Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 328:




Đại đội trưởng kích động đến nỗi gật đầu không ngừng, bày tỏ nhất định sẽ giám sát người trong thôn tìm tòi ra loại quạt lúa mì mới.
“Loại quạt lúa mì này sẽ có người mua sao? Có là kẻ ngốc cũng sẽ không mua đâu?”
“Bé Niệm lại coi đó là chuyện đương nhiên cơ, quạt lúa mì kia không đáng bao nhiêu tiền, ai lại tốn tiền mua nó chứ?”
“Suỵt, đừng để người ta nghe thấy!”
Vài người dân trong thôn cất tiếng không đồng tình, bọn họ cảm thấy quạt lúa mì này nhất định chẳng có thị trường, chỉ là một cành lúa thôi mà, ai lại tốn tiền vào thứ này cơ chứ?
“Các người thì biết cái gì, ngay cả xe hơi nhỏ còn chưa ngồi qua, các người hiểu gì hả? Bé Niệm nhà tôi đã tới Thượng Hải rồi đấy, một cái đầu của con bé bằng mười cái đầu của mấy người đó, những thứ mấy người nghĩ tới, con bé sớm đã nghĩ tới rồi, còn cần mấy người mù mờ bàn luận à?”
Bà cụ Đường nổi giận, mặc dù bà ấy cũng nghi ngờ cây quạt lúa mì này ngay cả kẻ ngốc cũng không mua, nhưng bà ấy tuyệt đối không cho phép người khác nghi ngờ cháu gái mình.
Dù lúc này Đường Niệm Niệm có thả rắm thúi, bà ấy cũng sẽ bịt lỗ mũi nói thơm.
Bị bà cụ Đường mắng một trận, không còn ai dám dị nghị.
Hơn nữa lúc mở nhà máy cũng không cần bọn họ bỏ tiền, không bán được bọn họ cũng không bị thiệt gì.
“Không đi làm việc à? Chờ trên trời có bánh nướng rơi xuống hả? Tới lễ mừng năm mới chỉ uống mỗi gió tây bắc thôi?”
Đại đội trưởng cũng nổi giận, răn dạy một trận, người trong thôn tan tác như chim muông, ai cũng đi hết.
Ngoại trừ người nhà họ Đường và cha con đại đội trưởng.
“Bé Niệm, loại quạt lúa mì này thật sự sẽ có người mua sao?” Đại đội trưởng cũng nghi ngờ.
“Người phương Tây thích loại đồ chơi nhỏ này, bác ba bác kêu người trong thôn tìm ra mấy loại đồ tre trúc đẹp mắt, phải nhỏ một chút, đẹp một chút, đến lúc đó sẽ bán cho người phương Tây!” Đường Niệm Niệm nói.
“Hàng tre trúc là gì?” Đại đội trưởng nghe không hiểu.
Lúc này còn chưa có cách gọi văn nghệ như “hàng tre trúc”, đều gọi là miệt tượng.
“Chính là đồ đan bằng tre trúc.”
Đường Niệm Niệm giải thích theo cách dễ hiểu, mắt đại đội trưởng sáng lên, bừng tỉnh ngộ hỏi: “Người Tây cũng ngủ chiếu?”
“Cháu hỏi thừa, người Tây như khỉ vậy, trên người toàn là lông, mùa hè nóng như vậy, không ngủ chiếu không phải nóng chết à?” Bà cụ Đường ghét bỏ trợn mắt, nói cực kỳ lớn tiếng.
Tuy bà cụ chưa từng thấy người Tây, nhưng từng nghe ông cụ nói, thời trẻ, ông cụ Đường Thanh Sơn từng đến Thượng Hải, gặp được không ít người Tây, thực ra điều ông cụ kể không khoa trương như vậy, chỉ nói lông nhiều, tóc vàng mắt xanh, thích ăn thịt bò chín ba phần còn ứa máu.
Lý giải của bà cụ Đường thì biến thành người Tây mọc lông đầy người, mắt xanh, thích ăn thịt sống uống máu tươi, và vững tin nhận thức của mình là đúng, còn khiến người trong cả Đường Thôn đều tin như vậy.
Dù sao thì cả Đường Thôn cũng chỉ có ông cụ Đường Thanh Sơn từng tới Thượng Hải, từng gặp người Tây.
Cho nên người trong thôn đều kiên định tin tưởng bà cụ Đường.
“Đúng vậy, bác Thanh Sơn từng gặp người Tây, lông trên người còn nhiều hơn Bách Tuế, không ngủ chiếu cói sẽ nóng chết mất.”
“Người Tây còn ăn thịt sống uống máu tươi nữa, đáng sợ quá chừng!”
“Đây rõ ràng là súc sinh mà!”
Các thôn dân thi nhau phụ họa, còn rất giàu trí tưởng tượng, khiến Đường Niệm Niệm nghe xong dở khóc dở cười, cô cũng lười uốn nắn nhận thức sai lầm của những người này, nói với đại đội trưởng: “Không phải chiếu cói, làm đồ thủ công, giống như lồ ng dế, đèn lồ ng, làn, sọt, phải tinh xảo bắt mắt một chút, người Tây thích dùng những thứ này trang trí!”
Hàng tre trúc thực dụng như cái gầu, làn trúc, ghế trúc khó bán, cũng không bán được giá cao, Đường Niệm Niệm nhớ sau này Chư Thành sẽ khai thác các loại sản phẩm đan từ tre trúc, mỗi một món đều cực kỳ tinh xảo, mấy trăm tệ tới mấy nghìn tệ, thậm chí lên tới hàng chục nghìn, rất được săn đón.
“Tiểu Niệm, cháu xem thế này được không, bác gọi người biết đan trúc trong thôn tới, cháu chỉ dẫn một chút?”
Đại đội trưởng vẫn chưa hiểu rõ, về cơ bản mặt hàng đan từ tre trúc trong thôn đều là đồ cần thiết cho cuộc sống, những thứ hoa lá hẹ mà Tiểu Niệm nói, thật sự không có mấy người biết đan.
“Bác ba, bác đi xin mở một nhà máy hàng mỹ nghệ, cố gắng mở nhanh nhất có thể.”
Đường Niệm Niệm muốn mang sản phẩm đan từ tre trúc và quạt lúa mì đi tham gia hội quảng giao mùa thu, có lẽ vẫn kịp thời gian, suất tham gia hội quảng giao cô sẽ đi kiếm.
Hơn nữa cô có tự tin những sản phẩm thủ công này nhất định sẽ khiến người Tây thích, tạo ra nguồn thu nhập thêm.
Não đại đội trưởng vẫn chưa kịp phản ứng theo, mới vừa nhắc tới quạt lúa mì và chiếu đã muốn mở nhà máy?
Có phải tiết tấu hơi nhanh rồi không?
Đường Kiến Thụ phản ứng nhanh, vội hỏi: “Niệm Niệm, em định bán cho người Tây?”
“Ừm!”
Đường Niệm Niệm gật đầu.
Các thôn dân giống như ong vỡ tổ, đồ họ làm thế mà có thể bán cho người Tây?
Nằm mơ họ cũng chẳng dám mơ!
“Tiểu Niệm, thật sự có thể bán cho người Tây?”
“Người Tây tới Chư Thành? Sao tôi không nhìn thấy?”
“Người Tây trông như thế nào? Có phải là tóc vàng mắt xanh lông lá xồm xàm?”
Sự hứng thú của các thôn dân đối với người Tây thậm chí còn hơn cả ti vi, hí kịch cũng không nghe nữa, tập trung hết lại nghe ngóng, nếu thật sự mở nhà máy hàng mỹ nghệ, những ông lão bà lão như họ đều có thể kiếm được tiền.
Đường Niệm Niệm xoa tai, mấy trăm con vịt kêu cạc cạc, đau đầu.
“Ồn ào cái gì, im lặng nghe Tiểu Niệm nói, các người ầm ĩ thì trên trời có thể rơi xuống cái bánh to?”
Đại đội trưởng quát một tiếng, át đi tiếng cạc cạc của các thôn dân, lập tức yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.