Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 331:




Thời tiết tháng Sáu ngày càng nóng, trong thôn xuất hiện tiếng kêu của ve và ếch, dù là ngày hay đêm đều kêu không ngừng, chiếc quạt máy Đường Niệm Niệm mới mua về lộ ra công dụng lớn.
Bà cụ Đường vốn còn một mực nói không cần, nhưng sau khi hưởng thụ sự mát mẻ của quạt máy, bà ấy không còn lải nhải tốn điện nữa, mỗi ngày từ bên ngoài về sẽ bật quạt lên một lúc, thoải mái cực.
Thủ tục mở nhà máy hàng mỹ nghệ đã làm xong, tên xưởng do Đường Kiến Thụ đặt, tên là nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ, tuy tên hơi tầm thường nhưng Đường Niệm Niệm cảm thấy rất ổn, người trong thôn càng không có ý kiến.
Thế là, nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ được thành lập vào tháng Sáu.
Căn nhà trống của nhà Tề Quốc Hoa biến thành nhà xưởng của nhà máy hàng mỹ nghệ, các người già trong thôn đều biết làm đồ thủ công đan bằng tre trúc và quạt lúa mì, nguyên vật liệu càng tiện lợi, sau núi Đường Thôn rất nhiều trúc.
Tuy rơm có hơi ít, nhưng thôn khác có, thu gom lại vẫn đủ dùng.
Nếu bán được ở hội quảng giao, đại đội trưởng định sau này trong thôn sẽ trồng nhiều lúa mì hơn.
Đồ thủ công ngọc trai và vỏ sò mà Tuyên Trân Châu mang từ nhà mẹ tới cũng rất đẹp, Đường Niệm Niệm dẫn theo cha con đại đội trưởng, còn có lãnh đạo công xã đến công xã Sơn Hà Hồ một chuyến, bàn chuyện hợp tác.
Thực ra công xã Sơn Hà Hồ muốn tự mở xưởng, họ không muốn hợp tác với Đường Thôn, nhưng họ không có đường tiêu thụ, càng không lấy được suất tham gia hội quảng giao, cho nên sau khi cân nhắc, họ chỉ có thể đồng ý hợp tác.
Đường Niệm Niệm bảo họ làm nhiều vật mẫu hơn, tới lúc đó cô mang tới Thượng Hải chào hàng, nếu có thể có chỗ trưng bày cho riêng Đường Thôn ở hội quảng giao càng tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tháng Sáu vội vã trôi qua, tháng Bảy đã tới.
Vốn dĩ cuối tháng Sáu phải tới Thủ Đô, nhưng Thẩm Kiêu tạm thời có nhiệm vụ, cũng không biết khi nào làm xong, chuyến đi tới Thủ Đô cũng trì hoãn mãi.
Cái nóng bức thật sự đã tới, mỗi ngày đều nắng gắt chói chang, cỏ và cây trên núi đều héo úa, ve kêu giống như sắp tắt thở, khản đặc.
Đường Niệm Niệm chuẩn bị giữa tháng bảy sẽ đi Thượng Hải, đầu tháng bộ trưởng Ngưu gọi điện thoại tới, nói đã hoạt động tốt rồi, nếu không ngoài ý muốn, tháng này lão Chương có thể đến nhà máy động cơ hơi nước làm việc.
Trước đây cô không nói với lão Chương, chuyện vẫn chưa chắc chắn, cô tuyệt đối không nói ra, đề phòng khiến người ta mừng hụt.
Sức khỏe của lão Chương và Đặng Trường Thắng đã hoàn toàn khỏe lại, mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, Đường Niệm Niệm còn cho họ uống linh tuyền, tin rằng hai mươi mấy năm sau, sức khỏe của hai người vẫn dạt dào.
Nếu đã là đầu tư, chắc chắn phải đảm bảo sức khỏe của họ thật tốt, nếu không sau khi về thành phố, cơ thể bệnh tật, làm sao báo đáp cô được?
Ngày mười tháng bảy, đại đội trưởng nhận được điện thoại do công xã gọi tới, sau khi cúp điện thoại, ông ấy hưng phấn chạy ra sau núi, trên đường còn chạy rớt giày hai lần.
Lão Chương và Đặng Trường Thắng đều chăn bò trên sườn núi, hai con bò trong thôn nhàn nhã ăn cỏ, lông da bóng bẩy, bụng căng tròn, được nuôi cực kỳ tốt.
Sắp tới mùa gặt, hai con bò phải cật lực làm việc, cho nên phải vỗ béo một chút, nếu không sẽ không làm nổi.
“Đồng chí Chương, tin tốt!”
Đại đội trưởng ở xa xa đã cất tiếng, trong giọng nói lộ ra vui mừng.
Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng có hơi ngơ ngác, trên trời rớt bánh?
“Bên phía công xã gọi điện thoại thông báo, bảo đồng chí Chương thu xếp chuẩn bị, ngày mai Thượng Hải cử người tới đón ông về, đồng chí Chương, ông qua ải rồi!”
Đại đội trưởng chạy tới trước mặt, vui vẻ nói tin tốt.
Chương Học Thành ngây ngốc, tai, não và mắt của ông ấy giống như tách ra, có thể nhìn thấy biểu cảm vui mừng của đại đội trưởng, nghe thấy tiếng, nhưng giọng nói lại bay bổng trên trời, ông ấy không hiểu được có ý gì.
Đặng Trường Thắng phản ứng lại, vui vẻ gọi: “Lão Chương, mũ của ông rơi rồi, ha ha ha…”
Chương Học Thành cũng hồi thần, mắt ngấn lệ, ông ấy muốn nói gì đó, nhưng cổ họng giống như mắc nghẹn, không nói ra được một chữ, chỉ có ch ảy nước mắt.
Đại đội trưởng cũng kích động phát khóc, ông ấy biết được chuyện của Chương Học Thành từ chỗ Tiểu Niệm, đây là nhà khoa học lợi hại, từ bỏ cuộc sống tươi đẹp ăn thịt uống sữa bò hằng ngày ở nước ngoài, quay về muốn kiến thiết tổ quốc, nhưng lại bị tiểu nhân hại.
Haiz!
“Đồng chí Chương, đây là chuyện vui, chú phải vui, đồng chí Đặng có lẽ cũng sắp rồi!”
Đại đội trưởng cũng biết chuyện của Đặng Trường Thắng, là anh hùng đánh Nhật, cũng bị tiểu nhân hại.
“Tôi vui, tôi đang vui, cuối cùng cũng đợi được, tôi còn kịp…”
Chương Học Thành nghẹn ngào lau nước mắt, ông ấy thật sự rất vui, may mà ông ấy còn kịp đền đáp tổ quốc.
“Buổi tối tới nhà tôi uống rượu, ngày mai có người tới rước, sau này cũng không biết có thể gặp nhau nữa không, hai năm nay tôi đã khinh suất với hai người, buổi tối uống rượu đền tội!”
Đại đội trưởng hơi áy náy, hai năm nay ông ấy không chiếu cố hai người mấy, một là nhát gan, hai là có lòng mà không có sức, trong nhà không có lương thực dư dả.
“Đội trưởng Đường tuyệt đối đừng nói như vậy, cậu đã rất chiếu cố chúng tôi rồi, đời này của tôi đều sẽ không quên Đường Thôn, sẽ không quên người của Đường Thôn!”
Nét mặt của Chương Học Thành rất trịnh trọng, lời ông ấy nói là thật lòng.
Trong hai năm ở Đường Thôn, là lúc ông ấy sống an nhàn bình yên nhất, đặc biệt là ơn cứu mạng của Tiểu Niệm, ông ấy sẽ mãi mãi không quên.
Đặng Trường Thắng cũng nghĩ như vậy, ông ấy còn có một suy nghĩ, đợi sau khi về thành phố phục chức, thương lượng với vợ, nhận Tiểu Niệm làm cháu gái nuôi.
Đại đội trưởng cũng hoàn toàn an tâm, vừa nãy ông ấy nói như thế là muốn thăm dò một chút, dù sao ông ấy thật sự không chiếu cố họ mấy, chỉ sợ hai người ghi thù trong lòng, bây giờ ông ấy yên tâm rồi.
Buổi tối, Đường Niệm Niệm cũng tới nhà đại đội trưởng ăn cơm, còn mang không ít thịt, bác ba làm một bàn thức ăn, Chương Học Thành và Đặng Trường Thắng đều uống rượu, có hơi ngà ngà say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.