệng, cực kỳ rành rọt.
“Tùy ông đi nói!”
Bộ trưởng Ngưu hoàn toàn không quan tâm xua tay, ông ấy thật sự không sợ loại tiểu nhân này.
Ông ấy từng lên chiến trường, từng lập công lớn, trên người còn có đạn, nếu không phải bởi vì chân bị thương tàn tật, ông ấy cũng sẽ không chuyển ngành tới nhà máy động cơ hơi nước, bây giờ còn đang ở bộ đội kìa.
Mặc cho Từ Lai Phụng chụp mũ gì, ông ấy một thân chính khí đều có thể áp chế được, sợ cái rắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.