Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 333:




“Được.”
Đường Lục Cân đáp, cô bé cũng thích ăn canh rau khô.
Nên nói người Chư Thành không có ai không thích ăn canh này, vừa tới tháng bảy tháng tám, gần như trên bàn ăn nhà nào cũng sẽ có canh này.
Cách nấu rất đơn giản, không dầu không muối, dùng rau khô đặc sản của Chư Thành đổ nước vào nấu, chính là canh rau khô giải nhiệt giải khát, mùa hè ăn canh này, tiêu cơm giải nhiệt rất tốt.
Bà cụ Đường cũng về tới, vừa vào nhà đã uống một ấm trà lạnh, bà cụ và Đường Mãn Kim chuyên dùng, trong nhà chỉ có hai người họ uống, người khác uống không quen.
Đường Thôn có một loại trà lạnh đặc biệt, gọi là trà tiêu hóa cơm, là một loại cỏ dại trên núi, hái về phơi khô, mùa hè pha trà uống, giải nhiệt rất tốt, đặc biệt là lúc mùa gặt, uống thứ này tuyệt đối sẽ không say nắng.
Hoa tiêu cơm, tên khoa học là lưu ký nô.
Nhưng nó quá đắng, lúc nhỏ Đường Niệm Niệm thấy ông nội uống trà này, uống đến say sưa, cô thèm, liền lén lút uống một ngụm, đắng tới mức cô không ăn nổi cơm.
Cô cũng không hiểu vì sao người già thích uống loại trà đắng này, thực sự không phải là hương vị ngon gì, còn đắng hơn khổ qua.
Bà cụ Đường một hơi uống hết trà, thỏa mãn lau miệng, lại đi tới trước quạt máy ngồi một lúc, toàn thân thoải mái, cuộc sống này còn sung sướng hơn thần tiên.
“Bà, ngày mai con đi Thượng Hải.”
Đường Niệm Niệm lười biếng nói một câu, không thể trì hoãn nữa, bộ trưởng Ngưu đồng ý giới thiệu người phụ trách hội quảng giao với cô, cô phải đi thăm ngó chút.
Hơn nữa trước khi tới hội quảng giao, cô còn phải tới thủ đô một chuyến, giải quyết dứt điểm khối u nhà họ Chu này.
“Trời nóng như vậy, con mang theo ít hoa tiêu cơm.”
Bà cụ Đường hơi lo lắng, con bé này sợ nóng nhất, nghe người ta nói thành phố lớn nóng hơn nông thôn nhiều, lỡ như say nắng thì phải làm sao.
“Không cần đâu ạ!”
Đường Niệm Niệm ra sức lắc đầu, sao cô có thể say nắng được, uống trà này cô thà uống mười giọt nước.
“Tụi trẻ các con không hiểu, hoa tiêu cơm là hàng xịn…”
Bà cụ Đường lải nhải một hồi, nói rất nhiều công dụng của hoa tiêu cơm, nhưng vẫn không thuyết phục được Đường Niệm Niệm.
Trà khổ đinh cô còn không uống, càng huống hồ hoa tiêu cơm còn khó uống hơn cả trà khổ đinh này.
Sáng ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm dậy sớm, tùy tiện ăn chút cơm ngâm rồi đạp xe ra ngoài.
Cô còn mang hàng mẫu mà Đường Kiến Thụ đã dốc lòng chuẩn bị, quạt rơm, đồ thủ công đan bằng tre trúc, cùng với đồ thủ công ngọc trai và vỏ sò, còn có kẹp tóc do Chu Quốc Khánh ở Ô Thành gửi tới.
Làm dựa theo hàng mẫu Đường Niệm Niệm cung cấp, bling bling, cực kỳ lấp lánh, mấy loại kẹp tóc này vừa làm ra, Chu Quốc Khánh đã liên lạc với công ty bách hóa trong nước, đường tiêu thụ cực kỳ tốt.
Cho dù không thể lấy được đơn đặt hàng ở hội quảng giao, bán trong nước cũng không cần lo.
Nhưng Đường Niệm Niệm vẫn muốn tranh thủ bán ra nước ngoài, kiếm tiền của người nước ngoài mới thú vị.
Vé tàu lửa là do xưởng trưởng Tiền mua giúp, Đường Niệm Niệm trực tiếp tới ga tàu lửa lên xe, buổi chiều tới Thượng Hải, sau khi xuống xe có người do bộ trưởng Ngưu cử tới đón, rất tiện.
Chỗ ở cũng do bộ trưởng Ngưu sắp xếp, ở trong nhà nghỉ của nhà máy động cơ hơi nước.
Buổi tối bộ trưởng Ngưu mở tiệc đón cô ở nhà ăn, còn có Chương Học Thành cùng với một người đàn ông trung niên lạ mặt đi cùng.
“Tiểu Niệm!”
Chương Học Thành vô cùng vui, bây giờ tinh khí thần của ông ấy đã tốt hơn khi ở Đường Thôn, ăn mặc bảnh bao, trên người sạch sẽ, khi ở Đường Thôn, ngày nào cũng chơi với bò, không sạch sẽ nổi.
Đường Niệm Niệm ôm ông ấy một cái.
“Tiểu Đường, vị này là chủ nhiệm Giải.”
Bộ trưởng Ngưu giới thiệu người đàn ông trung niên lạ mặt, không nói đơn vị của ông ấy, nhưng Đường Niệm Niệm vừa nghe đã hiểu, chắc chắn là cán bộ phụ trách hội quảng giao.
Chủ nhiệm Giải khoảng tầm bốn mươi tuổi, nho nhã thanh tú, trông giống như thư sinh, nhưng trong khí chất lại lộ ra vẻ lạnh lùng cương nghị của quân nhân, hiển nhiên giống như bộ trưởng Ngưu, cũng xuất thân từ bộ đội.
Ông ấy chìa tay ra cười nói: “Ngương mộ đại danh của đồng chí Tiểu Đường đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.”
“Chào chủ nhiệm Giải!”
Đường Niệm Niệm bắt tay với ông ấy, tiếp xúc tới vết chai dày ở lòng bàn tay ông ấy, trong lòng càng hiểu rõ.
“Lão Ngưu ngày nào cũng nhắc tới cháu, tai của chú đã nghe tới sinh kén rồi.”
Sau khi ngồi xuống, chủ nhiệm Giải nói đùa, tuy có hơi khoa trương, nhưng cũng là sự thật.
Ông ấy và bộ trưởng Ngưu là chiến hữu, còn là kiểu anh em vào sinh ra tử, sau khi chuyển ngành, ông ấy tới bộ phận chính phủ, bộ trưởng Ngưu thì tới nhà máy động cơ hơi nước, nhưng hai người thường tụ tập uống rượu, nói chuyện thời sự.
Khoảng thời gian này, bộ trưởng Ngưu thường xuyên nhắc tới Đường Niệm Niệm, khen cô không có biên độ, chủ nhiệm Giải ngày càng tò mò với Đường Niệm Niệm, rất muốn biết rốt cuộc cô gái này lợi hại cỡ nào.
Đường Niệm Niệm mỉm cười, không cảm thấy ngại, vô cùng bình tĩnh.
Chủ nhiệm Giải càng tò mò về cô, cô gái này tuổi còn nhỏ, nhưng rất có phong phạm của đại tướng.
Cơm trưa rất thịnh soạn, cá tôm cua thịt đều có, bộ trưởng Ngưu cười nói: “Thượng Hải có một câu nói, gió thu nổi chân cua ngứa, bây giờ tuy vẫn chưa tới mùa thu, nhưng chất cua đồng cũng rất ngon, nào!”
Trong đ ĩa vừa hay có bốn con cua đồng, kích thước đều không nhỏ, mỗi người một con, vừa vặn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.