Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 319:




Nét mặt Thẩm Kiêu thản nhiên, trước đó không liên quan gì đến anh, là do Niệm Niệm làm.
Anh và Minh Chấn Hưng nhìn nhau mấy giây, Minh Chấn Hưng dao động, lẽ nào ông trời thực sự mở mắt rồi?
“Ngoại trừ Chu Tư Minh, còn ai chết nữa?” Đường Niệm Niệm rất tò mò.
Rõ ràng cô chỉ giết Chu Tư Minh.
“Trước đó Chu Tư Nhân mắc phải bệnh lạ đã qua đời.” Minh Chấn Hưng nói.
Đường Niệm Niệm nhướng mày, ông Chu thật ác độc, ngay cả cháu trai ruột cũng xuống tay được.
Mặc dù Chu Tư Nhân vừa điên vừa tàn phế, nhưng không nguy hiểm đến mạng sống, lúc trở lại kinh thành ông Chu đã mang anh ta đi, kết quả chưa được mấy ngày đã chết.
Tất nhiên là do ông Chu ra tay.
Có lẽ cảm thấy Chu Tư Nhân vừa điên vừa tàn phế sẽ làm mất mặt nhà họ Chu!
“Vận khí của nhà họ Chu thật xui xẻo!”
Đường Niệm Niệm cảm thán một câu.
Minh Chấn Hưng khẽ gật đầu, vô cùng đồng ý, đúng là quá xui rồi.
Trong một tháng, hai đứa cháu trai tạm được đều chết hết, chẳng trách ông cụ Chu bị k1ch thích tới mức nằm liệt giường.
“Cơ thể của ông cụ Chu cũng không tốt lắm, đã đi khắp nơi tìm bác sĩ.” Minh Chấn Hưng lại nói thêm thông tin.
“Lớn tuổi rồi, cơ thể chắc chắn sẽ ngày càng tệ, nhưng ông cụ Chu quyền cao chức trọng, nhất định sẽ tìm được bác sĩ tốt.” Nét mặt Đường Niệm Niệm rất bình tĩnh.
Minh Chấn Hưng chưa từng nghi ngờ cô, dù sao cô gái này lả lướt xinh đẹp, ngoại trừ nét mặt có chút lạnh lùng thì nhìn qua chỉ là một cô gái mảnh mai, sao có thể làm ra mấy chuyện đó được cơ chứ?
Ba người trò chuyện một hồi, Đường Niệm Niệm nói muốn rời đi.
Cô còn phải dạo chơi mấy con hẻm xưa ở Thượng Hải, chụp nhiều ảnh một chút.
Thẩm Kiêu không nhận thêm nhiệm vụ, không dễ gì Niệm Niệm mới đến, anh nhất định phải đón tiếp cô, trước kia góp nhặt nhiều ngày nghỉ như vậy, đã đủ để anh xin nghỉ.
Minh Chấn Hưng cũng dễ nói chuyện, hào phóng cho nghỉ.
Còn bên nhà họ Liễu, Thẩm Kiêu trực tiếp gọi điện thoại cho Cát Vĩ hội bên Bắc Kinh.
“Liễu Kháng Nhật không xứng với danh hiệu liệt sĩ, ông ta là kẻ hán gian…”
Chu Tư Minh và Liễu Kháng Nhật đến Chư thành, bề ngoài là đi khảo sát di tích cổ nên ông Chu đã xin cho cháu trai danh hiệu liệt sĩ, để xoa dịu nhà họ Liễu, ông ta tiện thể xin luôn cho Liễu Kháng Nhật.
Có ông Chu ra mặt, danh hiệu liệt sĩ này trên cơ bản không khó khăn gì.
Nhưng hiện tại thủ tục còn chưa xử lý xong hết toàn bộ.
Thẩm Kiêu nói rõ chuyện cả nhà họ Liễu là phản quốc, bao gồm cả chú ruột của Liễu Kháng Nhật.
“Tên cũ của Liễu Kháng Nhật là Lưu Vinh Liên, chú của ông ta tên là Lưu Kim Phúc, bọn họ đã hại không ít chiến sĩ yêu nước…”
Cát Vĩ hội bên Bắc Kinh nhận được tình báo quan trọng như vậy, không khí cũng trở nên nghiêm túc, mẹ nó, ngay dưới mí mắt của bọn họ lại có một con cá lọt lưới đang ẩn nấp như này.
“Đã nhận được, cảm ơn đồng chí đã cung cấp tình báo, đồng chí có muốn thưởng gì không, chúng tôi sẽ xin tuyên dương cho cậu!”
“Thẩm Kiêu ở quân khu Thượng Hải, tôi không làm vì muốn được tuyên dương, chỉ là nhìn không ưa nổi mấy tên chó săn phản quốc còn đang sống nhởn nhơ, tôi cảm thấy có lỗi với các anh hùng tiền bối đã hy sinh!” Thẩm Kiêu chính nghĩa nói.
Nhân viên công tác bị một loạt câu nói bên kia đầu dây làm cho cảm động đến chảy cả nước mắt, lòng chứa chan nhiệt huyết cũng đang sôi trào, hạ quyết tâm sẽ khiến cho nhà họ Liễu biết tay.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm nhìn nhau cười một tiếng.
Nhà họ Liễu gặp xui xẻo rồi!
Nhà họ Liễu ở Bắc Kinh.
Nhà họ Liễu sống trong một căn tứ hợp viện tam tiến, trong Bắc Kinh mà điều kiện nhà ở như này có lẽ đã rất tốt rồi.
Khoảng thời gian này tâm trạng người nhà họ Liễu vô cùng nặng nề, Liễu Tịnh Lan qua đời bọn họ cũng không đau buồn, nhưng Liễu Kháng Nhật qua đời lại là đả kích nặng nề với nhà họ Liễu, sau khi bà cụ Liễu biết tin con trai chết đã nằm liệt trên giường không dậy nổi.
Ông Liễu coi như vẫn bình tĩnh, vì nhà họ Chu đã hứa hẹn sẽ cho con trai danh hiệu liệt sĩ, có nó rồi sẽ làm rạng rỡ vinh quang cho tổ tông, căn cơ nhà họ Liễu ổn thì không cần tiếp tục lo lắng sẽ bị người khác hại.
“Đừng khóc, sắp lấy được giấy chứng nhận liệt sĩ cho Kháng Nhật rồi, nhà ta có thể hoàn toàn yên tâm, nhà họ Chu còn sắp xếp cho Như Lan đến nhà máy sắt đi làm nữa.”
Ông Liễu an ủi bà vợ đang bệnh ở trên giường, Như Lan là cháu gái mà ông ta coi trọng nhất.
Bà cụ Liễu thở dài một cái, tóc của bà ta đã bạc trắng, gương mặt được bảo dưỡng cũng thêm không ít nếp nhăn.
“Lão già, trong lòng tôi vẫn thấy bất an, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?”
Trên mặt bà cụ Liễu tràn đầy lo lắng, sau khi con trai xảy ra chuyện, tâm tư của bà ta cứ sa sút, vẫn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Xảy ra chuyện gì được chứ, có nhà họ Chu đó mà!”
Ông Liễu không đồng ý, đã ôm đùi nhà họ Chu thì sợ cái gì?
Bà cụ Liễu nhíu chặt lông mày, thận trọng nói: “Lão già, không thì chúng ta về nhà đi, ở Bắc Kinh tôi sợ sẽ xảy ra chuyện.”
Chuyện trước kia của nhà họ Liễu, nếu bị ai đó lật tẩy, cả nhà đều không có đường sống.
Lúc vừa giải phóng, bà ta đã khuyên lão già, chuyển nhà về quê sống, dựa vào tài nguyên tích lũy trước đó, cả nhà bọn họ chắc chắn sẽ có một cuộc sống sung túc ở quê nhà.
Nhưng lão già lại không muốn, nói không dễ dàng gì mới đứng vững chân ở thành phố, tuyệt đối sẽ không về quê, lão già còn nói, trước đó trong nhà bọn họ không có người nào sống ở Bắc Kinh nên nhất định sẽ không có ai phát hiện ra.
Thế là, cả nhà đều tới Bắc Kinh, lão già tốn không ít tiền, dự tính sẽ làm việc trong cục văn hóa, sau đó còn tìm công việc cho con trai và con dâu, những năm gần đây trôi qua cũng xem như yên bình, chỉ là có những lúc bà ta lại tỉnh mộng giữa đêm nên luôn có chút suy nghĩ lo sợ.
“Ông ơi, người bên Cát Vĩ hội đến rồi!”
Liễu Như Lan vội vàng chạy đến, nét mặt hoảng hốt.
Cô ta nhỏ hơn Liễu Tịnh Lan hai tuổi, nhìn có hơi giống chị gái nhưng xinh hơn một chút, cũng là cháu gái mà ông Liễu coi trọng nhất, thậm chí còn định gả cô ta cho nhà họ Chu.
“Cát Vĩ hội? Bọn họ tới làm gì?”
Sắc mặt ông Liễu thay đổi, sau đó ông ta lập tức nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ nói: “Chắc chắn là đưa giấy chứng nhận liệt sĩ cho cha cháu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.