Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 339:




Sau đó Mục Anh Liên nghĩ tới bây giờ nội địa hỗn loạn, đã hủy bỏ thi đại học rồi, vào đại học phải dựa vào giới thiệu, Niệm Niệm sống ở nông thôn, có thể học tới cấp ba đã rất tốt rồi.
Trong lòng Mục Anh Liên nặng trĩu, thấp thỏm hỏi: “Niệm Niệm, có phải nó kết hôn rồi không?”
Con gái nông thôn kết hôn sớm, mười sáu mười bảy tuổi kết hôn đầy, lỡ như Niệm Niệm cũng…Mục Anh Liên không dám nghĩ tiếp.
Nhưng mặc kệ con gái biến thành thế nào, đều là con gái của bà ấy, cùng lắm bà ấy đón con gái tới Hương Giang, tiếp tục đi học, còn người kia, xem thử nhân phẩm như thế nào, nếu tốt cũng cho anh đi học.
“Chưa kết hôn, cô Đường mới mười bảy tuổi, chưa tới tuổi kết hôn hợp pháp, người yêu cô ấy là sĩ quan, chắc chắn phải làm việc theo pháp luật.” Đỗ Nhất Luân vội giải thích.
Anh ta cảm thấy Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm rất xứng đôi, trai tài gái sắc, một cặp đôi trời ban.
“Đúng rồi, còn có ảnh, cô Đường nhờ tôi mang cho các người.”
Đỗ Nhất Luân lấy ra một cái túi giấy từ trong cặp, bên trong là mười mấy tấm ảnh trắng đen, đều là hình chụp ở Thượng Hải, có hình riêng của Đường Niệm Niệm, còn có hình chung cô và Thẩm Kiêu.
Tuy Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm trên hình đều không cười, nhưng nhìn ra được tình cảm của hai người rất tốt, đặc biệt là Thẩm Kiêu, ánh mắt anh cúi đầu nhìn Đường Niệm Niệm dịu dàng lại chuyên chú, tựa như cả thế giới chỉ có cô gái trước mắt mới là người anh để tâm nhất.
Mục Anh Liên và Đường Cảnh Lâm run tay, nhận lấy hình, giống như nhìn kỳ quan thế giới, tham lam nhìn con gái trong hình.
Đường Trường Xuyên và em trai cũng ghé tới.
“Em gái xinh đẹp thật, chàng trai này đen quá đi, không xứng với em gái!” Đường Trường Phong chỉ nhìn một cái liền mê mẩn em gái.
Anh ấy còn đang nghĩ, nếu em gái tới Hương Giang, anh ấy chắc chắn sẽ là anh trai uy phong nhất cả trường.
Em gái nhà ai xinh đẹp bằng em gái nhà anh ấy?
Đường Trường Xuyên tính tình ổn trọng, rất ít khi nói lời quá đáng, nhưng cũng không nhịn được nói: “Quả thực hơi đen, hơn nữa em gái mới mười bảy, không vội yêu đương.”
Đáng tiếc anh ấy không thể tới nội địa, càng không thể chống lưng cho em gái, haiz!
Đỗ Nhất Luân vội nói: “Cậu Thẩm tuổi trẻ tài cao, bộ đội còn phân xe riêng cho, ít nhất phải cấp doanh, tình cảm giữa cậu ấy và cô Đường rất tốt.”
“Anh ta lợi hại như vậy sao?”
Đường Trường Phong có chút không tin, nhìn bộ dạng của Thẩm Kiêu, cùng lắm cũng chỉ 25?
Có cấp doanh trẻ như vậy sao?
“Vô cùng lợi hại, có thể còn cao hơn cấp doanh một chút.” Giọng điệu của Đỗ Nhất Luân lộ ra sùng bái.
“Nếu thật sự lợi hại như vậy, tôi chấp nhận đứa em rể này.” Mắt Đường Trường Phong sáng lên.
Người anh ấy sùng bái nhất chính là đại hiệp có thân thủ cao cường, em rể đen như than này tuổi còn trẻ đã làm doanh trưởng, chắc thân thủ rất trâu bò nhỉ?
“Con hiểu cái gì!”
Đường Cảnh Lâm tức giận gõ đầu con trai út một cái, ông cha còn ở đây, tới lượt thằng nhóc này làm chủ gia đình sao?
Nhưng nếu Đỗ Nhất Luân nói thật, thằng nhóc họ Thẩm này quả thực không tồi, nhưng ông ấy vẫn không nỡ để con gái gả đi sớm như vậy!
“Cậu Đỗ, Niệm Niệm còn nhắn gì với cậu không?” Đường Cảnh Lâm hỏi.
“Cô Đường nói, bảo ông nghĩ cách tham gia hội quảng giao mùa thu năm nay, cô ấy ở đó đợi các người!”
Đỗ Nhất Luân nói xong, thở phào, cuối cùng cũng chuyển lời tới nơi.
“Niệm Niệm sẽ tới hội quảng giao? Nó có thân phận gì?” Trong mắt Đường Cảnh Lâm hiện ra vẻ kinh ngạc.
Người bình thường không có tư cách tham gia hội quảng giao, hơn nữa Niệm Niệm có thể tìm được sĩ quan cấp cao, chứng tỏ thân phận của cô cũng không bình thường, nhưng ông ấy nhớ rõ ông cụ Đường Thanh Sơn mà ông ấy ủy thác chỉ là một thợ săn bình thường!
Tuy từng đánh tiểu quỷ tử, nhưng Đường Thanh Sơn chưa từng đi lính, sau giải phóng thì về Đường Thôn làm nông dân, khi đó ông ấy đã tìm mười mấy người ủy thác, dò la khắp nơi nhân phẩm của những người này, chỉ có Đường Thanh Sơn khiến ông ấy yên tâm.
Hơn nữa Đường Thôn là tổ tịch nhà họ Đường, kho báu nhà họ Đường giấu ngay sau núi Đường Thôn, Đường Cảnh Lâm cũng có lòng riêng, muốn sắp xếp con gái ở nơi lão tổ tông từng ở, nói không chừng lão tổ tông sẽ phù hộ con gái bình an trưởng thành.
Nhưng Đường Cảnh Lâm rất rõ, nhân phẩm của ông cụ Đường Thanh Sơn rất tốt, nhưng không có bản lĩnh giúp con gái tham gia hội quảng giao, lẽ nào là bản lĩnh của con gái?
Đỗ Nhất Luân lắc đầu, nói thật: “Tôi và cô Đường không tiếp xúc nhiều, không quá hiểu chuyện của cô ấy, nhưng cô ấy ăn mặc rất thời trang, đeo đồng hồ, đi xe đạp, còn có máy chụp hình, mua được nhà kiểu Tây của tôi, chứng tỏ gia cảnh rất tốt.”
Có thể một lúc lấy ra tám nghìn tệ mua nhà, không phải người bình thường.
Đường Cảnh Lâm cũng nghĩ tới điểm này, thật sự hận không thể cắm đôi cánh, bay đến Thượng Hải gặp mặt con gái.
“Cảm ơn cậu Đỗ tới chuyển lời của con gái tôi, vô cùng cảm kích, sau này ở Hương Giang, cậu Đỗ có chỗ nào cần giúp đỡ, chỉ cần nói ra, Đường mỗ chắc chắn sẽ dốc hết sức!”
Đường Cảnh Lâm dùng ngữ khí vô cùng chân thành, ông ấy nói vậy chứng tỏ đã coi Đỗ Nhất Luân là bạn rồi.
“Ngài Đường không cần khách sáo, cô Đường có ơn cứu mạng với tôi, tôi chỉ chuyển lời mà thôi, không cần báo đáp gì.”
Đỗ Nhất Luân từ chối, chút chuyện mà anh ta làm không bằng một phần nghìn của Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu.
Đường Cảnh Lâm càng ấn tượng tốt với anh ta, là một người thật thà, đáng để kết giao.
Ông ấy hỏi chuyện của Đỗ Nhất Luân, cũng thật trùng hợp, ông ấy quen bác cả của Đỗ Nhất Luân, đều là người tới từ Thượng Hải, tuy không thường xuyên gặp mặt, nhưng cũng có qua lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.